Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng


Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, nàng chỉ cảm thấy bên hông dâng lên một cỗ hàn ý kỳ dị, nhưng không hề lạnh thấu xương, lại bao hàm một cỗ ý thân cận, quen thuộc này.

Hàn Lộ!

Trong lòng Hạ Nhất Y khẽ động, nhanh chóng rút Hàn Lộ ra chắn trước mặt mình!

Sau đó, trong nháy mắt tiếp theo, Kim Điềm Điềm liền trơ mắt nhìn pháp khí thượng phẩm mà mình tự hào nhất đụng vào lưỡi kiếm ngắn của Hạ Nhất Y, tựa như một mảnh vải rách kém cỏi nhất, gãy thành hai đoạn!

.

Trên đại điện, Kim Điềm Điềm đứng ở phía sau lưng Kim chưởng môn, mặt hướng về phía chủ vị Kỷ Lãnh, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, đáng thương hề hề nói:

" Chúng ta là nghe nói Thanh Vũ sư tổ mới thu nhận một đệ tử mới, đặc biệt không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới chúc mừng.

Ta nghĩ Y Y tỷ tỷ cùng ta tuổi tác bình thường, không khỏi sinh ra ý muốn thân cận, lại không nghĩ tới vừa mới gặp mặt, còn chưa nói được hai câu, Y Y tỷ tỷ đã không nói lời nào động thủ đánh người.



Lại còn làm gãy roi phụ thân tặng cho ta! Đây chính là lễ vật sinh nhật mà phụ thân tặng cho ta, dùng gân của con Ám Viêm Giao cuối cùng trên đời chế tác mà thành! Hiện tại không còn nữa! Kỷ Lãnh Ca ca, hôm nay huynh nhất định phải đòi lại công bằng cho Điềm Điềm! "

Đối mặt với những lời buộc tội giả dối và bịa đặt này, phản ứng đầu tiên của Hạ Nhất Y là - - ta thật sự lớn tuổi hơn nàng ta sao?

Người này sao lại khoe mẽ khéo léo như vậy, giả bộ tiểu muội muội nhận ca ca tỷ tỷ? Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy chán ghét, không biết trong lòng Kỷ Lãnh nghĩ như thế nào.

Trên hàng ghế khách trong đại điện, ngoài Kim chưởng môn, còn có vài vị lão giả Hạ Nhất Y chưa từng gặp qua, có lẽ là người của các môn phái khác đến tặng quà chúc mừng.

Mấy sư huynh của Hạ Nhất Y tất cả đều đã đến, ngồi một hàng như hôm qua.

Đều sắc mặt bất thiện nhìn về phía Kim chưởng môn.

Đặc biệt là Liễu Vân Thư, lúc hắn tức giận đặc biệt thích quạt, hiện tại quạt kia quạt cũng sắp có thể nhìn thấy tàn ảnh.


Thanh Vũ sư tổ cũng tới, ngồi ở bên cạnh Kỷ Lãnh, lúc thì nhìn Kim chưởng môn, lúc thì nhìn Kim Điềm Điềm, vẻ mặt không kiềm chế được.

Phảng phất trong nháy mắt tiếp theo sẽ nổi trận lôi đình mà đem mấy vị này đuổi xuống núi!

Kỷ Lãnh ngược lại rất bình tĩnh, sắc mặt vô thường nghe xong Kim Điềm Điềm khóc sướt mướt tự thuật, nhìn về phía Hạ Nhất Y: " Kim tiểu thư nói đúng không? "

Hạ Nhất Y rất trấn định trả lời: " Không quản ngàn dặm xa xôi mà đến là thật.

Còn ý muốn thân cận thì ta không nhìn ra.

Quả thật là đôi bên không nói được hai câu.

Ta không biết gân của Ám Viêm Giao là cái gì, nhưng Kim đại tiểu thư dùng roi đánh lén người từ sau lưng lại vô cùng thuận tay.

"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận