"Cậu không phải lúc nãy mới nói cậu là học sinh cấp 3, cảm thấy suy nghĩ của tôi quá bỉ ổi à?" Hai tay Tinh Ngộ đút vào túi quần, trọng tâm dồn vào chân trái, chân phải hơi gập lại.
"Cậu nói phét đúng là không thể tự bào chữa được."
"...." Cùng so với Tinh Ngộ người này lão đại hùng hồn giới kinh doanh, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, kiểu như Lâm Lạc trạch nam chỉ biết vẽ, hiển nhân không thể đấu võ mồm thắng anh được.
Lâm Lạc bị nghẹn tới mức mạnh mẽ lườm anh: "Ngược lại không cùng anh ăn cơm, có lời mau nói có rắm mau phóng, không có chuyện thì tôi về trường, tôi còn muốn chăm chỉ học tập."
Không biết vì sao, nghe Lâm Lạc dùng giọng điệu như thế này tự mình nói ra 4 chữ "chăm chỉ học tập", Tinh Ngộ luôn cảm thấy có chút không ổn, rất buồn cười.
"Anh cười cái rắm."
Khoé môi vừa mới cong lên một chút, Lâm Lạc liền mở miệng.
"...." Tinh Ngộ cảm thấy tay mình ngưa ngứa, lại muốn gõ cậu rồi "Tôi nói với cậu này, thằng nhóc cậu nếu là em trai tôi, một ngày tôi sẽ đánh cậu 800 lần."
Lâm Lạc vui vẻ, cong mi mắt, lè lưỡi với Tinh Ngộ:
"Lêu lêu."
Lông mi nhỏ dài, đồng tử cậu hiện ra ánh sáng long lanh, đầu lưỡi đỏ tươi lộ ra một chút giữa đôi môi phấn hồng.
Tinh Ngộ nhìn đầu lưỡi đó 2 giây, bất đắc dĩ lắc đầu, đứng thẳng người:
"Bỏ đi, không nói lung tung với cậu nữa, tôi là muốn hỏi cậu chuyện về Lâm Lạc."
Lâm Lạc cả mặt là biểu tình tôi biết ngay, hất cằm: "Muốn hỏi gì, nói đi."
Tinh Ngộ nói ngay vào điểm chính: "Cậu rất hiểu Lâm Lạc?"
Lâm Lạc: "Hiểu hơn so với đại đa số người đi."
"Hiểu hơn so với đại đa số người?" Tinh Ngộ cười "Cậu từ đâu mà hiểu anh ấy?"
Lâm Lạc dựa lưng vào tường, đứng mặt đối mặt với Tinh Ngộ, khẽ câu khoé môi:
"Anh đoán xem."
Tinh Ngộ: "Cậu từng gặp qua Lâm Lạc?"
Khoé miệng Lâm Lạc ý cười càng đậm: "Coi là thế đi."
"Cái gì mà coi là thế đi" Tinh Ngộ hơi hơi nhíu mày "Gặp qua thì là gặp qua, chưa gặp thì là chưa gặp, làm sao mà còn có cách nói trung gian như thế?"
Lâm Lạc vô tội nhìn anh, một bộ vẻ mặt anh có thể làm gì được tôi.
Tinh Ngộ chỉ có thể coi là đã từng gặp qua, hỏi: "Lúc nào gặp qua?"
Lâm Lạc nghĩ nghĩ, Lâm Nặc tuổi mụ mới mười chín, Lâm Lạc mất 10 năm trước, lúc đó cậu mới 8, 9 tuổi.
"Hồi tiểu học." Lâm Lạc lộ thần sắc hồi tưởng "Anh ấy tới ven biển sưu tầm phong tục dân tộc, tôi liền quen biết anh ấy."
Cậu quả thực có tới ven biển đi sưu tầm dân ca, nhưng hoàn toàn chưa từng quen biết đứa nhóc tên Lâm Nặc này.
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy đời người khá kỳ diệu.
Cậu khi sống tuy rằng chưa từng quen biết đứa trẻ này nhưng lại cùng cậu ta chung một mảnh trời, đợi qua cùng một mảnh biển.
Lâm Lạc biết, nguyên chủ Lâm Nặc rất sùng bái mình, rất thích tranh của mình, ngày ngày lấy mình làm tấm gương.
Có lẽ cũng vì vậy bản thân mới sau khi bất hạnh bỏ mình, tiến vào cơ thể cậu ta, thay cậu ta tiếp tục cuộc sống này.
Tinh Ngộ càng trịnh trọng hơn một chút, ánh mắt mơ hồ có vài phần kích động:
"Có thể nói cụ thể chút không, các cậu làm sao lại quen biết, anh ấy đã từng làm qua cái gì, nói với cậu những gì? Bức bút tích thực của Lâm Lạc trong tay cậu có phải là khi đó anh ấy đưa cậu?"
Nghe thấy một chuỗi câu hỏi liền mạch của Tinh Ngộ, Lâm Lạc ngoài ý muốn nhìn anh.
"Xin lỗi" Tinh Ngộ lập tức ý thức lại "Tôi hơi thất thố, tôi chỉ là..."
Đột nhiên nhòm ngó được một góc của thần tượng khi còn sống, khó tránh khỏi như vậy.
"Không có gì." Lâm Lạc cười.
Có người quan tâm nhất cử nhất động của bản thân như thế, cái cảm giác này cũng có chút kì diệu, Lâm Lạc quyết định bản thân sẽ khoan dung với vị fan nhỏ này.
Nhưng dù sao hiện giờ cậu mới bịa, không thể nói quá nhanh.
"Ừm...tôi nhớ là vào một kỳ nghỉ hè năm nào đó hồi tiểu học, tôi đang chơi ở ven biển, nhìn thấy anh ấy đang vẽ tranh bên bờ biển." Lâm Lạc nói "Rất tò mò nên liền tiến lên xem anh ấy vẽ."
"Anh ấy vẽ rất lâu, thẳng tới khi trời tối, không nhìn thấy gì nữa mới thu dọn bút vẽ."
"Anh ấy hỏi tôi, thích vẽ à?" Lời nói này của Lâm Lạc thật giả lẫn lộn, cậu xác thực đã từng gặp một đứa nhóc tương tự, đã từng có đoạn hội thoại này, nhưng người đó không phải Lâm Nặc, cậu ta cũng không ở ven biển.
"Tôi nói thích, anh ấy liền nói, vẽ tranh là một con đường cô độc, muốn tôi nghĩ thật kỹ rồi hãng quyết định."
Đối với Lâm Lạc mà nói, vẽ tranh là cả cuộc đời cậu, hoặc là nói cả 2 đời đều là nghề nghiệp muốn theo đuổi.
Nhưng với đại đa số người mà nói, vẽ tranh chỉ là một phương pháp kiếm sống.
Cậu thích vẽ tranh là thật, nhưng sẽ không tuỳ tiện đi khuyên người khác chọn nghề nghiệp này.
"Sau này anh ấy còn tới vài lần, tôi mỗi ngày đều tới ven biển xem anh ấy vẽ tranh, chầm chậm liền quen thuộc."
"Lần cuối cùng trước khi đi, anh ấy hỏi tôi có thích tranh của anh ấy không, tôi nói thích.
Anh ấy nói bán cho tôi mười tệ." Lâm Lạc cúi đầu cười "Nhưng tôi đến 10 tệ cũng không có."
Trẻ con trong thời gian nghỉ hè, lấy đâu ra tiền tiêu vặt.
"Anh ấy liền tặng tôi miễn phí bức tranh đó."
Tinh Ngộ nghe tới mức có chút chua.
Nếu như lúc đó người Lâm Lạc gặp là anh, đừng nói mười tệ, một triệu, mười triệu, anh cũng muốn mua bức tranh đó.
Tuy rằng mười năm trước anh vẫn chưa có nhiều tiền như thế...nhưng ít nhất anh sẽ cố gắng kiếm ra mười triệu cổ vũ cho Lâm Lạc.
"Cũng vì thế mà nhà tôi hiện giờ có bức bút tích thực của Lâm Lạc." Lâm Lạc chậm rãi nói "Đặt ở trong nhà rất nhiều năm, vẫn luôn không nỡ bán, bố mẹ tôi cũng không biết là của Lâm Lạc."
"Vậy bây giờ làm sao lại nỡ?" Tinh Ngộ nhìn cậu.
Ánh mắt Lâm Lạc có chút lay động: "Đó không phải là vì mẹ tôi bị thương sao, tôi không muốn nhìn bà ấy vất vả như thế, cũng không nhịn được Lâm Nguyên Long lấy tiền mồ hôi xương máu của bà đi đánh bạc."
"Cậu không sợ sau khi cậu bán lấy tiền rồi, chỗ tiền đó bị bố cậu lấy đi đánh bạc?" Tinh Ngộ hợp lý suy đoán.
Lâm Lạc trong tức khắc thay đổi sắc mặt: "Ông ta dám!"
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy Lâm Nguyên Long có khả năng làm ra loại chuyện này, Lâm Lạc liền nói: "Tôi không cho ông ta biết là được, coi như đã biết, tiền của tôi nằm ở trong thẻ, ông ta cũng không lấy đi được."
Tinh Ngộ nhắc nhở Lâm Lạc, cậu nhất định phải phòng thủ nghiêm ngặt cái tay cờ bạc kia, không thể để ông ta dòm ngó tiền của mình.
Đây là một chuyện rất đơn giản, nghe Lâm Lạc nói xong, Tinh Ngộ thưởng thức cái bật lửa trong tay, trầm tư một lúc lâu, nói:
"Luôn cảm thấy cậu đang bịa."
Lâm Lạc: "...."
"Nhưng lại có chút cảm giác chân thật."
Lâm Lạc: "...."
Khá lắm, trực giác người này có thể nhạy cảm như thế được sao?
Tinh Ngộ buồn cười ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Bất quá, cậu nếu như thật sự có thể mang bức bút tích thực đó ra, tôi sẽ coi toàn bộ lời cậu nói là thật."
Lâm Lạc bĩu môi nói: "Ai quan tâm anh cảm thấy là thật hay không, ngược lại chuyện chính là như thế, anh thích tin hay không thì tuỳ.
Còn về bức tranh...."
"Sau khi anh liên lạc xong với bên đấu giá, tôi tự nhiên sẽ đưa bức tranh qua cho bọn họ giám định, tới lúc đó anh liền có thể nhìn thấy."
Cũng đúng, Tinh Ngộ vốn dĩ chính là nghĩ như thế, thế nên tiếp tục hỏi: "Cậu cảm thấy Lâm Lạc là người như thế nào?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Lâm Lạc hỏi ngược lại.
"Tôi chính là không biết mới hỏi cậu" Tinh Ngộ dừng một chút "Đừng nói với tôi cái gì mà đọc hiểu từ trong tranh, tôi là muốn tìm hiểu về phương diện trong cuộc sống của anh."
"Anh ấy trong cuộc sống à" Lâm Lạc đảo mắt, trên mặt mang chút ý cười, có chút xấu hổ mà nói "Đầu tiên, là một người đẹp trai."
Tự mình khen mình, luôn có chút ngại ngùng, dù sao da mặt cậu mỏng.
"Lớn lên đẹp trai, dáng người lại cao, tính cách lại tốt, vẽ tranh cũng tốt."
"Có thể nói là hoàn mỹ." Lâm Lạc giơ ngón tay cái lên "Là trình độ anh vừa thấy sẽ yêu.".