Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Lý Tư Niên trực tiếp bày tỏ nghi ngờ của mình với Minh Huy.
【Hằng Năm Có Ngày Này: Theo như tôi biết, quý công ty chưa bao giờ để tâm đến việc tìm người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn cả, vậy tại sao ngài lại muốn hợp tác với tôi?】
Câu trả lời của Minh Huy cũng rất buồn cười
【Đồ bếp gia dụng Minh Huy: Đúng thật là chúng tôi sẽ không tìm người nổi tiếng trên Internet làm đại ngôn, nhưng rõ ràng ngài đâu có giống mấy người nổi tiếng bình thường đâu.
】
Lý Tư Niên: “……”
Một công ty lớn như Minh Huy mà cũng hài hước vậy sao? Nhưng mà phong cách có gì nói đó này chứng tỏ nhân viên bộ phận marketing của Minh Huy quả thật EQ cao hơn nhân viên của Tụng Nguyên nhiều.
Chắc là do chủ nào tớ nấy, một đám nhân viên Tụng Nguyên đức hạnh y chang ông sếp, làm việc vô đạo đức thì cũng thôi, ngay cả cách ăn nói cũng không biết nói sao cho vừa lòng người khác.
Lý Tư Niên sảng khoái đồng ý hợp tác với Minh Huy.
Không phải chỉ vì người của Minh Huy biết cách nói chuyện, hay là do ra giá cao, chủ yếu là do anh đã tự mình dùng qua sản phẩm của Minh Huy, chất lượng quả thực rất tốt.
Anh ấy cảm thấy rằng nếu mình đề cử mặt hàng chất lượng cao của thương hiệu này cho fans và bạn bè anh thì lương tâm sẽ không áy náy.
Khác hẳn với Tụng Nguyên, chỉ chuyên sản xuất toàn các loại đồ ăn vặt, thực phẩm rác, còn một hai phải gắn mĩ danh tốt cho sức khỏe.
Minh Huy gửi một bản hợp đồng điện tử qua, hai bên đàm phán thương lượng thêm các điều khoản chi tiết trong hợp đồng một phen, cuối cùng xác nhận không còn vấn đề gì, vậy nên chuyện hợp tác coi như đã đàm phán xong xuôi.
Sau khi hoàn tất bản hợp đồng với Minh Huy, Lý Tư Niên lại thấy bên thực phẩm Tụng Nguyên gửi một tin nhắn khác thúc giục.
Lần này không phải nhân viên phòng marketing bàn bạc với anh trên diễn đàn lúc nãy, mà là Lâm Nguyên trực tiếp gửi tin nhắn WeChat.
【 Lâm Nguyên: A Niên, tuy rằng tôi cùng Văn Tinh ở bên nhau, nhưng hai ta vẫn là bằng hữu, đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi nữa được không?】
Lý Tư Niên click mở WeChat, tin nhắn cuối cùng bọn họ đã gửi cho nhau là nửa năm trước.
Nửa năm trước…
Nội dung tin nhắn là Lâm Nguyên uống say thừa nhận người mình thích là Lý Văn Tinh.
Kể từ lần đó họ không còn trò chuyện với nhau nữa.
Nếu như là mình đời trước, chắc chắn sẽ cảm thấy khổ sở và bi ai.
Anh quen biết Lâm Nguyên bảy năm mới khiến hắn mở lòng, nguyện ý cùng anh thử bên nhau một lần, mà Lý Văn Tinh chỉ mới vừa gặp Lâm Nguyên liền hoàn toàn cướp đi sự chú ý của Lâm Nguyên.
Nhưng mà hiện tại nhìn lại tin nhắn của Lâm Nguyên, anh chỉ cảm thấy mình nên phải cảm ơn Lý Văn Tinh.
Nếu không có Lý Văn Tinh, anh sẽ không nhận ra, hóa ra mỗi lời Lâm Nguyên nói đều đầy kiêu ngạo bất cần, lại còn tự cao tự đại.
Thấy Lý Tư Niên không trả lời, Lâm Nguyên lại gửi một tin nhắn khác.
【Lâm Nguyên: Văn Tinh rất lo lắng cho cậu, em ấy xem phát sóng trực tiếp của cậu xong cả ngày đều khóc lóc, không thể tin được anh trai ưu tú kiêu ngạo của mình lại thực sự làm công việc này.】
【Lâm Nguyên: A Niên, chúng tôi đều biết cậu có lòng kiêu hãnh và kiên trì riêng của mình, nhưng chúng tôi chỉ hy vọng cậu có thể sống một cuộc sống tốt hơn thôi, không có ác ý gì cả.
Sự hợp tác này là tâm ý của tôi và Văn Tinh, cậu hãy nhận lấy đi.】
Lý Tư Niên vừa xem vừa cười, anh đã nói mà, nhân viên Tụng Nguyên với ông chủ Lâm Nguyên của mình thật chung một cái đức hạnh.
Hy vọng anh sống tốt một chút nên muốn trợ giúp anh? Con mắt nào của họ nhìn thấy anh sống thật thảm cần sự giúp đỡ của người khác?
【LSN: Thật sự cảm ơn các anh, nhưng tôi sống rất tốt, không cần giúp đỡ.】
【Lâm Nguyên: Đừng nói mấy lời giận dỗi như thế, cậu đã sa cơ tới mức phải lên mạng tranh cãi với một blogger nho nhỏ rồi mà còn hiếu thắng như vậy làm gì?】
【 Lâm Nguyên: Hay là cậu tức giận chuyện công ty chúng tôi tìm Trư Trư hợp tác trước? Chuyện này ban đầu tôi cũng không biết, cũng là tôi thấy livestream của cậu mới bắt đầu can thiệp vào công việc của bộ phận marketing, nếu tôi biết sớm chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn cậu.】
【LSN: Không phải giận dỗi, tôi thật sự mấy ngày nay sống cực kỳ tốt, vừa rồi còn ký một hợp đồng, đối phương ra giá còn cao hơn anh, bằng với giá của minh tinh tuyến 3 tuyến 4, cho nên tôi thật sự không cần anh phải trợ giúp.】
【Lâm Nguyên: Không thể nào, làm sao có thể đưa ra mức giá của minh tinh nổi tiếng? Là công ty nào? Cậu đừng để người ta lừa.】
【LSN: Đồ bếp gia dụng Minh Huy.
】
Lâm Nguyên im lặng.
Lý Tư Niên nhìn màn hình di động nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy không? Có người lúc nào cũng nghĩ mình là chúa cứu thế, thực tế thì sao?
Lâm Nguyên cho Lý Văn Tinh xem lịch sử trò chuyện với Lý Tư Niên, Lý Văn Tinh nhìn không chỉ có không những không nhẹ nhàng thở ra, ngược lại càng lo lắng.
“Đồ bếp gia dụng Minh Huy? Sao lại thế? Ngay cả người như em chưa từng đặt chân đến thương trường còn biết Minh Huy chưa bao giờ tìm đại ngôn cả, dù là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu bọn họ cũng không thèm quan tâm, làm sao có thể tìm blogger nho nhỏ làm quảng cáo được?”
Lâm Nguyên nhẹ lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa, A Niên tự nói như vậy, anh nghe cũng thấy không giống thật cho lắm.”
Lý Văn Tinh bỗng nhiên hít một hơi, trợn tròn đôi mắt nhìn Lâm Nguyên: “Hay là do anh hai chê chúng ta phiền nên mới bịa đại một cái cớ qua loa lấy lệ đối phó chúng ta?”
Vừa nói đôi mắt cậu ta nhanh chóng đỏ hoe: “Anh à, anh ấy… sao phải cố chấp như vậy?”
Nhìn Lý Văn Tinh như vậy, tim Lâm Nguyên đau như bị ai thít chặt.
Hắn trìu mến ôm Lý Văn Tinh vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Thôi em, A Niên chính là người như vậy, em cùng cậu ta sống chung hơn hai mươi năm còn không hiểu sao? Cậu ta như bây giờ vẫn chưa khó khăn gì mấy đâu, nếu thật sự khổ cực thì sẽ tự mình tìm đến chúng ta thôi.”
Lý Văn Tinh ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả.” Lâm Nguyên đánh gãy lời cậu: “A Niên hiện giờ không muốn chúng ta giúp đỡ, lòng tốt của mình chỉ khiến người ta thấy phiền phức thôi, chờ khi nào A Niên tới tìm thì chúng ta sẽ giúp cậu ta.”
Lý Văn Tinh cắn môi dưới, có chút mất mát: “Được.
Nhưng mà… Chúng ta thử thêm lần cuối nhé? Anh gửi một tin nhắn khác cho anh trai em.
Nếu vẫn không được thì chúng ta cũng không cần quan tâm nữa.”
Lâm Nguyên thở dài, chung quy vẫn không đành lòng phản bác Lý Văn Tinh, đáp ứng cậu ta, miễn cưỡng cầm điện thoại lên, định gửi tiếp tin nhắn cho Lý Tư Niên.
Sau đó liền thấy một dấu chấm than màu đỏ bự bự xuất hiện trên màn hình
【LSN đã kích hoạt xác minh kết bạn, bạn không phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy), vui lòng gửi yêu cầu xác minh kết bạn trước, đối phương xác nhận mới có thể tiến hành trò chuyện.】
Lâm Nguyên: “……”
Lý Văn Tinh: “……”
Truyện chỉ đăng tại 2kmangcutvimoe.wordpress.com
Lý Tư Niên đến một cửa hàng in ấn gần đó để in hợp đồng, ký tên rồi đến bưu điện gửi hỏa tốc cho Đồ bếp gia dụng Minh Huy.
Gửi xong chuyển phát nhanh Lý Tư Niên liền quay về tiệm cơm.
Vừa đến nơi Lý Tư Niên thấy có người nào đấy đang ngồi chồm hổm một đống trước quán cơm của mình, bộ dáng đáng khinh hết sức.
Nhìn xa còn tưởng là phần tử tội phạm gì đó, đến gần mới phát hiện hóa ra là Mã Trì.
Lý Tư Niên tới gần, nhẹ nhàng dùng mũi chân chạm nhẹ vào giày hắn: “Xin chào?”
Mã Trì ngẩng đầu, nhìn thấy anh đôi mắt liền sáng ngời: “Woaa! Hôm nay anh tới mở cửa sớm thế? Tôi còn tưởng phải đợi ít nhất dăm ba bữa nữa.”
Lý Tư Niên có chút xấu hổ gãi gãi mặt.
Này thật đúng là… có thể mở quán cơm kiểu này chắc cũng chỉ có mỗi mình anh.
Lý Tư Niên móc ra chìa khóa mở cửa, Mã Trì liền lẽo đẽo đi theo phía sau anh vào cùng, Lý Tư Niên nhìn nhìn ra ngoài cửa hàng hỏi: “Hôm nay chỉ có mình cậu đến sao?”
Mã Trì gật đầu đáp lời: “Đúng rồi, hôm nay Dung Hiên khá bận, tôi nhớ hương vị món ăn anh làm quá nên chạy qua ăn một bữa trước, hehe.”
“Dung Hiên à…” Lý Tư Niên lẩm nhẩm một chút: “Vậy tên của cậu ấy là Khương Dung Hiên đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lý Tư Niên gật gật đầu, coi như đã biết.
Thì ra người đầu tiên ủng hộ công việc kinh doanh của anh tên là Khương Dung Hiên.
Lý Tư Niên đem thực đơn đưa cho Mã Trì: “Cậu xem xem muốn gọi món gì.”
Mã Trì tùy tiện gọi hai món nhìn tương đối thuận mắt.
Lý Tư Niên vào trong nấu nướng xong xuôi, bưng mấy món ăn ra dọn lên bàn rồi định rời đi, nhưng Mã Trì lại không cho.
Lý Tư Niên bị hắn lôi kéo, ánh mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Cậu lại muốn bàn chuyện hợp tác mở chuỗi nhà hàng sao? Vẫn là thôi đi, tôi thật sự không có ý định này.”
“Ôi, anh đừng vội từ chối mà, nào, ngồi xuống đi.” Mã Trì cứng rắn lôi kéo Lý Tư Niên ngồi kế bên hắn: “Anh xem tôi cũng tới quán anh… hai lần rồi, đừng lạnh lùng như thế, chúng ta cùng nhau tâm sự vun đắp tình cảm một chút.”
Lý Tư Niên hơi nhướng mày: “Cậu ăn cơm, tôi nấu cơm, chúng ta có tình cảm gì để vun đắp sao?”
Mã Trì xụ mặt: “Phải nói chuyện nhiều với người ăn mới có thể làm ra một bữa ăn vừa ý người khác.”
“Được được được…” Lý Tư Niên có chút bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy cậu muốn tâm sự cái gì?”
“Tôi… tôi muốn tìm hiểu anh muốn chút.” Mã Trì một miệng ngập đồ ăn, không quá rõ ràng nói: “Bố mẹ anh làm nghề gì vậy? Anh vẫn luôn sống ở Tô Thành sao?”
Lý Tư Niên: “Nhà của chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ, bà nội tôi trước kia ở Tô Thành, sau khi tốt nghiệp đại học tôi mới chuyển đến đây.”
“Ồ…” Mã Trì hỏi: “Vậy… quy mô doanh nghiệp nhà anh đại khái là cỡ nào?”
Lý Tư Niên suy nghĩ một chút, anh không muốn cùng chuyện trước đây có quá nhiều liên lụy, vì thế liền nói dối: “Cùng với việc kinh doanh bây giờ của tôi không khác cho lắm.”
Nói xong anh mới nhớ đến trước kia mình cùng Bạch Vũ Sinh livestream với nhau.
Uầy… có bị phát hiện nói dối không ta?
Nhưng mà Lý Tư Niên lo lắng chỉ có một giây thôi, bởi vì giây tiếp theo Mã Trì liền cười cười: “Đó mà cũng gọi là kinh doanh sao? Tôi còn tưởng là mở một công ty lớn gì cơ.”
Lý Tư Niên yên lòng, xem ra Mã Trì bình thường không dạo diễn đàn C.
Mã Trì lại hỏi: “Anh học đại học chuyên ngành gì vậy?”
“Tài chính.”
“Ơ! Anh học tài chính á? Tôi cũng học tài chính nè.”
Lý Tư Niên ‘ừm’ một tiếng đáp cho có lệ: “Thật trùng hợp.”
Hỏi xong mấy việc cơ bản, Mã Trì nhất thời không có đề tài gì để nói tiếp, Lý Tư Niên vốn cũng không muốn nói chuyện phiếm với hắn nên im lặng, không khí bỗng nhiên lâm vào xấu hổ.
Đợi trong chốc lát, Lý Tư Niên thấy Mã Trì đã ăn xong rồi, liền hỏi: “Cậu còn chuyện gì muốn nói không?”
“Có có có!” Mã Trì ngẩng đầu: “Bình thường anh thích chơi cái gì?”
“Chơi?”
“Ý là anh giải trí bằng cách nào ấy.”
Lý Tư Niên suy nghĩ một chút, anh khi còn nhỏ vội vàng học tập, trưởng thành vội vàng tiếp nhận chuyện công ty, hình như chưa từng có thời gian giải trí.
Vì thế anh lắc đầu, thành thật nói: “Tôi không thường tham gia các hoạt động giải trí cho lắm.”
Anh nghĩ đến trong những ngày này mỗi ngày anh đều trồng rau rất vui vẻ, liền nói thêm: “Nếu nhấn mạnh bình thường thích làm gì… trồng rau cũng được tính là một việc, tôi thấy trồng rau rất vui.”
Mã Trì nghe vậy, ánh mắt nhìn Lý Tư Niên trở thành đồng tình.
Nhìn xem anh chủ nhỏ đáng thương cỡ nào này, ngày thường không có hoạt động giải trí gì, chỉ có thể chơi trồng rau.
Trách không được anh từ chối hợp tác mở chuỗi nhà hàng với mình, hóa ra là vì trước đây sinh hoạt chẳng có gì vui, nếu có thể cho anh chủ nhỏ trải nghiệm một chút kẻ có tiền sinh hoạt như thế nào chắc chắn ảnh sẽ không cách nào từ chối nữa nhỉ?
Mã Trì nhanh chóng chén sạch món ăn trong bát, sau đó mở điện thoại ra tìm ảnh hắn đi du lịch nước ngoài cùng bạn bè.
“Kỳ thật ý nghĩa của cuộc sống không chỉ là trồng rau mà còn là thơ và những nơi xa xôi*, di động tôi có mấy hình du lịch nước ngoài nè, anh muốn xem không?”
⌕ Giải thích
Lý Tư Niên không hiểu lắm hắn muốn làm cái gì, chưa đợi anh nghĩ ra Mã Trì đã đưa di động lại đây.
Hắn chỉ vào màn hình nói: “Anh xem đây là Saint Petersburg, khung cảnh cực kỳ hùng vĩ! Còn đây là Venice, phải đích thân trải nghiệm mới biết được thành phố của các kênh đào này lãng mạn biết bao nhiêu.
Đây nữa này, Provence, người anh em của tôi cầu hôn người yêu hắn ở chỗ này đó, cực kỳ lãng mạn!”
Lý Tư Niên xem điện thoại di động của Mã Trì lướt qua các thành phố nơi anh thường dẫn khách nước ngoài đến chơi, và một số trong số đó là những thành phố mà gia đình anh đến chơi trong dịp Tết Nguyên Đán cách đây vài năm.
Mã Trì đại khái đã cho Lý Tư Niên xem hết hình tồn kho xong rồi, sau đó bắt đầu phân bát súp gà cho tâm hồn của ngày hôm nay.
“Anh coi coi có phải thơ cùng những nơi xa xôi lãng mạn hơn nhiều so với trồng rau không? Nếu anh hợp tác cùng tôi anh liền có tiền, có tiền rồi anh sẽ trải nghiệm được những khung cảnh đó!”
Lý Tư Niên rũ mắt, vẫn đang nhìn di động của Mã Trì.
Mã Trì cho rằng anh đã động tâm, vì vậy lại mở ra điện thoại đưa qua: “Anh còn muốn xem sao?”
Lý Tư Niên hỏi: “Tôi có thể xem lại hình phía trước không?”
“Được chứ.”
Lý Tư Niên tìm được hình Saint Petersburg, chỉ vào hỏi: “Chỗ này…có phải cậu nhớ nhầm hay không? Chỗ này không phải Saint Petersburg, là London.”
Mã Trì: “……”
Mã Trì phóng to hình ảnh cẩn thận phân biệt lối kiến trúc trong bức ảnh, hình như… đúng là thế thật?
Hết chương 20.