“Sao con luôn cảm thấy mẹ còn thích Tỉnh Ngộ hơn cả con, chỉ tiếc người ta không phải con trai mẹ thôi ấy…..” Lâm Lạc khẽ nói.
“Thì giờ cậu ấy cũng coi như nửa con trai của mẹ rồi mà.” Phùng Quyên vui vẻ cười.
Lâm Lạc bị mẹ mình chặn họng luôn.
Nhưng thái độ của Phùng Quyên đã xua tan lo lắng của Lâm Lạc.
Trước kia cậu cứ luôn giấu giếm, giữ bí mật, không dám cho Phùng Quyên biết, ai biết Phùng Quyên đã tự mình phát hiện ra.
Hơn nữa, bà còn hùng hồn thừa nhận thân phận "con dâu" của Tỉnh Ngộ nhanh như vậy.
Tảng đá lớn trong lòng Lâm Lạc rơi xuống, cậu cười hì hì:
"Vậy mẹ còn phải cảm ơn con vì đã tìm được cho mẹ một người con trai tốt như vậy đó?"
Phùng Quyên: “Nhìn con khoe khoang kìa, không biết tiểu Tỉnh ưng con ở điểm nào nữa?”
“Đương nhiên là khuôn mặt của con rồi.” Lâm Lạc nói đùa.
Phùng Quyên ấn ấn trán cậu: “Con cứ tự luyến đi, cho dù con dễ nhìn, đó còn không phải thừa hưởng từ mẹ con sao?”
“Đúng đúng, đều là thừa hưởng từ mẹ đó nha.”
Hai mẹ con nói đùa, sau một lúc, Lâm Lạc lại nhào vào vòng tay của Phùng Quyên, ôm eo bà chân thành nói:
“Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
Chính Phùng Quyên là người đã mang đến cho cậu hơi ấm thuộc về mái ấm gia đình, và cũng chính Phùng Quyên là người đã cho cậu sự quan tâm của người mẹ.
Tỉnh Ngộ cho cậu tình yêu, Phùng Quyên cho cậu mái ấm.
Mũi Lâm Lạc chua xót, cậu chôn trong ngực Phùng Quyên, giọng nói buồn buồn: “Mẹ thật tốt.”
Phùng Quyên vuốt tóc Lâm Lạc, bắt đầu nhắc nhở cậu: “Con ra ngoài vẽ tranh phải biết tự chăm sóc mình, đừng cậy mạnh, tay con không tiện, nếu có việc thì nhờ tiểu Tỉnh giúp, cậu ấy là người đáng tin cậy.”
“Mẹ lớn tuổi rồi, không chăm sóc con được nhiều nữa.”
“Về sau phải chung sống tốt với tiểu Tỉnh,” Phùng Quyên sờ sờ mặt Lâm Lạc, “Tuy con còn nhỏ, nhưng cũng là một nam tử hán rồi, phải có trách nhiệm với tình cảm của mình.”
“Đừng có chọn ba lấy bốn, nếu con làm gì có lỗi với tiểu Tỉnh, mẹ sẽ không bỏ qua đâu.”
Lâm Lạc bất mãn cau mày: "Sao con lại làm việc có lỗi với anh ấy được, sao mẹ không tin tưởng con trai mẹ chút nào vậy? Nếu là anh ấy có lỗi với con thì sao?"
“Tiểu Tỉnh sao có thể có lỗi gì với con,” Phùng Quyên nói, “Thân phận người ta như thế nào chứ, nếu không phải thực sự nghiêm túc, sao cậu ấy có thể chọn ở bên con?”
Lâm Lạc bĩu môi: “Con cũng nghiêm túc cơ mà.”
“Tốt nhất là nghiêm túc.” Phùng Quyên thu dọn đồ đạc xong xuôi cho Lâm Lạc rồi bảo cậu nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm hôm sau, Tỉnh Ngộ đến đón Lâm Lạc.
Ngay khi tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Lạc vội vàng chạy tới dùng tay trái mở cửa.
Vừa nhìn thấy Tỉnh Ngộ, cậu liền lao tới ôm lấy anh rồi hôn lên má anh.
Nghẹn lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải giấu mẹ nữa rồi.
Nhưng Tỉnh Ngộ còn chưa biết nên bị nụ hôn này làm cho choáng váng, anh ngơ ngác nhìn Phùng Quyên trong phòng, phản xạ có điều kiện muốn giải thích:
“Dì…….”
Lâm Lạc ôm mặt anh lại hôn một cái nữa rồi cười nói: "Mẹ em biết rồi, sau này em cũng không cần giấu mẹ nữa."
Tỉnh Ngộ: “………..?”
Phùng Quyên khẽ lườm Lâm Lạc, rồi lại tươi cười hỏi Tỉnh Ngộ:
“Khi nào con định đổi sang gọi mẹ đây?”
Một người sắp 30 như Tỉnh Ngộ hôm nay lại choáng váng vì lời nói của Phùng Quyên.
Anh cúi đầu nhìn Lâm Lạc, trên mặt Lâm Lạc nở nụ cười, ánh mắt cậu còn phản chiếu ảnh ngược của anh, như thể trong mắt cậu chỉ có mình anh vậy.
Mà thực tế thì cũng gần như vậy.
Thế giới của Lâm Lạc rất đơn giản, hội họa, mẹ, anh.
Trái tim Tỉnh Ngộ mềm nhũn, anh không biết Lâm Lạc làm cách nào để thuyết phục mẹ cậu nhanh như vậy, cũng không ngờ Phùng Quyên dễ dàng chấp nhận anh như vậy.
Tỉnh Ngộ có chút xấu hổ về những phỏng đoán trước đây của mình.
“Cái này… tùy theo ý Nặc Nặc ạ.” Tỉnh Ngộ ôm eo Lâm Lạc giúp cậu đứng thẳng, để cậu có thể đứng vững và không bị ngã.
Anh xoa tóc Lâm Lạc, cười nói: "Hơn nữa, Nặc Nặc còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp."
Nam giới 22 tuổi mới có thể kết hôn, Lâm Lạc còn chưa đến 20.
Nếu hai người muốn lĩnh chứng, còn phải chờ hơn 2 năm nữa.
“Đúng đúng,” Lâm Lạc cười nói, “Chờ tới khi con 22 tuổi là được.”
"Chỉ cần đợi tốt nghiệp, sau lễ tốt nghiệp là có thể tổ chức hôn lễ."
Trẻ ra đến mấy chục tuổi, Lâm Lạc cũng chẳng thèm ngượng ngùng làm gì.
Phùng Quyên cũng chỉ là thuận miệng trêu gọi họ, xong rồi không nói gì nữa, người trẻ tuổi vẫn phải có cuộc sống riêng của mình, chỉ cần bọn nó vui vẻ là tốt rồi.
Bà đã lớn tuổi….cứ tự chăm lo tốt cho bản thân mình đi thì hơn.
“Con ăn sáng chưa, nếu chưa thì vào đây ăn một chút đã?” Phùng Quyên hỏi.
Tỉnh Ngộ nhìn đồng hồ: “Con ăn rồi.
Giờ cũng không còn sớm, phải đi luôn nếu không sẽ không kịp.”
“Em còn chưa ăn.” Lâm Lạc nói, “Mẹ, mẹ gói vào cho con đi, con sẽ ăn trên đường.”
Phùng Quyên bất đắc dĩ vào bếp đóng gói cho cậu.
Sáng nay Lâm Lạc dậy cứ vò đầu bứt tóc, cậu mới chỉ đánh răng rửa mặt, còn chưa ăn sáng.
Thời gian này cậu đã quen với việc Tỉnh Ngộ chăm sóc cho mình nên kéo anh vào phòng, để anh thay đồ cho cậu.
Thay đồ ngủ rồi mặc quần áo mùa xuân, một chiếc áo len và quần jean đơn giản, mặc trên người thiếu niên lập tức liền mang theo một hơi thở tươi tắn.
Mặc quần áo xong cậu liền chạy ra cửa, chỉ vào đôi giày định đi và nói: “Em muốn đôi này”.
Tỉnh Ngộ liền khéo léo quỳ một gối, nâng chân Lâm Lạc lên, mang tất, giày và buộc dây cho cậu.
Phùng Quyên từ trong bếp đi ra, tình cờ thấy cảnh này.
Bà ngạc nhiên vô cùng.
Mặc dù bà biết rõ Tỉnh Ngộ là một người đàn ông tốt, cũng biết tình cảm của bọn nhỏ rất tốt, thời gian này chủ yếu là Tỉnh Ngộ chăm sóc cho Lâm Lạc.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
“Đây, bữa sáng của con đây.” Phùng Quyên đưa hộp cơm dùng một lần cho Lâm Lạc, “Trên đường đi nhớ ăn nhé.
Buổi sáng không được bỏ ăn, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Con biết rồi.” Lâm Lạc mỉm cười.
Phùng Quyên liếc nhìn Tỉnh Ngộ, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhưng rồi lại trách móc Lâm Lạc:
“Con lớn như thế rồi, tay bị thương thôi chứ đâu phải bị phế, làm sao mà đến giày cũng không tự đi vậy?”
Lâm Lạc nhún vai, nghiêng đầu cười: "Ai bảo Tỉnh Ngộ làm đến vui vẻ chứ?"
“Được rồi.” Đi giày và tất cho Lâm Lạc xong, Tỉnh Ngộ đứng dậy, “Đi thôi, đã muộn rồi, buổi sáng còn tắc đường, nếu không đi sẽ không kịp mất.”
Lâm Lạc đứng dậy, cả hai chào tạm biệt Phùng Quyên.
Phùng Quyên đứng ở cửa, nhìn hai người rời đi.
Sau khi họ vào thang máy, Phùng Quyên lại bước đến cửa sổ và nhìn hai người lên xe, mãi đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt bà mới quay trở vào.
Phùng Quyên vừa mừng vừa lo, mừng là tình cảm của bọn nhỏ tốt đẹp như vậy, rồi lại lo không biết tương lai sẽ ra sao.
Tỉnh Ngộ đã gần 30 tuổi, đủ ổn định, nhưng Lâm Lạc còn quá trẻ, có thể cậu còn chưa thể chắc chắn về tình cảm của mình.
Nghĩ đến đó, bà cười cười lắc đầu: Con cháu tự có phúc của con cháu.
Mình nghĩ nhiều để làm gì chứ.
Cả lớp đặt vé máy bay theo đoàn, 9h sáng tập trung ở sân bay, lên máy bay lúc 11h30.
Tỉnh Ngộ mua vé máy bay cùng chuyến với Lâm Lạc, nhưng chỗ ngồi thì không ở gần nhau vì Lâm Lạc đã mua vé chung với bạn cùng lớp.
Sau khi lên máy bay, Tỉnh Ngộ đã đổi chỗ với bạn học ngồi cạnh Lâm Lạc nên họ vẫn có thể ngồi chung.
Nhìn ngoại hình của Tỉnh Ngộ, các bạn học đều thầm suy đoán.
Họ biết quan hệ giữa Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ rất tốt, nhưng không ai biết mối quan hệ này thực sự là gì.
Mặc dù cả bạn cùng phòng và lớp trưởng của Lâm Lạc đều nói rằng họ đang hẹn hò, nhưng hầu hết các bạn trong lớp đều không tin.
Tỉnh Ngộ là ai, Lâm Lạc là ai, hai người này sao có thể có tiếng nói chung chứ?
Tuy nhiên, bay được nửa thời gian thì Lâm Lạc ngủ quên, Tỉnh Ngộ dịch đầu Lâm Lạc lên vai mình, còn hôn lên trán Lâm Lạc.
Đại đa số mọi người đều hít một hơi, cuối cùng cũng tin tưởng cái chuyện khiến người ta kinh ngạc kia.
Có vẻ như Lâm Lạc thực sự đang hẹn hò với Tỉnh Ngộ!
Một giờ chiều, máy bay hạ cánh, mọi người ngồi xe buýt, sau một chặng đường dài, cuối cùng khoảng 5h chiều họ cũng đến được homestay đã đặt trước.
Họ thuê phòng có giường lớn để ngủ chung, mười mấy người ngủ trên một chiếc tatami.
Lâm Lạc không ngủ cùng họ, vì Tỉnh Ngộ đã đặt một phòng riêng cho hai người.
Vừa vào phòng, Lâm Lạc mệt mỏi nằm lăn ra giường.
“Mệt quá.” Cậu nhìn trần nhà.
“Có vậy đã mệt sao?” Tỉnh Ngộ đặt vali xuống, đi tới bên giường, ngồi ở bên cạnh Lâm Lạc.
Anh vừa ngồi lên, chiếc giường lớn mềm mại liền hơi lún xuống.
Tỉnh Ngộ nắm tay phải của Lâm Lạc, vì tay phải của cậu không cử động nhiều hơi lành lạnh.
Tỉnh Ngộ nhẹ nhàng nắm cổ tay cậu xoa xoa, cau mày nói: "Em phải vận động tay nhiều hơn thì mới có thể hồi phục tốt được."
Lâm Lạc quay đầu nhìn Tỉnh Ngộ, bất ngờ hỏi một đằng trả lời một nẻo mà giật giật cổ áo: "Em hơi nóng."
Thành phố Vân Hải nóng hơn thủ đô nhiều, nhưng quần áo mặc nguyên như vậy, đương nhiên cậu sẽ thấy nóng hơn.
“Em muốn cởi sao?” Tỉnh Ngộ hỏi.
Lâm Lạc gật đầu, đưa tay ra cho người đàn ông.
Nhưng Tỉnh Ngộ lại nói: “Giờ đã tối rồi, muộn chút nữa sẽ mát hơn thôi, nhiệt độ trong ngày chênh lệch như vậy, em cởi áo sẽ bị lạnh.”
“Em muốn cởi cơ,” Trước mặt Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc biểu hiện toàn bộ cái tính trẻ con của mình, cậu tin Tỉnh Ngộ sẽ luôn chiều theo cậu.
Quả nhiên Tỉnh Ngộ thỏa hiệp.
“Nhưng nếu lạnh thì phải mặc thêm vào đấy,” anh nói, “Lát nữa còn phải đi ăn.”
Lâm Lạc gật đầu.
Tỉnh Ngộ liền giúp cậu cởi áo khoác.
Sau khi cởi bỏ áo khoác, bên trong chỉ còn lại một chiếc mỏng, lộ ra thân hình gầy yếu của thiếu niên.
Lâm Lạc liền bá đạo nắm cổ áo anh hôn lên.
Tỉnh Ngộ không thể đẩy cậu ra được, anh đành phải cố chống tay trên giường vì sợ sẽ đụng vào tay Lâm Lạc.
Sau khi trao đổi một nụ hôn thân mật, Lâm Lạc cọ cọ chóp mũi anh, mỉm cười: “Đi ăn làm gì chứ, em chỉ ăn anh thôi.”
Kể từ khi tay Lâm Lạc bị thương, cả hai chưa từng thân mật.
Đã hơn một tháng rồi, lại đang là giai đoạn yêu đương mặn nồng – chỉ có điều giai đoạn mặn nồng này hình như hơi dài, thời thời khắc khắc đều muốn bên nhau, nhưng ngoài ôm hôn ra lại chẳng thể làm gì khác cả.
Lâm Lạc đã không thể chịu đựng được nữa.
Khó khăn lắm mới tháo bột được, hai người lại còn ở riêng với nhau, thiên thời địa lợi nhân hòa, còn chờ gì nữa cơ chứ.
Tỉnh Ngộ nhéo nhéo cằm Lâm Lạc, đẩy cậu ra:
“Không được.”
"Tỉnh Ngộ..." Lâm Lạc bất mãn tiến tới cọ cọ vào anh giống như một chú mèo nhỏ, "Tay em đỡ rồi mà."
“Đỡ rồi mà còn để anh mặc quần áo với đi giày cho em sao?”
"......." Lâm Lạc bị anh phản bác đến không nói nên lời.
Lúc này Chu Tích Duyệt ở bên ngoài gõ cửa: “Lâm Nặc, Lâm Nặc, hai người đừng dính lấy nhau nữa, mau ra đây ăn cơm!”.