“Triển lãm tranh?” Lâm Lạc sửng sốt, cười cười, “Vâng ạ, cám ơn thầy.”
Lâm Lạc biết tâm tư của Cảnh Vân.
Cậu cũng không né tránh.
Dù sao cậu cũng rất tin tưởng tác phẩm của mình, Cảnh Vân đã giúp đỡ cậu, cậu sẽ không để ông thất vọng.
Cảnh Vân hài lòng gật đầu: “Tốt, rất tốt, hôm khác thầy sẽ báo lại em địa điểm và thời gian cụ thể.”
Từ nhà Cảnh Vân về, Lâm Lạc cất bức tranh vào phòng, dự định sẽ tặng Phùng Quyên vào ngày sinh nhật bà.
Giờ Lâm Lạc phải về ký túc xá trước đã.
Để vẽ bức tranh này, đã nhiều ngày cậu không liên hệ gì với mấy người bạn cùng phòng rồi.
Mao Tuấn mỗi ngày đều phàn nàn Lâm Lạc có bạn trai cái là quên anh em.
Mặc dù Lâm Lạc giải thích là cậu về nhà để vẽ tranh nhưng Mao Tuấn vẫn không tin.
Khi Lâm Lạc về đến ký túc xá đã là 8h tối.
Gõ cửa thì nghe thấy giọng Mao Tuấn bên trong hỏi với ra: “Ai đó?”
Vừa mở cửa nhìn thấy là Lâm Lạc, cậu ta sửng sốt gãi gãi đầu: "Sao cậu lại trở về?"
“… Tôi vẫn ở trong ký túc xá mà.” Lâm Lạc nói.
Mao Tuấn niết niết mặt Lâm Lạc, vui vẻ nói:
“Vẫn còn sống nha.”
Lâm Lạc: “…..Không lẽ ch.ết sao?”
Mao Tuấn vẫn cười haha, quay đầu nói:
“Mọi người xem ai trở lại này, thật hiếm có nha, cả tháng rồi mới gặp ó.”
Biệt Nhất Cách giường trên ngó đầu xuống nhìn Lâm Lạc ở ngoài cửa, nhướng mày:
“Ô, khó khăn lắm mới nghĩ đến về nhà mẹ đẻ nha.”
Lâm Lạc lườm cậu ta một cái: "Đã nói là về nhà vẽ tranh rồi, các cậu sao cứ luôn nghĩ mấy chuyện không dành cho trẻ em vậy hả?"
Lâm Lạc nhìn về hướng Hạ Văn Thu, nhưng Hạ Văn Thu vẫn im lặng.
Cậu nằm trên giường, thấy Lâm Lạc nhìn qua cũng chỉ khẽ chào hỏi rồi lại quay đầu tiếp tục ngủ.
Lâm Lạc nhận ra có gì đó không ổn, liền hỏi: "Làm sao vậy, Văn Thu, thấy tôi về cậu không vui sao?"
“Tôi vui mà.” Hạ Văn Thu miễn cưỡng cười cười.
Nhưng vẻ mặt cậu không có gì là vui vẻ cả.
Cậu nhìn Biệt Nhất Cách, Biệt Nhất Cách khẽ nói: “Gần đây cậu ấy đang cãi nhau với bạn trai nên tâm trạng không tốt.”
Cãi nhau ư?
Lâm Lạc vẫn nhớ ý cười ánh lên trong mắt Hạ Văn Thu mỗi khi cậu ấy nhắc đến bạn trai mình trước đây.
Tình cảm rõ ràng tốt như vậy, làm sao có thể xảy ra mâu thuẫn?
“Sao thế?” Lâm Lạc cũng trầm giọng hỏi.
Biệt Nhất Cách nhỏ giọng đáp: “Cậu ấy không nói, nhưng yêu xa mà, cậu cũng biết đấy, dễ xảy ra vấn đề lắm.”
Lâm Lạc chưa từng yêu xa, nhưng chỉ nghĩ đến việc xa Tỉnh Ngộ thật lâu không gặp, cậu đã cảm thấy bản thân sẽ không chịu nổi.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền leo lên giường Hạ Văn Thu.
“Tôi xem nào.” Cậu đẩy đẩy Hạ Văn Thu.
Hạ Văn Thu quay đầu lại, đôi mắt có hơi sưng đỏ, có thể do vừa mới khóc.
“Sao vậy?”
Lâm Lạc: “Chăn của tôi ướt rồi, cho tôi ngủ ké giường cậu đi.”
Hạ Văn Thu nhìn giường của Lâm Lạc, chiếc chăn bông vẫn chưa được mở ra, chắc chắn cậu ấy không hề đi lên, làm sao mà bị ướt được?
Nhưng Hạ Văn Thu không từ chối.
Có lẽ vì tính hướng giống nhau nên Hạ Văn Thu và Lâm Lạc thân thiết hơn Mao Tuấn và Biệt Nhất Cách.
Cậu lùi vào trong nhường lại nửa giường cho Lâm Lạc.
Giường trong ký túc xá sinh viên rất nhỏ.
Cũng may là hai người đều có khung xương và dáng người nhỏ, nếu không sẽ không nằm vừa.
Lâm Lạc lạnh run lên, cậu vén chăn bông nằm vào.
Hạ Văn Thu đưa lưng về phía cậu.
Lâm Lạc vỗ vỗ lưng Hạ Văn Thu: “Xoay lại nào, sao lại quay lưng về phía tôi vậy?”
Hạ Văn Thu bất đắc dĩ quay người lại, nói nhỏ: "Sao cậu đã về rồi, không ở cùng Tỉnh Ngộ sao?"
"Mấy ngày nay tôi có ở cạnh anh ấy đâu," Lâm Lạc không khỏi dở khóc dở cười, "Là thật đó, tôi thật sự về nhà vẽ tranh mà."
"Tôi vẽ đến khuya, sợ ở trong ký túc xá sẽ làm phiền đến mọi người cho nên ở nhà với mẹ tôi, mấy ngày nay tôi cũng không gặp Tỉnh Ngộ mà."
Hạ Văn Thu gật đầu, chậm chậm “Ừ” một tiếng.
Mọi người trong ký túc xá đều cho rằng Lâm Lạc đang hạnh phúc bên bạn trai.
Hóa ra không phải thế.
Thấy cậu vẫn không vui vẻ lắm, Lâm Lạc cảm thấy mình chỉ chăm chăm vào Tỉnh Ngộ mà bỏ qua bạn bè, có hơi áy náy.
Nghĩ kỹ lại thì có lần ở trong lớp, đã có lần cậu thấy tâm trạng Hạ Văn Thu không tốt rồi.
"Có chuyện gì xảy ra vậy, không thể nói cho tôi sao?"
Lâm Lạc nói thầm với Hạ Văn Thu: “Nói cho tôi biết, tôi sẽ không nói cho người khác đâu.”
Hạ Văn Thu là người sống nội tâm và khá nhạy cảm, chuyện gì cũng không thích nói ra.
Không giống như Lâm Lạc có gì nói nấy.
Nhưng cậu vẫn đang cố gắng hòa hợp với mọi người, đặc biệt với người hướng nội như Hạ Văn Thu.
“Thực ra…..thì cũng không có chuyện gì.” Hạ Văn Thu hít hít mũi.
"Chỉ là có chút xích mích."
Nghe thấy hai người nói chuyện, Biệt Nhất Cách nhìn Mao Tuấn đeo tai nghe chơi game, bản thân cũng đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Lúc trước họ đã hỏi Hạ Văn Thu, nhưng Hạ Văn Thu không nói, có lẽ vì không muốn họ biết.
Bây giờ hai người đang thì thầm, anh ta đương nhiên không muốn nghe lỏm, nhưng ký túc xá cũng chỉ lớn đến như vậy, đành đeo tai nghe lên.
“Xích mích gì?” Lâm Lạc hỏi
Hạ Văn Thu đáp: “Anh ấy…..tôi cảm thấy anh ấy hình như đã không còn yêu tôi như trước nữa.”
“Sao cậu lại cảm thấy vậy?” Lâm Lạc hỏi.
Hạ Văn Thu: "Trực giác."
"Tốc độ trả lời tin nhắn của anh ấy chậm lại, cũng ít nói chuyện với tôi hơn, lúc gọi điện cho tôi cũng không còn nhiệt tình như trước."
"Nhưng nếu tôi hỏi, anh ấy sẽ nói là tôi nghi ngờ và không tin tưởng anh ấy."
Hạ Văn Thu khẽ cắn môi: “Ngay cả tình đầu mà cũng thay đổi rồi.”
“Anh ấy hẳn là….không còn yêu tôi nữa.”
Giọng điệu Hạ Văn Thu rất trầm.
Người mình luôn tâm niệm mới chỉ qua vài tháng đã không còn đồng cảm với mình nữa thì đau lòng là chuyện đương nhiên thôi.
Hạ Văn Thu hoàn toàn mờ mịt.
Nhờ Lộ Bân nên cậu mới nhận ra tính hướng của mình, Lộ Bân cũng là mối tình đầu của cậu.
Họ học cùng trường cấp ba, Lộ Bân học trên cậu một lớp.
Họ quen nhau khi Hạ Văn Thu học lớp 10.
Sau một thời gian mập mờ, trêu chọc, tán tỉnh, đôi bên đã ngầm hiểu ý nhau.
Nhưng vì đã sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học nên họ không tiến xa hơn.
Những ngày ôn luyện ở trường trung học rất vất vả và căng thẳng, chính sự đồng hành và hỗ trợ của Lộ Bân đã khiến Hạ Văn Thu vượt qua khó khăn và thi đỗ vào ngôi trường yêu thích của mình.
Ngay sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Lộ Bân đã tỏ tình với cậu.
Họ thuận lý thành chương mà ở bên nhau.
Trong kỳ nghỉ hè ba tháng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, họ vẫn luông ở bên nhau không tách rời.
Cậu đã từng đến trường Lộ Bân, các bạn cùng phòng của Lộ Bân cũng biết y có bạn trai vừa tốt nghiệp trung học.
Trong một lần hẹn hò, họ qua đêm ở một khách sạn và đêm đó đã hòa hợp với nhau.
Ba tháng đó ngọt ngào đến mức khiến Hạ Văn Thu gần như tin tưởng họ sẽ mãi mãi như vậy.
Nhưng chỉ nháy mắt đã đến ngày chia xa.
Lộ Bân biết cậu thi đỗ Học viện Mỹ thuật Quốc gia, thời gian tới hai người họ sẽ phải xa nhau.
Vì chuyện này mà họ đã cãi nhau, nhưng may là cũng không kéo dài lâu.
Nhưng tình yêu cũng không thắng nổi khoảng cách vài nghìn cây số.
Tình cảm của hai người cuối cùng cũng vẫn sinh ra khoảng cách.
Nhắc đến chuyện buồn, đôi mắt của Hạ Văn Thu lại đỏ bừng.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Lâm Lạc thật sự không biết an ủi người khác ra sao.
Thấy Hạ Văn Thu buồn bã, cậu chỉ có thể nói: "Ừm, cái đó…...!nếu anh ta thực sự không thích cậu thì tìm người khác đi, biết đâu sẽ tốt hơn, tại sao cứ phải treo cổ trên một cái cây như anh ta chứ."
Hạ Văn Thu nghe vậy càng buồn hơn.
Lâm Lạc không biết làm sao, đành đứng dậy lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, nói nhỏ: "Đừng khóc, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì cả…….
Không bằng chúng ta tới gặp anh ấy hỏi cho rõ ràng được không?"
“Hỏi rõ ràng?” Hạ Văn Thu hỏi lại.
Lâm Lạc gật đầu: “Ừ, không phải cậu bảo cậu cảm thấy anh ta không thích cậu nữa sao? Chúng ta đi hỏi anh ta chẳng phải sẽ biết sao?”
“Nhưng….… xa quá.” Hạ Văn Thu thì thào, “Đi đi lại lại rất tốn thời gian và tiền bạc, hơn nữa tôi còn phải đi học.”
Lâm Lạc nói: "Tiền không thành vấn đề, tôi sẽ lo."
Sau khi suy nghĩ, cậu nói thêm: "Cứ coi như tôi cho cậu mượn, không tính lãi, lúc nào cậu có thì trả lại."
Lâm Lạc không quan tâm đến khoản tiền mấy nghìn tệ này, nhưng cậu biết Hạ Văn Thu rất quan tâm, nếu cậu cứ vậy chi ra có thể làm tổn thương lòng tự trọng của bạn mình.
Vì thế tốt nhất là nói cho vay.
"Thứ Sáu sau khi tan học chúng ta sẽ lên đường luôn, tối hôm đó là tới rồi.
Sau đó tối Chủ Nhật mình lại về."
Kế hoạch của Lâm Lạc rất tốt, cậu cũng thấy không có bất kỳ vấn đề gì.
Hạ Văn Thu suy nghĩ một chút, thế nhưng lại từ chối.
"Không cần đâu," Hạ Văn Thu rũ mắt xuống, "Như vậy quá phiền phức, sắp thi cuối kỳ rồi, quay đi quay lại cũng mất thời gian."
“Chuyện này có phiền phức gì đâu.” Lâm Lạc không cho là đúng.
Hạ Văn Thu vẫn lắc đầu: "Quên đi, dù sao cũng sắp nghỉ đông rồi, nghỉ đông tôi sẽ về gặp anh ấy.
Sau đó chúng tôi sẽ nói chuyện."
Vì Hạ Văn Thu khăng khăng nên Lâm Lạc không thể làm gì nữa.
Cậu vỗ vai Hạ Văn Thu và nói: "Đã vậy, cậu hãy chăm chỉ luyện tập cho kỳ thi cuối kỳ, đừng buồn vì anh ấy nữa."
"Cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ là mình mệt mỏi thêm thôi, cậu cứ thả lỏng đi, biết đâu anh ấy chỉ là bận quá thì sao? Dù sao cũng học năm hai rồi, sinh viên năm hai rất bận."
"Tôi nói cho cậu biết nha," Lâm Lạc cười, "Mấy ngày nay không phải tôi bận vẽ tranh sao? Tôi vẽ chăm chú đến mức không quan tâm đến Tỉnh Ngộ luôn đó."
“Anh ấy cũng rất tức giận, nói tôi lạnh nhạt anh ấy, vừa mới hẹn hò vài ngày đã chán anh ấy đó.”
Nghĩ lại bộ dạng lúc Tỉnh Ngộ nói những lời này, Lâm Lạc có hơi buồn cười.
Trong lòng Hạ Văn Thu, Tỉnh Ngộ là một nhân vật trong truyền thuyết, không ngờ khi yêu nhau lại không khác gì người thường.
Thì ra anh ấy cũng sẽ không vui vì bị Lâm Lạc cho ra rìa nha.
Cũng dễ thương đó chứ.
“Tình yêu của các cậu thực sự rất đẹp nha.” Hạ Văn Thu ngưỡng mộ nói, “Tôi còn đang hoài nghi liệu có phải thi vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia ngay từ đầu đã là lựa chọn sai lầm của tôi không nữa.”
"Nếu tôi chỉ học đại học ở đó, tôi sẽ có thể gặp anh Lục thường xuyên, anh ấy có thể sẽ không giống như bây giờ..."
“Cậu đừng nghĩ như vậy.” Lâm Lạc ủ rũ nói, “Nếu anh ta muốn thay lòng đổi dạ, dù mỗi ngày các cậu đều ở bên nhau thì cũng sẽ thay lòng đổi dạ thôi.”
“Nhưng nếu không, thì dù cậu ở xa đến đâu anh ấy cũng sẽ không thay đổi.”
"Cậu thích vẽ tranh sơn dầu, vậy vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia học là lựa chọn đúng đắn nhất.
Làm sao cậu có thể từ bỏ sự nghiệp và ước mơ của mình vì một người đàn ông chứ?"
Hạ Văn Thu nghe vậy, im lặng một hồi rồi gật đầu: "Ừ."
“Cậu nói rất đúng.”
Rồi lại khẽ cười: “Cảm ơn cậu nha.”
Cậu nói vậy khiến Lâm Lạc hơi ngượng ngùng.
“Có gì phải cảm ơn đâu, mọi người đều là anh em tốt mà.” Lâm Lạc cười cười.
“Nếu cậu đã thông suốt rồi thì tôi về giường mình ngủ đây.”
“Đừng.” Ha Văn Thu kéo tay cậu, “Nếu cậu không phiền thì ngủ cùng tôi đi.”
“Cũng được.” Lâm Lạc lại nằm xuống.
Lời trans: yêu xa….haizzzz.