Sau Khi Sống Lại Tôi Bị Đại Lão Học Bá Quấn Lấy


Ngày thứ hai sau khi thi xong, Trì Phương tìm một khách sạn để tổ chức sinh nhật.

Tuy chuẩn bị chia ban, nhưng giờ cũng coi là bạn học cả năm lớp 10.
Đa số bạn học nhận được lời mời đều đến, chỉ có vài người không tới, Trì Phương cũng không để ý.

Vu Mặc cũng chịu theo, nhưng rất rõ ràng là hắn không thể thích ứng với không gian đông đúc thế này, mặt không cảm xúc ngồi cạnh Trì Phương, chẳng nói tiếng nào.
Khách sạn này là của Trì gia, bạn học cùng lớp không hề biết gì về gia thế của Trì Phương, nhưng cảm thấy Trì Phương có thể tổ chức sinh nhật ở nơi sang trọng thế này, trong nhà nhất định rất giàu, cũng không dám tùy tiện đùa giỡn.
Trì Phương không có thói quen khoe của, chỉ chọn vài món đơn giản rồi đưa menu cho người khác.

Lát sau, khi hoàn cảnh gò bó dần sinh ra một chút thoải mái, gan các bạn học cũng ngày càng lớn hơn.
Mấy đứa nhóc choai choai, chủ đề nói chuyện chỉ có thể xoay quanh học tập, điểm số và gái đẹp.

Chỉ là lớp trưởng bên cạnh vẫn giơ nắm đấm uy hiếp nên bọn họ không dám nói lung tung.

Trì Phương biết tửu lượng của mình lúc này không tốt, cũng không uống rượu chung với họ mà chỉ cầm ly nước trái cây, nếm từng chút từng chút một.
Đồ ăn dọn ra ăn được một nửa thì bánh kem được đưa lên, Trì Phương cười híp mắt bị đẩy lên hàng đầu để cắt bánh.

Vu Mặc không thích chen chúc trong đám đông, chỉ đứng ở phía sau.

Đợi đến khi tất cả bạn học đều có bánh riêng cho mình, tản ra dần dần, Trì Phương mới cầm hai đĩa bánh quay về chỗ ngồi.
Cậu đưa một trong số đó cho Vu Mặc, "Nè."
Vu Mặc nhìn miếng bánh ngọt được phủ đầy kem nằm gọn trong đĩa.

Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với Trì Phương còn đang híp mắt cười, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy mặt cậu hơi hồng hồng...
Trì Phương cũng không ngờ, tất cả các loại nước trái cây của khách sạn đều được pha thêm cồn, tuy chút cồn này không là gì với cậu kiếp trước, nhưng ở hiện tại, tửu lượng của Trì Phương rất tệ, chả biết có trụ nổi sau một ly không chứ nói gì...
Cậu nhìn Vu Mặc trước mặt mình, cậu biết cậu ta tên Vu Mặc, là người cậu thích, lập tức không kiềm chế được sự hứng thú trong lòng, bắt đầu cười ngu ngơ với người ta.
Vu Mặc bất đắc dĩ cầm đĩa bánh ngọt, tiện tay đặt cả cái của Trì Phương lên bàn.

Trì Phương cũng không phá phách gì, chỉ cười cười nhìn Vu Mặc, xem bộ dạng chắc là không tỉnh rượu sớm được rồi.

Vu Mặc chần chờ nhìn bạn học xung quanh, vốn Trì Phương định ăn cơm xong thì dẫn mọi người đi karaoke, thậm chí đi ở đâu cũng đặt chỗ cả rồi, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Trì Phương, chắc là không còn cách nào để đi tiếp rồi.
Nếu là một năm trước, Vu Mặc nhất định sẽ trực tiếp mang Trì Phương đi, không thèm quan tâm đến những người khác trong phòng.
Nhiều lắm cũng chỉ thanh toán hết chi phí.
Nhưng bây giờ...
Vu Mặc cố kiềm chế sự nóng vội, đi đến chỗ lớp trưởng.

Mặc dù lớp trưởng là một cô gái, nhưng tính tình rất tốt, chơi với gần hết cả lớp.
"Lý Diệp." Âm thanh lạnh lẽo của Vu Mặc vang lên, lớp trưởng giật mình, mờ mịt quay đầu nhìn Vu Mặc, "Trì Phương say rồi, tôi dẫn cậu ấy về trước."
Lớp trưởng ngớ người, ló đầu sang góc phòng, quả nhiên nhìn thấy Trì Phương đang ngồi một mình, còn cười như Phật Di Lặc*.
*Mình nghĩ Phật Di Lặc thì ai cũng biết nên xin phép không để hình minh hoạ ạ, tại mình không thích đem hình liên quan tới vấn đề tôn giáo vào truyện.
"Lát nữa ăn xong, các cậu có thể đến chỗ này chơi tiếp." Vu Mặc đưa địa chỉ quán karaoke cho lớp trưởng, "Nhưng nhất định phải về nhà trước mười một giờ, làm phiền cậu rồi."
Lớp trưởng mơ mơ màng màng nhận địa chỉ, nhìn Vu Mặc đi đến góc phòng, đỡ Trì Phương đứng dậy.

Trì Phương cũng không phản kháng, mặc cho Vu Mặc muốn làm gì thì làm.
Quan hệ của hai người họ...!Tốt thật!
Lớp trưởng cảm khái, không nghĩ gì nhiều, tiếp tục đùa giỡn với bạn học.
Tuy cồn trong nước trái cây không nhiều, nhưng Trì Phương ham ngọt, một mình uống hết hai chai, ra ngoài khách sạn, bị gió lạnh thổi cũng chỉ biết rụt cổ, mãnh liệt chui vào lồng ngực Vu Mặc.
Tài xế chờ bên cạnh:...
Vu Mặc có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trì Phương trên cổ, nơi tựa như đang bị lửa đốt, hắn thậm chí còn nghĩ không lẽ mình cũng say mất rồi.

Trì Phương tuy say, nhưng ý thức của cậu vẫn còn tỉnh táo, từ từ đứng thẳng lại.
Mà tài xế ngẩn ngơ bên cạnh vội vã tiến lên, muốn đỡ cậu chủ nhỏ của mình.

Nhưng cậu chủ nhỏ lại không thèm để ý tới hắn, chỉ nhìn hắn rồi quay đầu hừ một tiếng, từ chối.
Mồ hôi lạnh rơi ướt lưng tài xế, không phải hắn sợ khí thế của Vu Mặc, mà...!Nơi này là khách sạn của Trì gia, người có quan hệ hợp tác với Trì gia đều bàn chuyện làm ăn ở đây, lỡ mà để ai thấy cảnh này...
"Em trai?"
Tài xế nhìn cậu cả của Trì gia đi ra từ trong khách sạn, lập tức bất động.
Hôm nay Trì Nghiêm đi ăn với đối tác tại khách sạn Trì gia, vừa mới ra ngoài lại nhìn thấy hai nam sinh ôm ôm ấp ấp trước cửa, mặc dù Trì Nghiêm không kỳ thị người thuộc giới tính thứ ba, nhưng...!Ở chỗ đông người, cũng thân thiết quá rồi.
Kết quả, anh vừa nhìn sang, phát hiện người đứng bên cạnh trông rất quen mắt, hình như là tài xế nhà mình.
Nhìn thêm lần nữa, cái người đang ôm ôm ấp ấp kia trông còn quen mắt hơn.
Trì Nghiêm cất bước đến gần, phát hiện thật sự là Trì Phương, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

Vẻ mặt của Trì Phương rất không đúng, nhìn như một ngôi sao nào đó bị ép rót rượu...
Từ sau lần say rượu ở nhà, Trì Phương tự biết tửu lượng của mình rất kém, nhất định sẽ không chủ động uống rượu.
Trì Nghiêm trực tiếp đỡ em trai qua chỗ mình, ánh mắt như có hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm sắc bén điên cuồng đâm vào người Vu Mặc.
"Cậu đang làm gì Tiểu Phương?!" Trong giọng nói của Trì Nghiêm mang theo sự tức giận.
Vu Mặc đột nhiên bị cướp mất Trì Phương, sắc mặt cũng hơi khó chịu, hắn vừa định đưa tay kéo Trì Phương lại thì đột nhiên phát hiện...!Khuôn mặt của người nọ rất giống với Trì Phương.
Động tác của Vu Mặc mãnh liệt ngừng lại.
Trì Phương không chú ý tới bầu không khí lạnh băng giữa hai người họ, cậu chỉ biết là mình bị kéo qua kéo lại, tuy không ngã nhưng mà chóng mặt lắm.

Cậu nỗ lực đứng thẳng, nhìn người đang đỡ mình, cậu cũng không say đến mức quên hết tất cả mọi người, nghi ngờ hỏi: "...!Anh cả?"
Giọng nói của cậu rơi vào tai Vu Mặc, Vu Mặc yên lặng rút tay về, thầm vui trong lòng vì mình chậm tay.
Trì Nghiêm sờ sờ trán Trì Phương, thấy Trì Phương chỉ hơi say rượu, cũng không bị hạ thuốc gì kỳ quái mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt lạnh lùng của anh chuyển sang Vu Mặc, hỏi: "Cậu ta là ai?"
Trì Phương bị dằn vặt lâu như thế, rượu cũng đã tỉnh bớt, nghe vậy thì nhìn về phía Vu Mặc, xoa xoa trán, nhỏ giọng lầm bầm: "J..."
"?"
Giọng của cậu quá nhỏ, ba người ở đây đều không nghe được.

Trì Nghiêm còn chưa kịp hỏi lại, Trì Phương lại nghi ngờ hỏi hắn: "Anh cả, sao anh lại ở đây?"
Trì Nghiêm không có tâm tư giải thích, anh lạnh lùng liếc nhìn Vu Mặc, nói: "Có việc, đi, anh đưa em về."
Trì Phương uống say, đầu cũng đau.

Nghe thế thì gật đầu, "Dạ."
Mà Vu Mặc đứng bên cạnh, chỉ có thể lui ra sau một bước.

Nào ngờ Trì Phương lại đi lên, nắm lấy tay của hắn, "Tốt quá rồi, được đi nhờ xe của anh cả, tôi bảo này, xe của anh cả thoải mái lắm đó!"
Vừa nói vừa dẫn Vu Mặc đi ra xe của Trì Nghiêm.
Trì Nghiêm:...
Tài xế nơm nớp lo sợ bên cạnh nhận được ánh mắt của cậu cả, nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Đó là cậu Vu hay còn gọi là Vu Mặc bạn cùng lớp hôm nay đến dự sinh nhật của cậu chủ nhưng cậu chủ uống say nên cậu ấy định đưa cậu chủ về!"
Mẹ ơi, sắc mặt cậu cả khó coi quá, tài xế cảm giác như thể mình nói chậm mất giây nào sẽ bị cậu cả lôi ra đánh chết.
Sắc mặt Trì Nghiêm lúc này mới thả lỏng.
Trì Phương vẫn đang rất đau đầu, mà cậu còn bị say xe, sau khi uống thuốc chống say xe Vu Mặc mang theo xong, mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ ở ghế sau.

Vu Mặc để cậu tùy ý dựa lên vai mình, ánh mắt trước sau rơi lên khuôn mặt của Trì Phương, không hề có ý giấu diếm.
Hôm nay Trì Nghiêm không gọi tài xế theo, mà tự mình lái xe, mấy lần nhìn lên gương chiếu hậu, lần nào cũng thấy bộ dạng thâm tình nhìn chằm chằm em trai mình của Vu Mặc.

Ánh mắt đó nhìn thế nào cũng không ổn, tuy Trì Nghiêm chưa từng yêu ai, nhưng xung quanh anh lại có rất nhiều cặp đôi, không nhịn được nghĩ ngợi một lúc.
Cậu Vu...!Hình như có suy nghĩ không đúng đắn cho lắm?
"Năm nay cậu mười bảy à?" Trì Nghiêm mở miệng hỏi.
Vu Mặc lấy lại tinh thần, gật đầu.
"Thành tích thế nào?"
"Hạng nhất lớp."
Trì Nghiêm nghẹn lời, ánh mắt lại chuyển sang gương chiếu hậu.

Mặc dù đúng là hạng nhất rất lợi hại, nhưng nói toạc ra như vậy...
"Nghe nói cậu dạy kèm cho em trai tôi, làm phiền cậu rồi."
"Không phiền." Nói đến Trì Phương, ngữ khí của Vu Mặc nháy mắt nhu hoà đi rất nhiều, gương mặt lạnh lùng cũng bớt đi một chút vẻ nghiêm túc.
Trì Nghiêm hơi nheo mắt, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Trì Phương còn nhỏ, tâm tư phải đặt ở việc học."
Vu Mặc nhìn chằm chằm hàng mi của Trì Phương, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt trong gương chiếu hậu của Trì Chính.

Trong lòng hắn biết rõ, hắn ngày càng không thể kiềm chế được tâm tư của mình, bị người khác nhìn ra cũng là chuyện bình thường, Vu Mặc không sợ bị ai biết, chỉ sợ Trì Phương sau khi nhận ra sẽ bỏ hắn mà đi.
Vu Mặc rủ mắt, "Tôi biết."
Trì Nghiêm nhíu mày, thái độ của Vu Mặc khiến anh rất không hài lòng, nhưng anh cũng không thể nói gì thêm.

Đến cùng thì đây cũng chỉ là suy đoán của anh, nếu anh đoán sai, Vu Mặc vì thế mà rời xa em trai, đợi đến lúc em trai biết được, nhất định sẽ xảy ra xích mích với anh.
Vì trong lòng có vướng mắc, nên Trì Nghiêm không nói gì thêm trong suốt quãng đường còn lại, đợi đến khi xe dừng trước cổng Vu gia, Trì Nghiêm đảo mắt nhìn gương chiếu hậu, phát hiện em trai mình đã nằm gọn trên người người ta mất rồi!
Trì Phương nằm ở ghế sau, đầu gối lên đùi Vu Mặc, Vu Mặc bị ép chỉ có thể ngồi sát trong góc, đầu dựa cửa sổ, dường như cũng đang ngủ.
Cảnh tượng hai thiếu niên dựa dẫm vào nhau quả thực rất đẹp.
Trì Nghiêm mặt không cảm xúc dừng xe, anh mở cửa, xuống xe, đi đến bên cạnh cửa sổ Vu Mặc đang ngủ, gõ gõ cửa kính.
Vu Mặc mở mắt, không có lấy một phần mơ màng khi mới ngủ dậy, ánh mắt thẳng tắp đặt trên người Trì Nghiêm.
Trì Nghiêm nghiêng người, để Vu Mặc nhìn thấy biệt thự Vu gia sau lưng.
Vu Mặc thu ánh mắt lại, cẩn thận đặt đầu Trì Phương xuống ghế.

Trì Phương đang ngủ ngon lành, đột nhiên mất đi nguồn nhiệt ấm áp, hơi không thoải mái, thò tay sờ sờ ghế.

Vu Mặc hơi dừng lại, cởi áo khoác ra, đặt lên tay Trì Phương.
Trì Phương sờ áo khoác, cảm nhận mùi hương quen thuộc, thoả mãn ôm áo khoác cạ cạ, ngủ tiếp.
Trì Nghiêm cố nén xúc động không vứt chiếc áo khoác kia ra ngoài, anh lui ra sau, nhìn Vu Mặc bước xuống.
Vu Mặc nhẹ nhàng đóng cửa xe, xác nhận không phiền đến Trì Phương, mới quay đầu đối diện với Trì Nghiêm: "Cảm ơn anh cả."
Lần trước anh hai Trì gia đưa hắn về, hắn còn chưa hiểu những lễ nghi này, không nói cảm ơn với người ta.

Trì Nghiêm nghe tiếng anh cả kia, giật giật khoé miệng.
Ai là anh cả của cậu?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui