Sau Khi Sống Lại Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Định hướng tiêu dùng của nhà hàng là ‘tiện lợi và xa xỉ’, là bữa ăn công sở thích hợp cho nhân viên văn phòng ăn trong giờ nghỉ trưa, nhưng cao cấp hơn bữa ăn công sở bình thường khác.
Sau sự bùng nổ kinh doanh tại các cửa hàng ở thành phố Tô Châu, các chi nhánh nhà hàng lại nhanh chóng ổn định ở các đô thị loại 1.
Đợt mở rộng đầu tiên là tại 4 siêu đô thị Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến.
Thương hiệu nước giải khát mật ong của nhà hàng đã xâm nhập vào thị trường nhiều nơi trước cả khi nhà hàng mở cửa, đây xem như là bước khởi đầu cực kỳ thuận lợi.

Khi chi nhánh còn đang trong giai đoạn xây dựng đã có vô số khách hàng đặt chỗ và xếp hàng trước.
Nhà hàng nổi tiếng như vậy đương nhiên sẽ hấp dẫn vô số người yêu mỹ thực, trong đó có cả Hồng Vận Quyền.
Kể từ khi rút lui hoàn toàn khỏi diễn đàn C, Hồng Vận Quyền cũng chỉ có thể làm công việc thực tế để duy trì sinh hoạt.
May mắn thay các khoản nợ lúc trước đã được trả hết, dựa vào tiền lương bán bảo hiểm trên Weibo cũng miễn cưỡng coi như ấm no.
Nhà hàng mở tổng cộng 88 chi nhánh tại Bắc Kinh, được xây dựng và hoàn thành cùng một lúc, bao phủ hầu hết các trung tâm mua sắm lớn tại đây.
Đối diện tòa công sở của Hồng Vận Quyền có một cái.
Tuy rằng đối với hoàn cảnh Hồng Vận Quyền hiện tại, chi phí nhà hàng hơi cao, nhưng nếu lâu ngày ăn một bữa vẫn có thể chi trả được.
Hồng Vận Quyền đã hẹn trước rất sớm, nhưng nhà hàng quá nổi nên hắn xếp hàng đến tận hai giờ trưa.
Người hẹn trước rất nhiều, nhưng thật ra giờ này hầu như mọi người đều phải trở về công ty tiếp tục làm việc, rất nhiều người hẹn trước không thể đến dùng bữa, cho nên lúc hắn đi vào bên trong cũng không còn nhiều người.
Ít người, nghĩa là khách bàn bên nói gì hắn đều có thể nghe được cực kỳ rõ ràng.
Ví dụ như một cô gái bàn bên sau khi ăn món giò heo cay hào hứng khoe với bạn trai đối diện món này ngon cỡ nào, tình cờ có một vị đầu bếp từ sau bếp bước ra định đi nghỉ ngơi, cô gái liền gọi hỏi vì sao món này lại ngon như vậy.
Bí phương không thể tùy tiện nói ra, nhưng nói vài câu thì không ảnh hưởng gì, nên đầu bếp liền giải thích: “Đây là công thức bí mật độc quyền của chúng tôi.


Nhà hàng khác dùng nước tương để tạo màu nhưng chúng tôi lại dùng men gạo đỏ, khác biệt rất lớn.”
Giò heo cay tạo màu bằng men gạo đỏ hơn nửa năm trước từng treo trên hot search, nhưng ở thời đại thông tin này mọi chuyện dễ đến dễ đi, drama gì nửa năm trước đều đã sớm phai nhạt chứ đừng nói chi là một món ăn, cho nên cô gái hoàn toàn không nhớ đến có một blogger đã từng nấu qua một món như vậy.
Hoặc có lẽ cô cũng có nghĩ đến, nhưng từ phản ứng của cô lúc đó có thể thấy rằng cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đạo nhái.
Cô gái hỏi chuyện không nghĩ nhiều, nhưng Hồng Vận Quyền ở bên cạnh nghe được đầu bếp nói, trong đầu đã suy diễn ra một màn drama rầm rộ.
Hắn vội vàng lấy di động lên diễn đàn xem tài khoản Lý Tư Niên, chỉ thấy video hàng đầu trên trang chủ cá nhân của Hằng Năm Có Ngày Này đã bị thay đổi theo khi nhà hàng khai trương.
Từ giò heo cay cải tiến đổi thành video hướng dẫn làm bánh tart trứng ít chất béo.
Đầu ngón tay Hồng Vận Quyền hưng phấn run lên.
Nhìn xem hắn phát hiện ra chuyện tốt gì này? Món ăn Hằng Năm Có Ngày Này nói tự nghĩ ra lại là công thức nấu ăn độc nhất vô nhị của người khác?
Hồng Vận Quyền còn nhớ việc Lý Tư Niên quen Bạch Vũ Sinh, vì tránh nháo loạn ra mấy việc linh tinh, lần này hắn rất nghiêm túc tìm kiếm.
Hắn bắt đầu vào trang web chính thức của Cục Thương Mại kiểm tra thời gian mở cửa nhà hàng, không phải thời gian đăng ký công ty chuỗi nhà hàng toàn quốc, mà là thời gian cái cửa tiệm nhỏ kia khai trương – tiền thân của chuỗi nhà hàng quốc gia.
Thời gian đăng ký và hoạt động hiển thị trên mạng sớm hơn một tháng so với thời gian Hằng Năm Có Ngày Này công bố video hướng dẫn nấu ăn.

Món ăn của Hồng Vận Quyền đã dọn lên nhưng hiện tại hắn không có tâm tư ăn uống.

Suy nghĩ trong đầu hắn đang xoay vòng vòng rất nhanh.
Hằng Năm Có Ngày Này tự cải tiến món ăn chậm hơn một tháng so với bí phương độc quyền của Quán Cơm, nhà hàng vừa khai trương anh liền gỡ bỏ video….

Truyện hay luôn có tại || ТгumTru уeЛ.Vn ||
Chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ Hằng Năm Có Ngày Này đạo nhái ý tưởng!
Khi quán ăn chưa nổi tiếng, Hằng Năm Có Ngày Này vô tình đến tiệm ăn, học được cách làm giò heo cay từ ông chủ, anh ỷ lại tiệm cơm vô danh nên sẽ không có người phát hiện anh sao chép, liền chiếm công thức làm của riêng.
Chắc chắn như vậy!
Đương nhiên hắn cũng nghĩ đến Hằng Năm Có Ngày Này quen được Bạch Vũ Sinh chắc chắn không phải là người bình thường, nói không chừng chuỗi nhà hàng toàn quốc có liên quan đến anh.
Nhưng nghĩ lại lần nữa, hắn lại cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Nếu Hằng Năm Có Ngày Này có liên quan vậy tại sao trong video của mình anh lại không quảng cáo tuyên truyền nhà hàng?
Trên diễn đàn C anh cực kỳ nổi tiếng, trên mạng nhà hàng còn nổi bạo hơn, nếu anh thật sự có mối liên hệ với nhà hàng hẳn phải bất chấp mà nói ra bốn phương tám hướng mới đúng.
Bằng cách này anh có thể làm cho nhà hàng càng được nhiều người biết đến, và nhà hàng cũng có thể khiến anh càng lúc càng hot.
Chuyện tốt cỡ nào, Hằng Năm Có Ngày Này lại không làm chỉ có thể chứng minh một điều, Hằng Năm Có Ngày Này thật sự chẳng có liên quan đến chuỗi nhà hàng cả, chắc chắn là anh sao chép.
Hồng Vận Quyền nhịn xuống ý muốn trực tiếp nhắn tin chất vấn Hằng Năm Có Ngày Này có phải đạo nhái không, hắn mở ra phần mềm ghi âm, bưng món ăn đổi sang bàn của đầu bếp.
Hắn giả vờ rất ngạc nhiên với cách làm của món giò heo cay, hỏi: “Vừa nãy tôi nghe ngài nói món giò heo cay này là dùng men gạo đỏ tạo màu đúng không? Còn có cách làm như vậy sao?”
“Đương nhiên.” Đầu bếp thoạt nhìn rất tự hào: “Phương pháp này chỉ nhà hàng chúng tôi mới có.

Đây là công thức bí mật độc quyền.

Loại phương pháp này sẽ làm cho giò heo không hề nặng mùi tương, càng thơm hơn cách làm bình thường.”
“Thật sự là công thức bí mật độc quyền sao?” Hồng Vận Quyền cố ý chuyển chủ đề: “Hình như tôi nhớ tôi đã xem qua cách làm tương tự ở đâu rồi thì phải?”
“Không thể nào.” Đầu bếp nhíu mày: “Ngài xem ở đâu?”
Thấy vẻ mặt của đầu bếp trở nên nghiêm túc, Hồng Vận Quyền cười giả lả: “Tôi cũng không nhớ rõ, chỉ có cảm giác đã thấy qua, có thể là tôi nhớ lầm.”

Biểu cảm đầu bếp lạnh xuống, không còn thấy được sự nhiệt tình vừa rồi: “Phương pháp của nhà hàng chúng tôi không hề giống với bất cứ nhà hàng nào khác, nếu như ngài thật sự phát hiện chỗ khác có cách làm giống chúng tôi, xin hãy báo lại cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ kiện họ.”
Nói xong, anh đội mũ lên và quay vào phòng bếp.
Hồng Vận Quyền xấu hổ cười cười với đôi tình nhân lúc nãy, bưng thức ăn về lại bàn của mình.
Truyện chỉ đăng tại 2kmangcutvimoe.wordpress.com
Sau khi ngồi xuống, hắn gấp không chờ nổi mở di động lưu lại bản ghi âm.
Tan tầm về nhà, Hồng Vận Quyền bấm xem tài khoản tiền tiết kiệm của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ mua thuỷ quân, chỉ đem tin này báo cho account marketing.
Tin đồn của giới blogger ít thu hút hơn tin đồn của ngôi sao giới giải trí, account marketing cũng tùy tiện đăng tin lên Weibo sau đó cũng không quan tâm nữa, chủ đề cũng không tạo.
Hồng Vận Quyền đợi ba ngày cũng không thấy Hằng Năm Có Ngày Này lên hot search, đừng nói là lên hot search, thậm chí danh sách hot trên diễn đàn C còn không có.
Hắn vốn đã hết hy vọng, lại không ngờ cái tên Hằng Năm Có Ngày Này đột nhiên lại xuất hiện ở vị trí đầu tiên trên hot search Weibo.
Không chỉ xuất hiện trên Weibo mà còn xuất hiện trên các trang web tin tức lớn và các trang web video ngắn.
#Blogger diễn đàn C Hằng Năm Có Ngày Này ăn cắp công thức nhà hàng#
Sáng hôm nay Lý Tư Niên nhìn tin tức được lan truyền mới biết được chuyện mình sao chép.
Khương Dung Hiên gọi điện thoại đến, Lý Tư Niên bắt máy, bên tai truyền đến âm thanh dễ nghe của thiếu niên.
“Anh ơi, hôm nay anh đến công ty hỗ trợ một tí đi, gần đây hơi nhiều việc.”
Lý Tư Niên hiểu ra ngay lập tức: “Lo tôi nhìn thấy tin tức trên mạng sao? Tôi đã thấy rồi.”
Khương Dung Hiên trầm mặc một chút, cười khẽ: “Sao anh nhanh tay dữ vậy?”
Lý Tư Niên chuyển tư thế từ ngồi trên sô pha thành nằm ngửa: “Không phải chỉ là tin đồn thất thiệt thôi sao, sợ tôi xem được nên phải đặc biệt gọi điện thoại đến đây.

Trái tim tôi có mỏng manh như vậy đâu?”
“Còn nữa, cư dân mạng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng chẳng lẽ tôi cũng không biết? Bị bọn họ mắng phiền thì tôi công khai thân phận thôi, chuyện gì cũng giải quyết được.”
“Nhưng anh à, không phải anh đã nói không muốn để hiện thực và thế giới ảo lẫn lộn với nhau sao?”
Khương Dung Hiên nói: “Nếu anh không thích thì mình không làm nữa, để anh ra mặt làm sáng tỏ chỉ là biện pháp bất đắc dĩ thôi.


Chuyện này em sẽ giải quyết, tin tức trên mạng em sẽ dọn sạch sẽ.”
Lý Tư Niên cầm di động, co nhẹ ngón tay cái: “Nhưng nếu tôi không ra mặt để áp dư luận có phải càng phiền toái hơn không?”
“Hơn nữa tôi có xem qua, tin đạo nhái đó đã có từ ba ngày trước rồi, sau ba ngày tin này mới bắt đầu bùng lên chứng tỏ đằng sau có người nhúng tay, muốn xóa sạch tin đồn thất thiệt chắc chắn sẽ không đơn giản.”
“Thật ra cũng chỉ là một cái tài khoản mà thôi, nếu thật sự không được thì bỏ cái tài khoản đó là được, cậu không cần phải tốn công như vậy.”
“Từ lúc anh ra khỏi nhà đã dùng cái tài khoản đó đăng video, hơn nữa toàn là video mỹ thực anh yêu thích, cứ bỏ đi như vậy anh không tiếc sao?”
Không chờ Lý Tư Niên trả lời, Khương Dung Hiên liền nói: “Được rồi anh, anh đừng lo lắng, việc này em sẽ giải quyết, trước tiên anh đừng lên mạng nói gì cả.”
Cắt điện thoại, Lý Tư Niên nhìn chằm chằm giao diện chat WeChat cùng Khương Dung Hiên trong chốc lát.
Tin nhắn cuối cùng bọn họ nhắn là vào ngày hôm qua, toàn những chuyện vụn vặt không bổ ích gì.

Khương Dung Hiên hỏi anh ăn cơm chưa, đang làm gì đó, Plant Vs.

Zombie chơi tới màn nào rồi.
Thật ra anh không có thói quen ngày nào cũng hỏi han sáng tối, là Khương Dung Hiên vẫn luôn không ngừng tìm anh nói chuyện, dần dần anh lại quen nào cũng cùng y nói vài ba câu linh tinh vô nghĩa.
Lý Tư Niên bỗng nhiên rất muốn đến công ty gặp Khương Dung Hiên.
Anh không hiểu rõ về Khương Dung Hiên lắm, chỉ biết y là con út của tập đoàn Khương thị tại Hải Thành.
Nhưng vị sếp Khương nhỏ này công việc kinh doanh của y chủ yếu là ở thành phố Thượng Hải, lại vì mở công ty với anh mà vẫn luôn ở lại Tô Thành, xử lý công việc ở Hải Thành đều thông qua video, qua video không được thì y lại về đó mấy ngày, sau đó lại chạy về đây.
Người ta vì anh ở lại Tô Thành không đi, chính anh lại không đi thăm được mấy lần, nói thế nào cũng không biện minh cho mình được.
Lý Tư Niên làm hai món, đặt vào hộp cơm giữ nhiệt sau đó đến công ty.
Khi anh đến vừa đúng vào đầu giờ nghỉ trưa, rất đông nhân viên đã ra khỏi công ty để ăn cơm.
Lý Tư Niên ngược dòng người tìm đến văn phòng Khương Dung Hiên, vừa vặn đụng phải y từ văn phòng đi ra.
Khương Dung Hiên nhìn thấy anh, đôi mắt mở to, vẻ mặt kinh hỉ: “Anh?!”
Y nhìn xuống tay Lý Tư Niên đang cầm hộp cơm giữ nhiệt, nhịn không được nở nụ cười: “Anh, anh đến đưa cơm cho em sao?”Hết chương 30.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận