Cách nói chuyện ái muội kiểu này không giống anh trai chút nào.
Người đàn ông nọ không nghe thấy Hạ Văn Thu trả lời, thấy hơi kỳ lạ: "Tiểu Thu?"
"Ừm, xin chào," Để tránh cho anh ta nói thêm những lời ngượng ngùng, Lâm Lạc vội vàng ngắt lời, "Anh là anh trai của Hạ Văn Thu sao?"
Người đàn ông sửng sốt, trả lời: "Tôi là….., xin hỏi cậu là?"
Lâm Lạc đáp: "Tôi là bạn cùng phòng của Hạ Văn Thu.
Hôm nay lúc đang huấn luyện quân sự thì cậu ấy không khỏe, giờ đang nằm điều trị, cậu ấy chưa tỉnh nên không nghe được điện thoại.
Cho nên tôi nhận thay cậu ấy, mong anh không phiền.
"
“Tiểu Thu không khỏe sao?” Người đàn ông trở nên lo lắng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, có nghiêm trọng không?
“Không có gì nghiêm trọng.” Lâm Lạc nói, “Nguyên nhân đã được tìm ra rồi, là do hạ kali máu, bác sĩ nói có thể chưa quen môi trường, sau khi đến đây bị tiêu chảy… Giờ chỉ cần bổ sung một ít kali là ổn, cậu ấy ngủ rồi.
"
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cậu, em ấy không sao là tốt rồi, nhờ cậu chăm sóc em ấy."
“Không có gì.” Lâm Lạc cười, “Nên làm thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Biệt Nhất Cách cũng đã cùng phụ đạo viên nói chuyện xong.
Một lúc sau, phụ đạo viên vội vàng chạy tới thăm Hạ Văn Thu, đợi đến khi Hạ Văn Thu tỉnh lại, liền lái xe đưa cả ba trở về ký túc xá.
May mà ba người ở chung phòng.
Trên đường trở về ký túc, phụ đạo viên nói với Biệt Nhất Cách: “Nhất Cách, em là học trưởng, các bạn ấy là học đệ, em đó, nhớ chăm sóc các bạn ấy một chút, đặc biệt là Văn Thu, thân thể bạn ấy không tốt lắm.”
Biệt Nhất Cách gật đầu.
Anh ta lại cười hỏi sang Lâm Lạc: "Lâm Nặc, em đã nhập học nhiều ngày như vậy rồi, thế nào, đã quen chưa?"
“Tốt lắm ạ.” Lâm Lạc không biết ứng phó sao với sự nhiệt tình của phụ đạo viên.
Kiếp trước, trong tâm trí các giáo viên, cậu chỉ là một học sinh cá biệt, ngày ngày bị phê bình.
"Nếu có điều gì không quen, nhớ nói với giáo viên", phụ đạo viên nói, "nói chuyện trực tiếp, qua điện thoại, qua WeChat đều được, làm thế nào tùy các em, Văn Thu cũng vậy."
“Có điều tốt nhất là đừng gọi điện vào lúc nửa đêm”, phụ đạo viên cười cười - “Dù sao thì chúng tôi cũng còn phải nghỉ ngơi”
"Em đi học xa nhà như vậy, trong lòng thỉnh thoảng thấy buồn chuyện bình thường.
Nếu không muốn tìm tôi cũng có thể tìm những giáo viên hoặc học trưởng học tỷ khác mà em quen biết, mọi người đều sẵn sàng giúp đỡ em."
"Khóa huấn luyện quân sự của trường chúng ta tương đối vất vả, nhưng cũng có thể rèn luyện, cố gắng kiên trì thì kỳ huấn luyện quân sự cũng là một dịp tốt để bồi đắp tình bạn.
Sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, quãng thời gian vất vả này là quãng thời gian đẹp đẽ và đáng nhớ nhất đối với thời đại học của các em.”
Cả hai đều đồng ý.
Đưa ba người đến dưới lầu ký túc xá, Lâm Lạc xuống xe, cẩn thận đỡ Hạ Văn Thu.
Hạ Văn Thu vô lực cười cười: "Tôi không sao, không cần giúp, tôi có thể tự đi được.
Chỉ là chân hơi mềm thôi."
"Nhóc con," Biệt Nhất Cách gõ đầu cậu ta, "Buổi chiều dọa chết người, lại còn hỏi cái gì cũng không biết chứ."
“Trước đây cậu có từng bị như vậy không?”
"Có thì cũng có..." Hạ Văn Thu nói, "Nhưng không nghiêm trọng như vậy, nghỉ ngơi một lúc là ổn."
“Vậy cậu cũng không đi khám à?” Biệt Nhất Cách hỏi.
Hạ Văn Thu cười cười: "Thực xin lỗi."
"Đúng rồi," Biệt Nhất Cách lại nói, "lúc nãy cậu ngủ say, anh trai cậu gọi điện đó, sợ anh ấy lo lắng nên Lâm Nặc đã nhận điện thoại hộ."
“Cậu gọi lại cho anh ta đi.”
Nghe thấy hai từ "anh trai", Hạ Văn Thu giật mình, quay đầu nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc thản nhiên cười.
Hạ Văn Thu dừng lại, không biết đang nghĩ gì, rồi trả lời:
“Ok, cảm ơn các cậu.”
“Đừng khách sáo thế, cứ mở miệng ngậm miệng là cám ơn.” Biệt Nhất Cách nói, “Nếu muốn cám ơn bọn tôi thì mời bọn tôi ăn tối đi.”
Hạ Văn Thu mím môi gật đầu: "Được rồi...!vậy, khi nào được nghỉ chúng ta đi nhé?"
Huấn luyện quân sự không phải là không có thời gian nghỉ ngơi, nó diễn ra trong bốn tuần và mỗi tuần được nghỉ một ngày.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới phòng.
Mao Tuấn nghe tiếng liền mở cửa đi ra:
"Các cậu định đi ăn cơm sao? Tôi đi với!"
“Được được.” Biệt Nhất Cách nói, “Không bỏ lại cậu đâu mà lo.”
“Văn Thu, cậu sao vậy?” Mao Tuấn nhìn Hạ Văn Thu vẫn đang tái nhợt, “Có chuyện gì sao?
“Tôi không sao.” Hạ Văn Thu trả lời, khẽ mỉm cười, “Thật sự không sao, đừng lo lắng.”
Cậu từ Tây Nam xa xôi đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia học, khoảng cách trải dài gần hết đất nước, xa tới hàng nghìn cây số nên có hơi không kịp thích ứng với môi trường.
Vốn dĩ cậu còn lo lắng không thích ứng được, nhưng bây giờ nghĩ lại có vẻ khá ổn.
Mọi người đều rất tốt.
Rõ ràng cũng không phải là vô ích khi cậu tách khỏi anh ấy để đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia.
Nhờ có Hạ Văn Thu, mối quan hệ giữa các thành viên phòng ký túc xá 817 đã xích lại gần nhau hơn.
Cuối tuần này, vào ngày nghỉ đầu tiên, bốn người họ cùng nhau đi ăn tối như đã hẹn.
Vì là bữa tối đầu tiên trong phòng ký túc nên mọi người đều rất coi trọng, đặc biệt là Mao Tuấn, người rất nhiệt tình về địa điểm và thời gian.
Tất nhiên bữa cơm này không phải do Hạ Văn Thu chiêu đãi, là Biệt Nhất Cách mời.
Anh ta nói mình là học trưởng, đương nhiên sẽ mời bữa này, bữa khác tính sau.
Sau đó, Hạ Văn Thu còn bị ngã vài lần trong lúc huấn luyện, phụ đạo viên cùng huấn luyện viên đều không dám để cậu tiếp tục tập luyện, họ sợ tai nạn nên để cậu ở lại trong ký túc xá, nếu không chắc ngày nào cũng phải đưa đến bệnh viện mất.
Mới tuần thứ hai, Lâm Lạc bị thương ở chân, phụ đạo viên đã yêu cầu Lâm Lạc, người bị thương, trông coi Hạ Văn Thu ở ký túc xá.
Vì vậy, cả hai như vớ được thời gian giải trí.
Tuy nhiên, cả hai đều không nói nhiều, và đều nghiện hội họa đến mức không thoát ra nổi.
Vì vậy, dù ở bên nhau cả ngày nhưng họ cũng chẳng nói chuyện mấy, thay vào đó chỉ cắm đầu vào vẽ tranh.
Khi Lâm Lạc bay đến thủ đô, cậu cũng mang theo cả dụng cụ vẽ tranh của mình nên giờ có thể vẽ trong ký túc xá.
Hạ Văn Thu không có đồ nên cậu chỉ dùng bút chì vẽ phác thảo.
Hai người ngồi đối diện nhau, vừa vẽ là mất nguyên ngày.
Sau khi Lâm Lạc nhập học, Phùng Quyên cũng chuyển đến thủ đô.
Lâm Lạc mua một căn nhà gần trường và để Phùng Quyên ở đó – tất nhiên, cậu nói với Phùng Quyên đó chỉ là nhà thuê, một căn hộ với hai phòng ngủ rộng tầm mười mét vuông là quá đủ cho hai mẹ con.
Sau khi Lâm Lạc nhập học, Tỉnh Ngộ trở lại thành phố Vân Hải.
Nhưng trước khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, anh đã kết thúc công việc của mình ở thành phố Vân Hải và trở về thủ đô, đây mới là nhà của anh.
Dự án ở thành phố Vân Hải đã ổn định, anh cũng không cần phải luôn để mắt đến nó.
Ngày Tỉnh Ngộ trở về không phải ngày nghỉ, vì vậy Lâm Lạc phải ở trong ký túc xá, không thể ra ngoài tìm anh.
Nhưng cậu rất muốn gặp Tỉnh Ngộ, vì vậy cậu đã gửi cho Tỉnh Ngộ một bức ảnh mình bị thương chảy máu, nói rằng bản thân bị thương, để Tỉnh Ngộ đến thăm cậu.
Đúng như dự đoán, Tỉnh Ngộ lập tức tới.
Thực tế thì vết thương của Lâm Lạc không quá nghiêm trọng, chỉ bị bầm, đầu gối bị rách một mảng da lớn nên không thể mặc quần dài đi tập luyện.
Mỗi ngày ở ký túc xá cậu chỉ mặc quần đùi để không động vào vết thương, nếu không sẽ rất đau.
Sau khi Tỉnh Ngộ đến Học viện Mỹ thuật Quốc gia, anh tìm tòa nhà ký túc xá số 12, lại đi theo những sinh viên khác vào tòa nhà, đến cửa phòng 817, anh gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Hạ Văn Thu mở cửa.
Tỉnh Ngộ vẫn còn nhớ đứa nhỏ này.
Nhìn thấy đối phương, Tỉnh Ngộ cười nhẹ, lịch sự nói: "Tôi tìm Nặc Nặc."
Hạ Văn Thu vẫn nhớ rõ hôm đến trường báo danh, tình cờ bắt gặp cảnh hai người trò chuyện trong phòng tắm, bất giác lùi lại, hơi ngượng ngùng gọi Lâm Nặc:
“Nặc Nặc, có người tìm cậu!”
“Ai tìm tôi?” Lâm Lạc cúi đầu vẽ một bức tranh, thản nhiên hỏi, còn chưa nói xong cậu đã nhớ ra hôm nay Tỉnh Ngộ tới.
Ngẩng đầu liền thấy Tỉnh Ngộ đang đứng ở cửa phòng ký túc xá nhìn cậu.
Mặt Lâm Lạc sáng ngời, khóe môi bất giác nhếch lên.
“Anh đến rồi à?” Lâm Lạc đặt cọ vẽ trong tay xuống, lon ton đi tới cửa ký túc xá, cười nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ tới muộn hơn chút”..