Phòng tranh một mảnh im lặng.
Đồ ăn Tiêu Na gọi đến cũng nguội lạnh cả rồi, nhưng chẳng có ai ăn.
Lâm Lạc đơn giản là quên mọi thứ xung quanh mình, không nghĩ đến việc ăn cũng không thấy đói.
Tiêu Na thì có cảm thấy đói, nhưng vào lúc này, không có gì quan trọng hơn là xem tranh của Lâm Lạc.
Có phải lúc nào cô cũng có cơ hội xem đâu!
Mỗi nét vẽ của Lâm Lạc đều khiến Tiêu Na kinh ngạc, khả năng nhận biết và nắm bắt màu sắc của Lâm Lạc thật tài tình.
Đã rất muộn, phòng tranh cũng chuẩn bị đóng cửa.
Người đàn ông đeo kính lần trước tới bảo họ ra về, anh ta bước tới cửa vừa định gọi, Tiêu Na đã vội vàng chạy tới ngăn cản anh ta.
“Suỵt.”
Cô đặt ngón trỏ lên môi, chỉ vào Lâm Lạc, và nói:
“Cậu ấy đang tập trung vẽ, thầy đừng quấy rầy.”
Người đàn ông đeo kính nhìn về phía Lâm Lạc, có phần ngạc nhiên:
“Cậu ấy đang vẽ sao?”
Tiêu Na gật đầu, thì thào nói: "Vẫn luôn vẽ không ngừng."
Người đàn ông đeo kính không nói nên lời, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Lâm Lạc, liếc nhìn bức tranh của cậu.
Nhìn thoáng qua, người đàn ông đeo kính khẽ kinh hô, lại vội vàng che miệng, quay đầu nhìn Tiêu Na.
Tiêu Na cười với người đàn ông đeo kính, kéo anh ta ra khỏi phòng rồi nói, "Nam thần của em rất lợi hại, đúng không?"
“Cậu ấy thành nam thần của em khi nào vậy?” Người đàn ông đeo kính hỏi.
“Từ lần cậu ấy đến đây diễn thuyết đó.” Tiêu Na đáp, “Mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là thầy đã xem tranh của cậu ấy, đúng không?”
Người đàn ông đeo kính gật đầu lia lịa, xúc động nói: "Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi không thể tin được một đứa trẻ 19 tuổi lại có thể vẽ được bức tranh như vậy!"
“Đúng vậy, em cũng cảm thấy thế!” Đôi mắt Tiêu Na rạng rỡ, “Quan trọng hơn, kỹ thuật vẽ nét cọ của cậu ấy giống hệt Lâm Lạc, nhưng trước đây cậu ấy không hề học hội họa một cách bài bản.
Rốt cuộc cậu ấy đã làm như thế nào?”
“Phong cách của Lâm Lạc rất độc đáo khiến nhiều người không thể bắt chước được, có thể bắt chước hình thức, nhưng cái thần thì không thể bắt chước nổi.”
“Khả năng lĩnh hội của Nặc Nặc thực sự rất mạnh.” Tiêu Na cảm thán, “Sau này khi phát triển phong cách độc đáo của riêng mình, cậu ấy nhất định sẽ trở thành một danh gia thế hệ mới”.
Hai người nhìn nhau, cũng nhìn thấy suy nghĩ tương tự trong mắt nhau.
Họ có linh cảm như đang chứng kiến sự ra đời của một họa sĩ nổi tiếng.
Người đàn ông đeo kính suy nghĩ một lúc, rồi cảm thán: "Khả năng tập trung của cậu ấy cũng vượt xa người thường.
Chỉ trong một hơi thở mà cậu ấy cũng có thể vẽ nhiều như vậy."
Tiêu Na cũng cảm thán.
Cô cho rằng bản thân đã rất nhiệt tình với hội họa, thường có thể vẽ trong vài giờ liên tục, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Nặc.
Đương nhiên, Lâm Lạc không dùng toàn bộ quãng thời gian dài như vậy để vẽ tranh, phần lớn thời gian đều là suy tưởng.
Những bức tranh của cậu đều rất tâm huyết, nhưng mỗi nét vẽ đều được thực hiện sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên vẽ bừa.
Hai người đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiêu Na nhìn lại, ra là điện thoại Lâm Lạc đang đổ chuông.
Lâm Lạc không nghe thấy.
Tiêu Na sợ làm phiền đến cậu nên vội chạy tới nhìn giúp, thì ra là mẹ Lâm Nặc đang gọi cậu ấy.
Tiêu Na do dự một giây giữa việc lay tỉnh Lâm Lạc và nghe điện thoại giùm cậu, sau đó quyết định chọn cái sau.
Tiêu Na tiếp điện thoại, bước ra ngoài phòng vẽ và nói nhỏ:
“Alo, chào dì ạ?”
Đầu dây bên kia, Phùng Quyên nghe thấy giọng nói của một cô gái lạ, bà hơi sửng sốt, tưởng mình gọi nhầm.
Tiêu Na nói: "Dì là mẹ của Nặc Nặc phải không?"
"Uh...!đúng vậy," Phùng Quyên nhìn màn hình điện thoại, xác nhận rằng mình không gọi nhầm, bà do dự hỏi, "Cháu là?"
Tiêu Na thì thào: "Dì ơi, cháu là bạn học của Nặc Nặc ở phòng tranh.
Là thế này, Nặc Nặc vẫn đang vẽ.
Cậu ấy mải mê đến quên cả thời gian.
Dì gọi cậu ấy về nhà phải không ạ? Dì yên tâm đi, cậu ấy vẫn đang rất ổn, thầy giáo bọn cháu cũng ở đây, có thể làm chứng ạ.
"
Nói xong Tiêu Na đưa điện thoại cho người đàn ông đeo kính và nhờ anh ta làm chứng.
Nghe đến thầy giáo, đương nhiên là bà tin tưởng.
"Chào thầy, Nặc Nặc vẽ tranh muộn như vậy, có làm phiền thầy không?"
"Không đâu." Giúp một họa sĩ thiên tài trưởng thành quan trọng hơn phiền phức đó rất nhiều.
Người đàn ông đeo kính cười, "Nhưng trong chốc lát có thể Nặc Nặc còn chưa vẽ xong đâu, có lẽ tối nay sẽ không về nhà."
"Chị đừng quá lo lắng, phòng tranh có chỗ ngủ, sau khi vẽ xong, em ấy có thể nghỉ ngơi ở đây, tôi cũng sẽ ở đây cùng em ấy, không có vấn đề gì đâu."
Phùng Quyên cũng đã thấy trạng thái khi Lâm Lạc vẽ tranh ở nhà, thật sự là tập trung hết mức, gọi kiểu gì cũng không đáp lại.
Nếu cố tình lay tỉnh cậu, vậy thì cảm hứng cũng mất sạch, lại còn khó chịu nữa.
Vì vậy, Phùng Quyên không hỏi thêm nữa, liên tục cảm ơn thầy.
Người đàn ông đeo kính hết lời khen ngợi Lâm Lạc, nói tới mức thiên địa vô song.
Người đàn ông đeo kính nói: "Chị à, với thiên phú và nỗ lực của Nặc Nặc, chị chỉ cần ngồi đợi những ngày tháng tốt đẹp thôi.
Bây giờ cậu ấy cần luyện tập nhiều hơn, với tư cách là phụ huynh, chị hãy cố gắng động viên cậu bé.
Tôi tin rằng không lâu nữa cậu ấy sẽ nổi tiếng!"
Phùng Quyên nhiều lần nói không dám.
Hai người trao đổi tuy ngắn gọn nhưng bầu không khí rất tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Phùng Quyên nhìn căn phòng trống trải, cảm thấy nhẹ nhõm và có chút cô đơn.
Nhưng Nặc Nặc đang học hành rất chăm chỉ, với tư cách là một người mẹ, bà đương nhiên chỉ có thể động viên cậu.
Trong phòng tranh giờ thêm một người đàn ông đeo kính dõi theo Lâm Lạc.
Các học sinh khác đã lần lượt về nghỉ ngơi, chỉ có đèn trong phòng tranh của họ vẫn sáng.
Người đàn ông đeo kính cùng Tiêu Na trái phải mỗi người một bên, nhìn Lâm Lạc hoàn thành nét vẽ cuối cùng, đặt cọ vẽ xuống, xem lại những bức tranh của mình rồi mới gật đầu hài lòng.
Đứng một lúc lâu, chân của Lâm Lạc đã tê dại, một lúc sau liền cảm thấy đau nhức ở cánh tay và cổ, cảm giác tê mỏi khắp nơi.
Lâm Lạc vươn vai thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đã lâu rồi cậu không vẽ liền mạch lâu như vậy.
Trước kia vào mỗi lần thi, cậu đã phải kiểm soát nội dung tranh, lại chỉ có thể vẽ trong một thời gian cố định, Lâm Lạc bức bối không chịu được.
Bây giờ, kỳ thi tuyển sinh đã kết thúc, cuối cùng cậu cũng có thể vẽ như ý muốn!
“Cậu vẽ xong rồi hả?” Tiêu Na đứng cạnh lên tiếng hỏi.
Lâm Lạc quay đầu lại, phát hiện là Tiêu Na thì hơi sững sờ, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra tại sao cô lại ở đây.
“Ừ.” Lâm Lạc mỉm cười, bụng đột nhiên kêu vang.
“Đói bụng không? Đến ăn chút gì đi.” Tiêu Na nhanh chóng mang đồ ăn ra, nhưng đồ ăn đã nguội lạnh.
"Phòng tranh có lò vi ba," người đàn ông đeo kính nói, "hai bạn đi với tôi, hâm nóng lại rồi ăn."
“Thầy, sao thầy cũng ở đây…?” Lâm Lạc sửng sốt khi nhìn thấy người đàn ông đeo kính.
Người đeo kính vừa tức giận, vừa buồn cười nói: "Tôi ở đây xem em vẽ tận 2 tiếng rồi."
"A," Lâm Lạc gãi gãi đầu, "Em không để ý."
Chương trình đào tạo học sinh trung học mỹ thuật là đào tạo khép kín, vậy nên phòng tranh Thế Giới Hội Họa không chỉ có lò vi ba mà còn có cả căng tin, ký túc xá.
Hai người hâm nóng đồ ăn xong liền vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nặc Nặc thì bận vẽ tranh, nhưng còn em, tại sao không ăn cơm?” Người đàn ông đeo kính hỏi Tiêu Na.
“Em mải xem bạn ấy vẽ, không kịp ăn luôn.” Tiêu Na ngượng ngùng cười cười, “Nhưng ăn muộn chút cũng có sao đâu?”
"Các em nha," người đàn ông đeo kính cười lắc đầu, "Ăn cơm xong thì về ký túc xá nghỉ ngơi đi, ký túc xá có khăn trải giường và chăn sạch đó."
Đã rất muộn rồi, ba người cũng không nói chuyện phiếm nữa.
Ăn tối xong, người đàn ông đeo kính đưa Lâm Lạc về ký túc xá, chuẩn bị giường chăn cho cậu nghỉ ngơi rồi mới rời đi.
Lâm Lạc tắm rửa xong mới lên giường nằm, cậu đã mệt lả, nhưng tâm trạng vẫn rất hưng phấn.
Sau khi tán gẫu với Tiêu Na lúc chiều, lại hoàn thành bức tranh kia, trong đầu cậu mơ hồ đã có câu trả lời.
Câu trả lời cho câu hỏi đó của Tiêu Na.
Lâm Lạc nghĩ, khả năng tình cảm của cậu đối với Tỉnh Ngộ đã trên mức tình bạn rồi..