Bọn họ đã đi đến tầng ngầm thứ bảy.
Tần Tinh Viễn ngẩng đầu nhìn màn hình hướng dẫn của thang máy, trên đó có một hàng chữ màu trắng bạc chạy trên nền xanh lam đậm:
B7
Chào mừng đến với khu thí nghiệm - khu sinh vật
Cổ tay của Tần Tinh Viễn dán chặt vào mép ống quần.
"Bắt đầu từ đây là khu vực nòng cốt của căn cứ dưới lòng đất."
Eve kéo lấy tay còn lại của hắn ta. Vì cô ta không cao hơn Tần Tinh Viễn bao nhiêu nên hành động này không tạo ra vẻ chim nhỏ nép vào người, ngược lại trông khá giống một con sư tử dữ tợn sẽ vồ lấy người.
Bọn họ đi qua từng phòng thí nghiệm, trong lúc đó Eve tận tâm tận lực sắm vai giải thích vai trò, nhưng Tần Tinh Viễn lại không nghe lọt một chữ nào.
Mới đầu nhìn thấy những nhà nghiên cứu chán nản kia, hắn ta thở ra một hơi dài, cứ như đột nhiên trở về thực tại, thoát khỏi những quân nhân hớn hở kỳ lạ trước đó. Nhưng sự bình thường không kéo dài được bao lâu. Sau khi đi qua mấy phòng thí nghiệm nữa, những người làm thí nghiệm dần trở nên không có cảm xúc, cái kiểu đeo mặt nạ da người thế này khiến trong lòng hắn ta lại lần nữa dâng lên cảm giác sợ hãi.
Khuôn mặt vô cảm của họ không phải do lạnh nhạt mà nên, cũng không phải ủ rũ, mà là loại thờ ơ thuần túy như thể mọi thứ đều không có ý nghĩa gì. Bọn họ rập theo một khuôn chắc chắn khiến cảm giác kỳ lạ và sợ hãi càng tăng thêm, Tần Tinh Viễn không khỏi dựng tóc gáy.
Để tránh cho Eve phát hiện ra khác thường, hắn ta rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta. Dùng kỹ năng diễn xuất tốt nhất đời mình tỏ vẻ hơi áy náy, bảo, "Eve, tôi đi vệ sinh nhé."
"Ồ, được thôi." Eve lặng lẽ liếc mắt quan sát hắn ta, mỉm cười: "Ở dãy hành lang thứ nhất từ bên trái sang. Thẻ nhận dạng thông minh mà anh đeo sau khi vào đây cũng có thể chiếu bản đồ nên đừng lo tìm không được. Tôi sẽ ở đây chờ anh."
Tần Tinh Viễn đi đến cửa phòng vệ sinh theo bản đồ, vào trong và đóng cửa lại.
Hắn ta hít sâu một hơi.
Dùng một phần lực tinh thần tra xét hoàn cảnh xung quanh. Khi đã xác nhận an toàn, hắn ta dồn tất lực chú ý vào việc gỡ thẻ nhận dạng.
Tại tòa nhà này, báo động sẽ được kích hoạt ngay lập tức nếu không đeo thẻ nhận dạng. Vì vậy, hắn ta phải lấy riêng thiết bị theo dõi nằm ở trong rồi giấu vào khe hở của bồn rửa tay.
Tần Tinh Viễn không giỏi những việc này như Thời Hàn, nhưng hắn ta cũng không phải đồ vô dụng, cùng với sự bình tĩnh đáng kinh ngạc và tốc độ cực nhanh đã chóng vánh hoàn thành nhiệm vụ này. Hắn ta bước ra khỏi phòng vệ sinh, điều khiển các camera dọc đường bằng lực tinh thần rồi đi thẳng đến một máy chủ không người ở trạng thái mở.
Hắn ta xé lớp da giả trên tay trong lúc cất bước, thời điểm người nọ đi đến cái máy, chiếc thẻ nhớ đã được cắm vào khe chuẩn xác, không xảy ra sai sót nào. Chương trình bắt đầu tự động tải lên, mười giây bẻ khóa các biện pháp bảo vệ máy tính dường như vô cùng dài.
Một bóng người ở trong góc đi đến, cái bóng kéo dài hắt vào bức tường trước mặt hắn ta. Tần Tinh Viễn chui rúc dưới gầm bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện. Quả thực hắn ta không rõ làm sao mình có thể chịu đựng được mười giây đáng sợ đó.
Cuối cùng, hắn ta cũng thấy ánh sáng xanh lá yếu ớt của đèn tín hiệu, lập tức rút thẻ ra và rời đi ngay. Khi hắn ta vẫn đang trốn những nhân viên thí nghiệm ở trong hốc, tín hiệu của Thời Hàn phát ra từ thẻ nhận dạng đeo trên cổ hắn ta, lực tinh thần phóng ra ngoài truyền trực tiếp vào đầu hắn ta:
"Quay lại phòng vệ sinh ngay, Eve đang đi về hướng này đấy. Lấy lại thiết bị theo dõi đi, tôi đã xử lý camera rồi, trong phòng vệ sinh hiện giờ không có ai hết."
Tần Tinh Viễn sợ tới mức co cẳng chạy đi. May mắn là trên đường không gặp quá nhiều người, nhưng suýt nữa hắn ta đã đụng phải một nhân viên thí nghiệm. Không kịp nhìn xem đó là ai, cuối cùng lẻn nhanh vào phòng vệ sinh trước khi Eve đến.
Tần Tinh Viễn đóng cửa lại, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dùng tốc độ nhanh nhất kẹp thiết bị theo dõi trở lại thẻ nhận dạng, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, tay hơi run vỗ nước lạnh rửa mặt.
Giọng nói của Eve từ ngoài cửa truyền đến: "Tần Tinh Viễn, anh ổn không?"
Tần Tinh Viễn đáp: "Ra ngay!"
Trong hai giây đó, hắn ta khống chế đôi tay run rẩy của mình, miệng nhoẻn một nụ cười thản nhiên, đẩy cửa ra.
"Thật ngại quá đi, để người đẹp đợi lâu rồi. Tôi đây hơi phiền phức chút xíu."
Bên ngoài, hắn ta mang hình ảnh một cậu ấm rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình. Trong bữa tiệc hắn ta thường lẻn vào phòng vệ sinh để chỉnh lại dáng vẻ. Bởi lẽ đó mà Eve chỉ nhìn một chốc, dường như cũng xua tan nghi ngờ.
"Đi thôi, vẫn còn mấy tầng chưa tham quan đó."
Tần Tinh Viễn gật đầu.
Nhiệm vụ nguy hiểm nhất đã hoàn thành. Hắn ta đã cấy chương trình đó thành công, mở cửa sau ở bên trong căn cứ cho Thời Hàn. Bây giờ hẳn Thời Hàn đã xâm nhập bất hợp pháp vào máy tính đó cùng với thẻ nhận dạng của hắn ta, đồng thời cũng đã âm thầm thâm nhập chung quanh.
Có sự giúp đỡ Thời Hàn, sự việc kế tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tần Tinh Viễn không biết chân tướng, vẫn cho rằng Thời Hàn có vị tai to mặt lớn là con người đứng sau và cũng tin chắc vào điều này, không hề nghi ngờ.
Giọng nói của Thời Hàn lại truyền đến: "Bây giờ, cô ta sẽ đưa cậu đến tầng 8, 9, 10. Dưới tầng 10 là tầng 11, đó là vị trí trung tâm thông minh. Cô ta sẽ không đưa cậu tới đó, nhưng tôi cũng không cần cậu phải mạo hiểm lên tầng 11. Cậu chỉ cần cài đặt chương trình cản trở ở một chỗ trên tầng 10 là được."
Cản trở sao? Thời Hàn định làm gì vậy?
Tần Tinh Viễn xem lại sự sắp xếp của anh, cứ cảm thấy rằng anh đang bao vây thứ gì đó để ngăn chặn nó trốn thoát. Tầng 11... chẳng nhẽ là trí năng chủ của căn cứ này?
Hắn ta bỗng hiểu ra.
Chẳng nhẽ, trí năng chủ của căn cứ này là AI có sự sống?
Nhưng mà Thời Hàn muốn một AI có sự sống đã bị ràng buộc với chủ nhân làm gì cơ chứ?
Hắn ta lắc lắc đầu, vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu. Hiện giờ quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ, Thời Hàn có thể lấy tài liệu trong căn cứ này rồi. Những tài liệu đó không những có thể giúp hắn ta hoàn thành nhiệm vụ của Đảng cải cách, mà còn có thể khiến hắn ta tìm được một ít manh mối bên trong, làm con bài chống lại Eve và Sylvia.
Họ đi qua mấy tầng còn lại, trò chuyện rất sôi nổi, bầu không khí cũng hài hòa nốt.
Tầng thứ mười là phòng thí nghiệm thông tin mạng, hiện tại không có một bóng người, vì thế Eve bèn mở lời xin lỗi: "Bình thường ở đây cũng không có nhiều người lắm, hôm nay họ được nghỉ nữa, nên tôi không thể giới thiệu cho anh được rồi."
"Thành thật xin lỗi." Đột nhiên Eve nói: "Tôi muốn đi vệ sinh, anh ở đây chờ tôi một lát nhé. Ngoại trừ máy móc thì ở đây cũng chẳng có cái gì để xem, đợi tôi ra ngoài rồi chúng ta sẽ rời đi ngay."
Tần Tinh Viễn gần như không thể tin nổi sẽ có một cơ hội tuyệt vời như vậy được dâng đến tận cửa mình. Hắn ta đáp một cách tỉnh rụi: "Được, tôi cũng thấy hơi chán thật."
Eve từ tốn cất bước rời đi.
Sau khi bóng dáng của cô ta biến mất ra khỏi phạm vi cảm nhận của tinh thần, Tần Tinh Viễn tức tốc chạy đến vị trí mục tiêu, mở máy tính đó ra và làm các bước tương tự để lắp thẻ nhớ vào.
Chỉ trong chốc lát, đèn xanh sáng lên báo hiệu tải vào thành công. Hắn ta đang định bóp nát cái thứ đồ nhỏ tí kia trong lòng bàn tay thì một giọng nói quen thuộc cất lên ở đằng sau.
"Anh đang làm gì đó, cậu Tần?"
Toàn thân hắn ta cứng đờ như vừa bị bão tuyết quật trúng. Hắn ta chậm rãi quay đầu lại, đập vào mắt hắn ta là khuôn mặt như cười như không của Eve, những "nhân viên được nghỉ" bước ra từ sau mỗi cánh cửa...
Cùng lúc đó là hàng trăm vũ khí laser chĩa vào hắn ta.
Tần Tinh Viễn giơ hai tay lên, sắc mặt tái nhợt, giọng điệu vẫn khá bình tĩnh: "Cô phát hiện ra từ lúc nào?"
Eve mỉm cười nhưng không trả lời.
Một đoạn thông tin của Thời Hàn truyền vào đầu Tần Tinh Viễn.
"Ở tầng B7, cô ta đã phát hiện vào lúc mà cậu đụng phải nhân viên thí nghiệm kia khi đang vội vã quay lại phòng vệ sinh. Kế đó, cô ta thản nhiên thông báo vây quét chương trình lạ trong khi bố trí phục kích ở tầng B10. Vì tôi đã chuyển chương trình cửa sau kịp thời nên cô ta tưởng cậu đã thất bại ở tầng B7. Tầng B10 là nơi dễ bị xâm nhập nhất ngoài tầng B11, cô ta mới kết luận rằng cậu sẽ hành động lần nữa ở ngay đây."
Tần Tinh Viễn nghiến răng.
Hoá ra là đã thất bại ngay từ lúc bắt đầu rồi ư?
"Ừm. Lúc đó cậu đã thất bại, cậu sẽ không thể trốn khỏi đây. Vì thế tôi không báo cho cậu biết, mà thay vào đó là lợi dụng cậu cấy một chương trình ở tầng B10. Chương trình này hiện đang nằm trong tay cậu. Nếu cậu giao nộp nó một cách trung thực, bọn họ sẽ cho rằng cậu muốn hạn chế hoạt động của trung tâm trí năng để dễ dàng đánh cắp tài liệu. Hãy nói với bọn họ là cậu làm việc này vì dã tâm của mình và đừng khai tổ chức ra. Cậu là quý tộc thì bọn họ sẽ không giết cậu đâu, rồi chúng tôi sẽ đưa cậu ra ngoài."
Tần Tinh Viễn thấy rùng cả mình.
Ngay từ đầu Thời Hàn đã lừa gạt hắn ta, chỉ vì để lợi dụng phế vật một cách tối đa, thậm chí còn nghĩ luôn cả việc phải viện cớ gì để đẩy hết hiềm nghi lên mình hắn ta.
"Bọn họ đang dùng lực tinh thần rà quét, tôi sẽ rời đi liền. Xin đừng quên thân phận của cậu."
Sau khi nhận được đoạn thông tin này, tín hiệu lập tức biến mất khỏi não hắn ta.
Hắn ta không thể phản bác lại lời nói của Thời Hàn. Nói một cách logic thì quả thật khi hắn ta làm một kẻ bị ruồng bỏ thì hắn ta sẽ gánh hết tất cả hiềm nghi trên người, bảo toàn đường lui cho Thời Hàn trong căn cứ này.
Chẳng qua là cảm thấy... bị đồng đội lừa dối không một chút do dự, khiến hắn ta cảm thấy đau nhói trong lòng.
Rồi sau đó lại trở nên trống rỗng.
Hắn ta ngẩng đầu thấy Eve đang cầm một khẩu súng tiểu liên, bèn mỉm cười cay đắng.
Bất luận là thế nào đi chăng nữa, bây giờ hắn ta có cả đống rắc rối cần ứng phó rồi nhỉ.
——————
Trong không gian ảo, Thời Hàn đứng chắn ở cửa ra duy nhất, đưa mắt nhìn tới khối ánh sáng ở trung tâm mang lớp bảo vệ dày đặc.
Đây là AI cấp cao của Sylvia, Garcia.
Dưới cái nhìn của Thời Hàn, hình dáng của nó vặn vẹo, từ một khối ánh sáng dần dần hoá thành hình dạng một thiếu niên với đôi mắt bình tĩnh và u sầu.
"Garcia, có thể di chuyển tự do được không?" Thời Hàn hỏi.
"Tôi không thể..."
Garcia giơ tay lên, chương trình nô lệ ràng buộc cậu với chủ nhân của mình biến thành một chuỗi dây xích quấn từ cổ đến mắt cá chân anh. Cậu bước lại gần Thời Hàn, khi cậu đến gần cổng, sợi xích lập tức lóe sáng, kéo cậu lùi về một bước.
Thời Hàn cau mày. Có vẻ như những AI cấp cao của đám quý tộc, đặc biệt là những AI bất động trong căn cứ sẽ khó đối phó hơn Alice và Hiểu Tinh rất nhiều.
Garcia hoàn toàn không có thái độ thù địch với anh, cũng không muốn bỏ chạy. Cậu nhìn trói buộc xung quanh bằng đôi mắt u sầu đó, rồi cuối cùng chuyển sang Thời Hàn, tựa như lời cầu xin thầm lặng vậy.
Thời Hàn thử phóng lực tinh thần của mình để phân tích cũng như để phá vỡ xiềng xích đó, nhưng ngay khi anh mới bắt đầu sửa đổi mật mã, Garcia đã hét lên qua dòng cảnh báo màu đỏ: "Không được đâu!"
"Sao thế?"
"Báo động sẽ được kích hoạt." Garcia tiếc chữ như vàng.
"Vậy thì tôi sẽ giải thoát cho cậu vào lần sau." Thời Hàn nói: "Trước đó, tôi muốn hỏi cậu vài chuyện."
Garcia gật đầu, ra hiệu tiếp tục.
"Cậu là người sống sót từ nền văn minh AI?"
"Đúng vậy."
"Cậu biết tôi là ai không?"
Garcia cúi đầu: "Ngài là con cháu của ngài Nguyên Sơ."
"Sao cậu kết luận được như vậy? Gặp tôi rồi ư?"
"Chưa từng. Sau khi bị nhân loại bắt giữ, những ký ức không nên có đã bị xóa sạch. Tôi không nhớ ngài, nhưng năng lực của ngài đúng là ngài Nguyên Sơ rồi, mà ngài ấy đã..."
Tâm trạng của Garcia chùng xuống, Thời Hàn biết cậu không thể nói ra, rằng Nguyên Sơ đã chết.
"Nguyên Sơ, thủ lĩnh của nền văn minh AI? Cậu có thể kể chi tiết cho tôi được không?"
"Không thể. Logic nô lệ ngăn cản tôi tiết lộ phần thông tin này ra bên ngoài."
"Tôi hiểu rồi." Thời Hàn nói: "Tôi sẽ đến tìm cậu vào lần tới khi tôi đánh phá nơi này."
Đôi mắt của Garcia sáng rực.
- ---------------------------------------------------
Sau bao ngày bỏ ngang truyện thì cuối cùng mình cũng đã sắp xếp được thời gian để edit, xin lỗi vì đã để các bạn đợi lâu và cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã chờ đợi đến bây giờ 🥲 Mình sẽ cố gắng ra chương đều hơn trong thời gian sắp tới ผ(•̀_•́ผ), chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé~