Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Trên đường về nhà, Lý Tư Niên tự nhiên hắt xì vài cái.
Lưu Tuyết có chút lo lắng hỏi: “Phó tổng, ngài có khỏe không? Viêm mũi lại tái phát?”
Lý Tư Niên xoa xoa mũi, cảm giác mũi hơi ngứa, nhưng lại khác hẳn với bệnh viêm mũi.
Anh xua xua tay: “Không có việc gì, còn chưa tới mùa viêm mũi đâu, có thể là có người nhắc tôi.”
Lý Tư Niên về đến nhà đã là mười giờ, đây là lần đầu tiên anh về nhà muộn như vậy sau khi sống lại.
Dì Trương biết anh ra ngoài để bàn công việc và sẽ ăn ở ngoài, vì vậy dì không để dành bữa tối cho anh, ngược lại chuẩn bị cho anh một bát canh giải rượu.
Vừa vào cửa, dì Trương liền mang canh giải rượu đến cho anh: “Đại thiếu gia vất vả rồi, mau uống chút canh cho tỉnh rượu.”
Lý Tư Niên ngăn lại: “Không uống, con không uống canh giải rượu, dì pha giúp con một ly sữa bò đi.”
Dì Trương có chút kinh ngạc: “Cậu chủ hôm nay không phải đi bàn chuyện làm ăn sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu…”
Lý Tư Niên hiểu ý cười cười: “Ai quy định nói chuyện làm ăn nhất định phải uống rượu?”
Dì Trương cẩn thận ngửi thử, quả nhiên không ngửi được mùi rượu trên người Lý Tư Niên, cũng không ép anh uống nữa, ngược lại vào phòng bếp hâm nóng sữa bò.
Lý Tư Niên cởi áo khoác, chưa kịp ngồi xuống đã nghe trên lầu truyền đến giọng Lý Thành: “Anh đi ra ngoài xã giao không uống rượu thì anh nói cái gì?”
Lý Tư Niên nghe vậy ngẩng đầu: “Ba?”
Lý Thành vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như cũ: “Lên đây, ba có chuyện muốn hỏi con.”
Dì Trương nghe thấy động tĩnh đi ra, hỏi: “Vậy đại thiếu gia, khi nào sữa ấm tôi sẽ đem lên cho cậu..”
Lý Tư Niên gật đầu: “Được, cảm ơn dì.”
Lý Thành ngày thường công việc cũng rất bận, thường thì giờ này ông ta vẫn còn đang làm việc ở nhà.
Nghe được động tĩnh ở cửa, ông ta khép lại notebook, nâng mắt lên nhìn Lý Tư Niên.
Lý Thành hỏi: “Vừa rồi con nói hôm nay không uống rượu, không dẫn theo người của Kiến trúc Xuyên Hiệp ra ngoài ăn cơm sao?”
“Ăn chứ.” Lý Tư Niên nói: “Có ăn cơm, chỉ là không uống rượu mà thôi.”
Lý Thành nhíu mày: “Bàn chuyện làm ăn lại không uống rượu?”
Lý Tư Niên vẫn là câu nói kia: “Ai quy định nói chuyện làm ăn nhất định phải uống rượu?”
“Chú ý thái độ nói chuyện của con!” Lý Thành mày hằn càng sâu: “Được, coi như giữa trưa ăn cơm không uống rượu, còn buổi chiều thì sao? Cả buổi chiều con đều ở bên ngoài, rốt cuộc là mang người của Xuyên Hiệp đi tới chỗ nào?”
“Công viên giải trí.”
Lý Thành sửng sốt, ông tưởng mình nghe lầm: “Chỗ nào cơ?”
“Công viên giải trí.” Sợ Lý Thành không biết vị trí cụ thể, Lý Tư Niên còn cực kỳ tri kỉ miêu tả một chút, “Chính là ‘Thế giới hạnh phúc’ ở phía tây thành phố đó.”
Lý Thành cảm thấy mình sắp ngạt thở: “Anh đem người của Kiến trúc Xuyên Hiệp đi chơi ở Thế giới hạnh phúc?”
“Đúng vậy.” Lý Tư Niên nói một cách đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy chỗ nào có vấn đề: “Người phụ trách hạng mục của Kiến trúc Xuyên Hiệp từ Hải Thành đến Bắc Kinh, chúng ta là chủ nhà không phải nên dốc hết sức chiêu đãi bọn họ cho thật tốt sao?”
“Cho nên anh mang bọn họ đi công viên giải trí!?” Lý Thành cảm thấy mình nói những lời này như rít ra khỏi kẽ răng.
Lý Tư Niên đã đoán trước được phản ứng của Lý Thành, nhưng anh vẫn biểu hiện mình hơi khó hiểu: “Đúng vậy, có gì không ổn sao?”
Lý Thành ngả lưng dựa sát vào ghế, một tay che ngực, thở phì phò.
Ngón tay của hắn run lên, chỉ vào Lý Tư Niên: “Mày… mày… thằng nghịch tử!”
Lý Tư Niên nghiêng đầu, tiếp tục dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng nói chuyện: “Ba, ngài nói vậy là sao? Đối tác đến, con dẫn người ta ra ngoài chơi có gì không đúng? Lúc trước nói chuyện công việc không phải đều là như vậy sao?”
Lý Thành cố gắng hít thở sâu chừng một phút mới cầm lấy tài liệu trên bàn, hung hăng ném về phía Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên né trái né phải, tuy rằng tránh được không bị tài liệu đập vào đầu, nhưng giấy A4 bên trong vung vãi rớt lung tung đầy đất, khóe mắt trái anh vẫn bị giấy sắc cắt ra 1 vết xước.
Chỉ kém một centimet, tờ giấy A4 liền cắt trúng mắt anh.
Lý Tư Niên hai mắt tối sầm lại, đưa tay lên chạm nhẹ vào vết xước dưới mắt..
Vết thương rất nông, rỉ ra một ít máu nhưng đau kinh khủng..
Lý Thành chống bàn đứng lên: “Mày là cái đồ phế vật, tao đã nhấn mạnh mấy lần chuyện hợp tác lần này với Kiến trúc Xuyên Hiệp cực kỳ quan trọng, vậy mà mày lại làm ra cái chuyện tệ hại này sao?!”
Lý Tư Niên nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay, không nói gì.
Lý Thành tựa hồ vẫn chưa hết giận, lại thêm một tập tài liệu khác lên người anh nhưng vẫn bị Lý Tư Niên tránh thoát như cũ.
“Mày còn dám trốn!?” Lý Thành càng tức giận hơn, ông ta thở hổn hển trong chốc lát, lại nói: “Mày lập tức gọi điện thoại xin lỗi người của Kiến trúc Xuyên Hiệp nhanh, nói chúng ta nguyện ý hạ thấp giá cả, ngày mai ăn cơm mang mấy bình rượu ngon qua tặng họ, nhất định phải giữ được hợp tác lần này!”
Lý Tư Niên ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Nếu không thì sao?”
Lý Thành đại khái là thở hết nổi rồi, nghe Lý Tư Niên nói xong cũng không còn sức mà thở hổn hển nữa, trực tiếp cười lạnh: “Mày không? Được, không phải mày muốn sống ở nông thôn sao? Nếu hôm nay không đi xin lỗi, vậy thì thu dọn quần áo cút xéo tới nông thôn đi!”
Lý Tư Niên vốn vẫn đang tức giận vì khóe mắt bị cắt qua, nhưng nghe xong Lý Thành nói xong trong nháy mắt mắt anh lại sáng lấp la lấp lánh.
“Thật sao!?”
Anh còn tính toán phá hư lần hợp tác này cho triệt để, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu Lý Thành đã muốn đá anh tới nông thôn.
Thế mà còn có chuyện tốt đẹp như kiểu không cần phí công làm cũng đạt được mục đích?
Lý Thành đương nhiên thấy được ánh mắt của Lý Tư Niên đang tỏa sáng, trong lòng cảm thấy càng thêm tồi tệ.
Ông ta nói muốn đuổi Lý Tư Niên đến nông thôn, ý chính là đang uy hiếp, không ngờ Lý Tư Niên không chỉ không bị uy hiếp mà còn có vẻ như rất hài lòng, đến nỗi những câu tiếp theo ông ta cũng không thể nói nên lời.
Lý Tư Niên không chờ nổi Lý Thành trả lời, lại hỏi một lần: “Có thật không ba? Con có thể đến nông thôn ở sao?”
Lý Thành giơ tay chỉ vào anh, chỉ trong chốc lát, tay lại lệch về một bên, chỉ ra hướng cửa mà nói: “Cút ngay cho tao!”
Lý Tư Niên cười: “Thật tốt quá! Con lập tức đi thu dọn hành lý!”
Nói xong anh hấp tấp chạy về phòng mình bắt đầu hăng hái thu dọn.
Thái độ của Lý Tư Niên làm Lý Thành tức giận không nguôi, nhưng mà chưa tới hai phút sau, ông ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Thằng con trai lớn của ông từ trước tới nay luôn hành động muốn tranh gia sản cực kỳ rõ ràng, trong công việc cũng là liều mạng mà làm, vì vậy ông luôn tự tin mà áp bức Lý Tư Niên.
Ông thật sự không có ý muốn đuổi Lý Tư Niên đi, bởi vì năng lực làm việc của Lý Tư Niên cực kỳ tài giỏi, nhưng xem thái độ vừa rồi của Lý Tư Niên lại giống như thật lòng muốn đến nông thôn sống.
Làm sao bây giờ? Nếu Lý Tư Niên đi thật, việc công ty ai giải quyết đây, chẳng lẽ phải phân quyền cho nhà khác sao?
Lý Thành vẫn đang tính toán trong đầu, Lý Tư Niên đã đem hành lý thu thập xong xuôi.
Anh không đem quá nhiều đồ vật, trừ chuẩn bị mấy thiết bị điện tử cùng giấy chứng nhận, cũng chỉ cầm theo vài món quần áo tắm rửa.
Vì phòng ngừa Lý Thành bỗng nhiên hối hận, anh còn ở trong phòng đặt xong vé máy bay, trong đầu cũng suy nghĩ kỹ càng lát nữa làm sao dùng lời nói khích tướng Lý Thành.
Nói là về quê, nhưng đó là một ngôi nhà ở ngôi làng cũ của Tô Thành*, sau khi bà nội qua đời cách đây ba năm, ngôi nhà liền bị bỏ trống, vừa lúc có thể cho Lý Tư Niên dọn đến sống.
⌕ Tô Thành
Lý Tư Niên kéo hành lý ra, vừa lúc gặp phải dì Trương bưng ly sữa nóng đi lên.
Dì Trương sửng sốt khi thấy bộ dạng anh giống như sắp rời khỏi nhà đi đến một nơi thật xa: “ Đại thiếu gia, cậu định đi công tác sao?”
Lý Tư Niên trực tiếp nhận sữa bò từ tay dì, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch: “Cũng gần giống vậy ạ.”
Nói xong, anh bỏ qua cái nhìn kinh ngạc của dì Trương, kéo vali vào phòng làm việc.
Lý Thành đang ở trong phòng cúi đầu suy tư phân tích lợi và hại khi Lý Tư Niên rời đi, chợt nghe được tiếng bước chân cùng với âm thanh bánh xe lăn đồng thời vang lên, ngẩng đầu lên vừa lúc thấy Lý Tư Niên kéo hành lý lại đây.
Lý Tư Niên trên mặt tràn đầy hạnh phúc tươi cười: “Ba, vé máy bay con đặt xong rồi, ba giờ sau sẽ bay đến Tô Thành, không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây.”
“Khoan đã!” Lý Thành gọi lại, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, thái độ của ông ta đối với Lý Tư Niên liền từ phẫn nộ biến thành chần chừ.
Ông ta muốn cho Lý Tư Niên ở lại, nhưng thể diện của ông không cho phép, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, giờ bắt ông ta hốt lại, ông ta làm không được.
Lý Thành gọi xong liền không nói nữa, Lý Tư Niên biết cha của mình là cái đức hạnh gì, vì thế cong môi cười nói: “Ba làm sao vậy? Đừng nói là ba hối hận nha?”
Thấy Lý Thành giương mắt nhìn anh, anh cố tình lộ ra vẻ đắc ý: “Con biết ngay ngài luyến tiếc con, công ty có chỗ nào mà không cần con quản đâu? Con cũng không phải một hai đòi về Tô Thành, chỉ cần ngài hiện tại đem một phần cổ phần chuyển cho con, con sẽ không đi nữa.”
Lý Thành vốn dĩ vẫn đang ngượng ngùng vì vừa mới đổi ý, cố tình Lý Tư Niên lại dẫm vào bãi mìn của ông, được rồi, giờ anh không cần phải lo lắng gì nữa.
Lý Thành lại ném một tập tài liệu, lần này ông ta không chút do dự chỉ vào cửa, lớn tiếng nói: “Cút! Lập tức cút ngay cho tao! Không có sự cho phép của tao mày không được phép trở về Bắc Kinh!”
Lý Tư Niên vẻ mặt thoải mái đáp: “Được rồi, con hiểu rồi”.
Như thể vừa nãy người vẻ mặt đắc ý đòi cổ phần không phải là anh.
Không biết vì sao khi nhìn thấy thái độ của Lý Tư Niên, Lý Thành luống cuống một chút.
Nhưng hoảng loạn chỉ giằng co trong nháy mắt liền bị tiếp tục bao phủ bởi phẫn nộ.
Lý Tư Niên vừa kéo vali ra ngoài cửa đúng lúc đụng phải Lý Văn Tinh ra ngoài chơi trở về.
Lý Văn Tinh nhìn thoáng qua rương hành lý trong tay anh, kinh ngạc hỏi: “Anh hai định đi công tác ạ? Muộn vậy sao?”
“Không phải đi công tác, ba bảo anh về Tô Thành sống, không có sự cho phép của ba không thể trở về.
Về sau anh không ở nhà, công ty xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không quản, em phải trưởng thành nhanh lên, gánh trọng trách trên vai nha.”
Lý Tư Niên vừa nói vừa kéo hành lý xuống lầu, chờ anh nói xong, người cũng đứng trước mặt Lý Văn Tinh.
Anh vỗ vỗ vai Lý Văn Tinh, trong mắt mang ý cười: “Anh sẽ đi sống cuộc sống mà anh mong muốn, em ở lại tiếp tục cố gắng nhé.”
Lý Văn Tinh có chút hoảng hốt: “Anh hai, anh…”
Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng chính bởi vì nghĩ quá nhiều cho nên lời nói muốn hỏi lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
Không biết phải nên hỏi câu nào trước.
Lý Tư Niên biết rằng hầu hết những bi kịch trong cuộc đời mình đều là do vận mệnh trêu ngươi, nhưng đối mặt với nhân vật chính vạn nhân mê vừa sinh ra liền có được tất cả mọi thứ này, anh vẫn không có cách nào bình tâm mà đối đãi.
Đợi hai phút, thấy Lý Văn Tinh một câu cũng ko nói được, Lý Tư Niên không có kiên nhẫn kéo hành lý ra cửa.
Tiếng đóng cửa làm Lý Văn Tinh lấy lại tinh thần.
Cậu theo bản năng quay đầu lại xem, chỉ có thể từ cửa sổ nhìn theo thân ảnh Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên một mình một người đi trên đường cái trống trải, ngọn đèn đường đem bóng dáng anh kéo một vệt thật dài, rõ ràng nên là hình ảnh u tịch cô liêu, nhưng bước chân Lý Tư Niên nhẹ nhàng, một chút cũng không có vẻ đáng thương.
Lý Văn Tinh nhíu mày.
Vì sao bỗng nhiên phải về quê Tô Thành mà sống? Là bị ba ba phạt sao?
Lý Thành từ trên lầu đi xuống, nhìn đến Lý Văn Tinh, lập tức thay đổi bộ dáng người cha hiền từ nhân ái: “Văn Tinh về rồi đấy à? Có mệt không con, mau mau đi nghỉ ngơi đi.”
Lý Văn Tinh hoàn hồn, mỉm cười với Lý Thành, sau đó lướt qua ông ta trở về phòng.
Sau khi trở lại phòng, nụ cười của cậu ta biến mất, trong mắt thậm chí còn mang theo u ám…
Lý Tư Niên trở về Tô Thành, vậy bộ dáng được sủng ái yêu thương của cậu phải khoe ra cho ai xem?
Hết chương 7.