Đó là khu rừng phía sau khoa sơn dầu.
Gã đàn ông cao lớn buông tay, đi tới trước mặt Lâm Lạc, đá vào bụng cậu một cái.
Lâm Lạc không la lên được, bởi vì cậu bị người phía sau che miệng.
Nhưng cậu đau đến mức vã mồ hôi, đau quặn bụng, cả người co quắp như con tôm.
“Được rồi, buông nó ra đi.” Trong bóng đêm truyền đến âm thanh của người thứ ba, giọng nói khá quen thuộc, “Nó trốn cũng không thoát đâu.”
Ban đầu Lâm Lạc không nhớ đó là ai, mãi đến khi cơn đau nguôi bớt, cậu mới nhìn lên và phát hiện ra đó là kẻ thù cũ: anh trai của Miêu Tố Quân.
Ngay lập tức Lâm Lạc đã hiểu nguyên do.
Chẳng qua là em gái gã không thể tiếp tục ở lại Học viện nữa, mất mặt, nên gã mới đến tìm mình để trút giận.
Lâm Lạc đột nhiên cười cười giễu cợt: "Sao nào, em gái mày cũng vô lý thật, bản thân chịu thiệt thòi lại để anh trai mất công đến?"
Miêu Ngạn Quân ôm cánh tay, khinh thường nói: "Chỉ là dạy cho cái thứ không biết trời cao đất dày như mày thôi."
Lúc này người ở khoa sơn dầu đã về hết, cả tòa nhà tối om.
Mà ở đây cũng ít người qua lại, Lâm Lạc biết mình không thể một chọi ba nên nhanh chóng nghĩ cách chạy trốn.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào mà.
Trên đỉnh đầu cậu, giọng nói ngạo nghễ của Miêu Ngạn Quân lại vang lên:
"Mày tên là Lâm Nặc phải không? Một thằng nhóc tội nghiệp không biết từ đâu đến, cứ nghĩ bay lên cành cây Tỉnh Ngộ thì sẽ trở thành phượng hoàng sao?"
“Tao nói cho mày biết, đừng mơ tưởng.”
“Người nhà của Tỉnh Ngộ sao có thể chấp nhận mày?” Miêu Ngạn Quân biết em gái mình thích Tỉnh Ngộ, nhưng bây giờ Tỉnh Ngộ trong lòng dường như chỉ có một người tên là Lâm Nặc.
“Có chấp nhận hay không thì cũng không do mày quyết định.” Lâm Lạc khó khăn nói.
Cậu mò mò vào túi áo khoác, tìm cơ hội gọi người đến giúp.
Ánh mắt Miêu Ngạn Quân rất sắc bén, hắn vừa nhìn liền chú ý tới tay của Lâm Lạc, lập tức đá trúng vào cổ tay phải của Lâm Lạc.
Lâm Lạc nghe cổ tay mình đau nhói, mặc dù không nhìn rõ nhưng cậu chắc chắn trên cổ tay mình đã bầm xanh.
“Muốn tìm người sao?” Miêu Ngạn Quân chế nhạo, “Tìm Tỉnh Ngộ sao, yên tâm, nhà Tỉnh Ngộ cách đây rất xa, chờ khi anh ta chạy tới, bọn tao đã đi rồi.”
Tất nhiên Lâm Lạc biết cậu không có cơ hội nào tìm Tỉnh Ngộ cả.
Mao Tuấn đang ở sân tập cách đây không xa, đương nhiên tìm Mao Tuấn là thuận tiện nhất.
Nhưng Miêu Ngạn Quân không cho cậu cơ hội này, hắn hất cằm lên, ra lệnh cho gã đàn ông cao lớn:
“Lấy điện thoại của nó lại đây.”
Gã đàn ông cao lớn không nói chuyện, cúi người giật lấy chiếc điện thoại trong túi Lâm Lạc.
Lâm Lạc giằng co với gã, tóc xanh đang che miệng cậu, cũng là người đầu tiên ra tay, lập tức đấm thẳng vào mặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc không chuẩn bị, bị một đấm này làm cho hoa hết mắt, gã kia cao hứng đem điện thoại ném qua một bên, vỡ nát màn hình.
Trên màn hình còn hiển thị cuộc gọi đến của Tỉnh Ngộ.
Vết nứt trên điện thoại cắt ngang khuôn mặt điển trai của người đàn ông.
Lâm Lạc nổi giận, đứng lên đánh nhau với gã.
Nhưng vì lấy một chọi ba, cậu đương nhiên không có cơ hội chiến thắng.
Hơn nữa, gã đàn ông cao lớn có lẽ đã được huấn luyện, lại có kỹ năng, thêm nữa gã ta là một người đàn ông cao lớn, Lâm Lạc rất khó đánh bại một mình gã chứ đừng nói đến cả ba người.
Cậu nhanh chóng rơi vào thế bất lợi và bị ba người vây đánh.
Lâm Lạc chỉ có thể cuộn tròn trên mặt đất, che đầu chịu đựng đấm đá trút xuống người, nhưng cậu như không biết đau, chế nhạo nói:
"Tao còn tưởng mày là người rất có năng lực, nhưng hóa ra lại chỉ biết dựa vào thế lực của gia đình mà bắt nạt người khác."
"Không có người nhà, mày còn có thể làm được cái gì?"
"Ngại quá," Miêu Ngạn Quân cười, "Ai bảo bố mẹ mày vô dụng chứ?"
"Cũng chỉ có mày là có thể vẽ, nếu không có đôi tay này," Miêu Ngạn Quân lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Tao xem mày còn có thể vẽ cái gì."
“Dừng lại.” Miêu Ngạn Quân ngăn cản hai người, cong môi nói: “Trước không cần đánh nữa, phế hai tay nó cho tao.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Lạc cuối cùng cũng thay đổi.
Cậu vội vàng thu tay về, không dám bảo vệ đầu nữa.
Cậu là một họa sĩ, nếu không có tay, không thể vẽ, thì cậu đâu còn là cậu nữa.
“Sao, rốt cuộc cũng biết sao?” Miêu Ngạn Quân nói, “Không phải vừa rồi mày cứng đầu lắm à? Tao muốn xem sau khi tay bị phế rồi, mày còn có thể cứng đầu như thế nào.”.
Sắc mặt gã sa sầm, hô lên: “Động thủ đi!”
Gã đàn ông cao lớn và tóc xanh lập tức đi tới, kéo tay Lâm Lạc.
Lâm Lạc chống cự nên bị chúng tát mấy cái vào má khiến hai má cậu đau nhức.
Song quyền nan địch tứ thủ, cuối cùng cậu vẫn bị ấn xuống đất.
Lâm Lạc lo lắng, cố gắng rút tay ra nhưng không thành công.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi thưa thớt xuống những cành cây rậm rạp.
Lâm Lạc thấy Miêu Ngạn Quân giơ chân lên, nặng nề đạp vào cổ tay mình.
Ngay lập tức cơn đau thấu tim xuyên qua cổ tay cậu.
Lâm Lạc hừ một tiếng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lâm Lạc, Miêu Ngạn Quân nở nụ cười hạnh phúc.
“Mà này, để tao nói cho mày biết, mẹ mày đúng là bị tao tông xe vào đấy.”
"Nhưng vậy thì sao, chứng cứ đã bị tao tiêu hủy từ lâu, mày sẽ không bao giờ tra ra được.
Những con lợn sống dưới tầng đáy như chúng mày dù có què quặt cũng ảnh hưởng gì đâu."
Lâm Lạc lạnh lùng nhìn gã, trên trán nổi gân xanh bạo phát, dùng hết sức cố gắng thoát ra, muốn đánh vào mặt gã đàn ông này.
Nhưng cậu nỗ lực cũng vô ích.
Mẹ mình bị chúng xúc phạm, đôi mắt Lâm Lạc đỏ bừng vì tức giận.
“Tức giận sao?” Miêu Ngạn Quân chế nhạo, “Vô ích thôi.”
"Kể từ hôm nay, đôi tay của mày sẽ bị phế, mày không thể vẽ được nữa, kỹ năng mà mày tự hào sẽ trở nên vô ích."
“Chỉ em gái tao mới là họa sĩ giỏi nhất.”
“Nghe tởm quá đấy!” Bàn tay cậu bị đế giày da đạp nát, người ta nói mười ngón tay kết nối với trái tim, giờ Lâm Lạc đã cảm nhận được điều đó.
Nhưng dù vậy, cậu cũng không cho phép những người như Miêu Tố Quân làm ô uế tranh sơn dầu.
“Cô ta sao chép ý tưởng mà cũng dám tự xưng là họa sĩ sao?” Lâm Lạc phỉ nhổ, “Lợi hại thật nha, thế sao lại vội vàng ra nước ngoài mà không dám vác mặt đến Học viện nữa thế?”
Chân Miêu Ngạn Quân đột nhiên gia tăng sức lực, gã híp mắt lạnh lùng nói:
“Tao nghĩ mày không cần cả bàn tay còn lại nữa rồi.”
-
Trên sân tập, Mao Tuấn đang nghiêm túc dạy Chu Tích Duyệt cách tập thể dục, cách chạy, cách thở và cách vươn vai.
Chu Tích Duyệt ngồi trên bậc thềm xung quanh sân chơi, chống cằm nhìn cậu ta một cách thích thú.
Cô không hứng thú lắm với những chuyện này, nhưng nhìn Mao Tuấn nói chuyện với mình đến mức tai đỏ bừng lại thấy rất thú vị.
Anh chàng cao lớn ngốc nghếch thật đáng yêu, dễ thương hơn Lâm Lạc rất nhiều.
Một lúc lâu sau, Mao Tuấn mới nói xong, cậu ta dùng lòng bàn tay xoa xoa mồ hôi trên góc áo, vô lực hỏi cô: "Sao rồi, cậu hiểu chưa?"
Chu Tích Duyệt chớp chớp mắt, lắc đầu:
"Không hiểu."
“Vậy để tôi nói lại lần nữa.” Mao Tuấn vò đầu bứt tai, “Tôi, tôi không có kỹ năng hướng dẫn người khác lắm, cậu… cứ nghe đi.”
Chu Tích Duyệt nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Nhưng giờ đã muộn rồi, để ngày mai nói tiếp đi, giờ cậu đưa tôi về ký túc xá nhé."
Bất ngờ nhận được ưu ái này, Mao Tuấn vui mừng đến mức không biết đặt tay ở đâu, gật đầu: "Được, được rồi!"
Ký túc xá nữ cách xa ký túc xá nam, khi Mao Tuấn đưa Chu Tích Duyệt trở lại ký túc xá nữ, cậu ta sẽ đi qua khu rừng ở chỗ khoa sơn dầu.
Bầu trời đầy sao, ánh trăng vừa vặn, Mao Tuấn đứng cách Chu Tích Duyệt một thước, nhìn thẳng về phía trước, nhưng không dám nhìn cô.
Đáng lẽ ở nơi hoa tiền nguyệt hạ như này phải có một câu chuyện lãng mạn, nhưng Mao Tuấn hoàn toàn không biết chủ động.
Chu Tích Duyệt thầm nói đúng là tên ngốc, nhưng đột nhiên cô nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ phát ra từ rừng cây.
Chu Tích Duyệt dừng lại và lắng nghe cẩn thận.
Mao Tuấn đang định mở miệng hỏi cô ấy có chuyện gì, thì Chu Tích Duyệt vội vàng che miệng Mao Tuấn lại, nói nhỏ: "Im lặng."
Cô chỉ vào rừng cây: "Cậu nghe xem, có phải có âm thanh lạ không?"
Lòng bàn tay ấm áp và mềm mại của cô gái áp lên môi, cả khuôn mặt Mao Tuấn nhanh chóng đỏ bừng.
Cả người đều choáng váng.
Cậu ta cẩn thận lắng nghe, và rồi nghe thấy quả thật có âm thanh trong rừng, như thể…..có mấy người đang đánh ai đó?
Chu Tích Duyệt vội vàng kéo Mao Tuấn đến nấp sau một gốc cây lớn, cẩn thận quan sát dưới ánh trăng.
Họ nhìn thấy một người đàn ông quay lưng về phía họ, giẫm lên tay người khác, hai người bên cạnh gắt gao đè người trên mặt đất xuống.
Và người trên mặt đất đó……thực sự là Lâm Lạc!
Đồng tử của Chu Tích Duyệt co rút lại, và cô chưa kịp phản ứng thì Mao Tuấn đã nổ tung.
Cậu ta nhặt một đoạn thanh gỗ dưới đất lao ra ngoài.
Nhìn thấy anh em của mình bị đánh, thái dương Mao Tuấn như muốn vỡ tung ra, cậu ta lao đến hiện trường đập một phát vào tên cao nhất.
Tuy rằng lao đi rất nhanh, nhưng cậu ta cũng không ngốc.
Gã đàn ông cao lớn có vẻ là người khó giải quyết nhất trong ba người, còn cậu ta đang tấn công lén lút, tất nhiên phải giải quyết gã ta đầu tiên.
Chỉ là cây gỗ trong rừng đã mục nát, Mao Tuấn đập xuống như vậy nên gậy cũng bị gãy luôn.
Gã đàn ông vừa ăn đau, vừa ôm đầu xoay người lại liền bị Mao Tuấn đấm vào mặt.
Chu Tích Duyệt cũng vội vàng chạy tới.
Mục tiêu của cô là Miêu Ngạn Quân.
Chu Tích Duyệt hét to rồi cầm chiếc túi liều lĩnh đập vào mặt Miêu Ngạn Quân, vừa hét vừa đập: "Phi lễ, phi lễ!"
Hai từ “phi lễ” này đôi khi có ích hơn những từ khác.
Miêu Ngạn Quân mất cảnh giác bị túi đập mấy lần, mặt gã đỏ bừng, vừa né tránh vừa tức giận nói:
“Mẹ nó ai phi lễ cô, nói cái gì vô lý vậy hả?”
Chu Tích Duyệt mặc kệ gã ta, chỉ tiếp tục hét: “Phi lễ, phi lễ!”
Miêu Ngạn Quân nổi giận, gã nắm lấy chiếc túi trên tay cô và giật mạnh, Chu Tích Duyệt bị kéo đến mức loạng choạng liền tức giận cào vào mặt Miêu Ngạn Quân.
Sau khi Mao Tuấn đánh gã cao lớn, tóc xanh nhìn thấy cậu ta thì giật mình, ngay sau đó lại nghĩ lần này đã có người hỗ trợ, vì vậy gã liền tự tin bắt đầu đánh nhau với Mao Tuấn.
Sau đó liền bị Mao Tuấn đơn phương hành hung.
Sau cơn choáng váng ban đầu, gã đàn ông cao lớn đen mặt muốn đi lên giúp đỡ.
Nhưng Lâm Lạc đã nhặt một viên đá đập vào đầu gã.
M.á.u chảy ra như mưa.
Tên cao lớn chấn động toàn thân, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lâm Lạc, sau đó ngã xuống đất hôn mê.
Mao Tuấn và Chu Tích Duyệt ngây ngốc nhìn cảnh này.
Đây đây đây……đây là gi.ết người sao?!.