Ngày thứ ba, sau khi Tô Lương tỉnh lại, cậu ngây ra một lúc lâu.
Cảm giác nôn nóng hư không đeo bám cậu đêm hôm trước đã biến mất như một giấc mơ, và cả sự mệt mỏi do phát dục tuyến tin tức mang lại cũng bị cuốn trôi sau một giấc ngủ sâu.
Trạng thái tiêu cực của cơ thể đều đã biến mất, nhưng Tô Lương không cảm thấy thoải mái hay vui vẻ chút nào.
Cậu hoàn toàn không muốn đối diện với hiện thực.
Bởi vì sáng sớm nay tỉnh dậy, cậu phát hiện mình hoàn toàn trùm lấy đồng phục tác chiến của Tị tiên sinh mà ngủ.
Còn đồ ngủ của cậu thì bị vò nhăn nhúm tùy ý ném trong góc giường.
Nếu như vậy vẫn chưa đủ tệ, thì vẫn còn sót lại chút ký ức trong mơ, đó chính là cọng rơm cuối cùng khiến tâm lý của Tô Lương tan vỡ.
Không phải nói ngủ ngon thì sẽ không nhớ những chuyện trong mơ sao? Thế mà Tô Lương lại có thể nhớ rõ ràng khung cảnh hai người họ ái muội vô cùng, tới mức thở dốc trong mơ ra sao.
Có người đè chặt trên người cậu, hung ác như dã thú mà cắn gáy cậu.
Nhưng sự hung ác đó lại khiến cậu cảm thấy sung sướng tột cùng……
Bóng dáng của người đàn ông trong giấc mơ mơ hồ lạ thường, nhưng hơi thở của anh ta lại rất rõ ràng.
……
Tô Lương ôm đầu, vô ngữ hỏi trời xanh.
Ngay sau đó, cậu bật dậy khỏi giường rồi lao vào phòng tắm, sau khi xối nước lạnh hồi lâu, cậu mới miễn cưỡng nhặt về được lý trí của mình.
Dù miễn cưỡng và không muốn tới đâu thì cậu vẫn phải thừa nhận sự thực này rồi…..
Tô Lương cậu, đã biến thành một tên biến thái img
.
……
Hơn mười phút sau, Tô Lương trùm khăn tắm run bần bật đứng bên mép giường, nhìn chằm chằm bộ đồng phục tác chiến đã hơi nhàu kia.
Lại qua nửa giờ, Tô Lương mím môi, bắt đầu nỗ lực làm sạch bộ quân phục, đương nhiên là trên đó cũng không có bất kỳ chất lỏng khả nghi nào cả (hay nói cách khác là Tô Lương đã tự động bỏ qua không suy nghĩ sâu về vấn đề này nữa, nếu không cậu sẽ thẹn đến chết mất), nó chỉ hơi nhàu, hơn nữa vì bao lấy Tô Lương thời gian dài nên bộ quân phục bằng da ấy cũng dính chút mùi thuộc về Beta đáng xấu hổ này.
Tô Lương cau mày ngửi một hồi, mới miễn cưỡng ngửi được một chút mùi giống như mùi trái cây.
Mùi thơm rất nhạt đan xen với khí vị ban đầu trên đồng phục tác chiến, nó trộn lẫn thành một loại...!một loại mùi khiến Tô Lương lần nữa đỏ bừng mặt.
Tô Lương cũng không biết mình đã tự cổ vũ tinh thần bằng cách nào mà lại giặt sạch sẽ bộ đồng phục kia.
Cậu chỉ biết sau đó mình lại tắm nước lạnh lần nữa mới khiến độ ấm trên mặt hạ xuống.
Cậu không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa, chỉ có thể căng da đầu lật xem lại tư liệu quản gia đã gửi cho mình.
Sau đó cậu liền tìm thấy trường hợp tương tự như triệu chứng của mình: có một người xui xẻo cũng bị chứng bệnh không phát dục tuyến tin tức như cậu, bị kích thích đến mức thần trí không rõ, sau đó đã có hành vi “xây tổ” vô cùng nghiêm trọng, người đó ăn trộm đồ vật cá nhân của năm Alpha khác để trấn an bản năng sinh lý của mình.
Sau đó, khi tuyến tin tức khôi phục lại bình thường, người bệnh đó tỉnh lại đã mắc phải chướng ngại xã giao nghiêm trọng.
Tô Lương vội tắt màn hình điện tử, không dám xem diễn biến tiếp theo của kẻ bất hạnh này.
Có vẻ tình hình của mình vẫn chưa quá tệ.
Tô Lương tự nhủ trong lòng.
Ít nhất cậu cũng chỉ giống như si hán mà ôm quần áo người khác ngủ cả đêm mà thôi, chưa hề dùng đồ của người khác để giải quyết vấn đề sinh lý.
Mọi thứ đều có thể cứu vãn……
“Kính coong.”
Chuông cửa cắt ngang suy nghĩ của Tô Lương.
Cậu nhét quân phục của Tị tiên sinh xuống dưới gối như một phản xạ có điều kiện, sau đó cực kỳ bối rối hốt hoảng chạy xuống lầu.
Khiến cậu không nghĩ tới, đó là người gọi cửa không phải quản gia (cảm ơn trời đất, cũng không phải Tị tiên sinh), mà là một thanh niên mặt búp bê đang tươi cười, sau khi cậu mở cửa, cậu ta liền hôn gió với Tô Lương.
“Hey, bạn học Tô Lương! Dạo này có khỏe không?!”
“Tiết Ngân Hoàn tiên sinh?”
Tô Lương giật mình mở to mắt.
“Gọi tôi tiểu Hoàn đi, tiểu Hoàn là được rồi! Cũng có phải đàn ông trung niên đâu, không cần gọi tiên sinh!”
Tiết Ngân Hoàn vừa xe thấy xưng hô cung kính đó của Tô Lương, nhịn không được cười hì hì.
“Nhưng gọi vậy cũng thật không nên mà…….” Tô Lương theo bản năng lẩm bẩm một câu, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiết Ngân Hoàn, cậu vẫn hơi ngại ngùng gọi đối phương là “tiểu Hoàn”.
Nhưng không thể nghi ngờ, cậu rất vui khi gặp lại Tiết Ngân Hoàn.
Cậu vốn nghĩ phải rất lâu nữa mình mới có thể gặp họ.
Bầy độc xà của Lục gia hiện đã lui về phía sau từ khi chiến tranh với người Canaan kết thúc, nhưng chỉ cần ở trong vòng quyền quý, thậm chí là nhân vật râu ria như Tô Lương cũng vẫn có thể biết – hiện giờ có rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm vẫn là do đám Độc xà này của Lục gia giải quyết.
Thậm chí có thể nói, địa vị cực cao của Lục gia trong Liên bang Địa cầu này cũng là do chiến tích của nhóm Độc xà này mang lại.
Dựa theo lẽ thường mà suy đoán thì hẳn Tiết Ngân Hoàn cũng là chiến binh mang nhiệm vụ nặng nề như vậy mới đúng.
“À, nhiệm vụ ấy hả……”
Tiết Ngân Hoàn ngồi trên sofa, tùy tiện vẫy vẫy tay với Tô Lương.
“Đừng lo đừng lo, tôi đây lợi hại như vậy, mấy cái nhiệm vụ nhỏ này thì có là gì.
Tôi nghe nói cậu đã chuyển vào nội viện nên mới cố ý đến thăm cậu đó.
Dù sao cậu cũng là do tôi tự mình hộ tống vào Xà quật, dù sao cũng phải để ý cậu chút mới được.”
Tiết Ngân Hoàn mỉm cười nói.
Đương nhiên, cậu ta sẽ không nói với Tô Lương việc bản thân vừa sống dở chết dở bò xuống từ phi thuyền, sau đó nghe nói Mịch viên có chủ nhân mới, mà người này chính là Tô Lương nên cậu ta mặc kệ Hắc Mạn Ba cản trở, dù mạo hiểm bị Lục Thái Phàn thao luyện một hồi cũng phải tới xem trộm một chút.
Làm ơn đi, đây chính là Mịch viên đó! Chính là nơi một vị chủ nhân khác của Xà quật, bạn lữ của Xà chủ mới có thể ở đó!
Thế mà người vào đó ở lại là Tô Lương lúc trước từng tuyên bố mình và Lục Thái Phàn trong sạch, không hề có quan hệ gì?! Giờ mới được mấy ngày đâu chứ?!
Tiết Ngân Hoàn muốn bùng cháy vì hiếu kỳ rồi.
Nhưng mà……
Sau khi vào phòng, cậu ta đã nỗ lực để ý một lúc lâu, vậy mà vẫn không tìm được dấu vết gì của lão đại trong căn phòng mới tinh này cả.
Bộ hai người tình cảm không tốt sao?
Nhưng nhìn khuôn mặt hồng hào và đôi mắt sáng ngời của Tô Lương, thật sự không giống nha……
Tiết Ngân Hoàn đột nhiên hối hận vì đã không thu thập thêm thông tin tình báo đã rồi hẵng tới đây.
“Cậu ở trong Xà quật có tốt không? Có ai bắt nạt cậu không?”
Tiết – thích tìm đường chết, lòng hiếu kỳ mãnh liệt – Ngân Hoàn vừa quan sát xung quanh vừa thuận miệng hỏi.
“Rất tốt nha.” Tô Lương bỏ qua việc mình bị tập kích, thực lòng nói, “Mọi thứ ở đây đều ổn, và như anh đã nói… mọi người đều là người tốt.”
Vừa nói, Tô Lương vừa vô cùng không khống chế nổi mà nóng hết cả mặt.
“Hơn nữa, tôi cũng đã gặp được người mình luôn muốn gặp.”
“Hả? Này khoan, cậu có người quen trong Xà quật à?”
Nhìn thấy nụ cười vô cùng dịu dàng trên môi Tô Lương, ánh mắt Tiết Ngân Hoàn chợt sáng lên.
“Ừ, trước đây tôi từng được một chiến binh Độc xà cứu…..” Tô Lương cười nói, sau đó miêu tả đơn giản một chút, rồi bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, cậu hơi khẩn trương nhìn Tiết Ngân Hoàn, “Anh ấy nói tên mình là Tị, hẳn anh cũng biết phải không? Anh ấy rất đẹp trai, hơn nữa còn để tóc dài--------”
Nghe Tô Lương miêu tả, Tiết Ngân Hoàn vốn chỉ đến hóng chuyện mà vẻ mặt dần dần dại ra.
Toàn bộ thành viên Xà quật này đều lấy các loài rắn làm tên mình, tuy nhiên, người duy nhất có tư cách lấy “Tị xà” làm tên lại chỉ có một.
Hơn nữa lại còn đặc thù “đẹp trai” và “tóc dài”, thân phận của vị cố nhân dịu dàng tốt bụng trong miệng Tô Lương kia bỗng dần dần sáng tỏ.
Tiết Ngân Hoàn ngẩn người ta.
Cậu ta luôn cảm thấy như thể mình đã bỏ sót một thông tin cực kỳ quan trọng nào đó.
“Hahaha, cậu nói “Tị” hả, đương, đương nhiên là tôi biết anh ấy.”
Tiết Ngân Hoàn vừa nỗ lực huy động tế bào não để ứng phó với Tô Lương, vừa điên cuồng truy tên trí tuệ nhân tạo nào đó trên diễn đàn bí mật.
Tại sao vẻ mặt Tô Lương vẫn ngây ngô như thể hoàn toàn không biết “Lục Thái Phàn” là ai vậy?
Tại sao lão đại đã mang người vào đây rồi mà lại còn phải dùng mật danh?
Tại sao…….
[Nhớ kỹ phải giữ bí mật với Tô Lương thiếu gia, đây chính là mệnh lệnh của chủ nhân, ừm, để tránh cho Thiếu gia Tô Lương sợ hãi——]
Trong diễn đàn bí mật, phản ứng của trí tuệ nhân tạo nhìn kiểu gì cũng quái lạ.
—— Nếu sau này biết được thân phận thật sự của lão đại, chắc Tô Lương sẽ càng thêm kinh hãi thôi!
Tiết Ngân Hoàn tắt kênh chat riêng, cậu ta nghiến răng, hận không thể hướng lên trời hét to.
Nhưng ở mặt ngoài, Tiết Ngân Hoàn vẫn liều mạng duy trì bình tĩnh.
“Nhưng mà người cậu nói kia có phải không dễ thân cận không, hahaha, đúng đó, bọn tôi cũng cảm thấy tính cách anh ấy có hơi lạnh lùng, không ngờ anh ấy lại tốt với cậu như vậy nha.”
“Tị tiên sinh là người rất tốt.”
Khi nhắc tới người đàn ông đó, chính Tô Lương cũng không nhận ra, ánh mắt cậu đã chợt dịu đi.
Chính xác mà nói, cậu và đối phương cũng chỉ gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không biết vì sao, Tô Lương vẫn luôn cảm thấy người đó rất tốt.
Rất hờ hững, nhưng cũng rất dịu dàng.
Cảm giác giống như chỉ cần được ở bên cạnh người đàn ông đó, cậu sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì, cũng không phải sợ hãi bất cứ điều gì.
Bởi vì người ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cậu.
……Chính Tô Lương cũng không ngờ cảm giác an toàn cùng tin cậy mà Tị tiên sinh mang đến cho cậu năm cậu mười bốn tuổi ấy lại trở nên mạnh mẽ như vậy sau bao năm nung nấu trong lòng.
“À, đúng, cậu nói vậy, có khả năng anh ấy đối với cậu rất tốt nha hahahaha-------”
Tiết Ngân Hoàn cũng không hiểu mình đang nói cái gì nữa.
Vì mới trước đây không lâu, lão đại mới phái cậu ta tới tinh vực xám để cướp bóc của tinh tặc.
Nhiệm vụ này tuy không nguy hiểm nhưng cực kỳ phiền toái.
Nghĩ đến phương thức ứng phó với kẻ địch của tinh tặc lúc nào cũng chỉ có phun dịch có độ ăn mòn nội tạng cao thôi là Tiết Ngân Hoàn đã muốn rơi lệ đầy mặt.
Lão đại…..anh ấy…..ờm, rất tốt.
Sau khi nói chuyện của Tị tiên sinh với Tiết Ngân Hoàn, mặt Tô Lương cũng dần nóng lên.
Cậu vẫn rất ngượng ngùng, nhưng dù sao thì Tiết Ngân Hoàn đến cũng thực sự có thể giúp cậu giải quyết vấn đề.
“Tiểu Hoàn, tôi muốn nhờ anh một chuyện.”
Cậu cố nén ngượng ngùng nói với Tiết Ngân Hoàn.
“Đêm qua Tị tiên sinh để lại một món đồ trong quân phục tác chiến của anh ấy ở đây, anh có thể giúp tôi mang trả anh ấy không?”
“Có thể chứ, là chuyện gì…….”
Tiết Ngân Hoàn còn chưa nghe xong đã thuận miệng đáp ứng, nhưng vừa dứt lời đã thấy có vẻ tình huống vượt qua tưởng tượng của cậu ta rồi.
Chờ đã, chuyển cái gì cơ? Quân phục tác chiến? Của lão đại???
Khi Tiết Ngân Hoàn đang sửng sốt, Tô Lương đã lên phòng lấy quân phục đã được gấp lại cẩn thận xuống.
So với quần áo bình thường, quân phục tác chiến rất nặng, khi ôm vào ngực vẫn khiến Tô Lương cảm thấy thoải mái và...!tim đập thình thịch.
Tô Lương cắn đầu lưỡi, cố gắng tỉnh táo lại.
Cậu không muốn biến mình thành một kẻ hư hỏng thực sự, càng không muốn rơi vào hoàn cảnh thảm hại như anh chàng xui xẻo trong tập dữ liệu kia.
Cho nên ưu tiên hàng đầu là phải trả lại quân phục cho Tị tiên sinh càng sớm càng tốt.
Nghĩ vậy, Tô Lương vội vàng đi xuống lầu, định giao quân phục cho Tiết Ngân Hoàn.
“Làm phiền anh nhé.”
Kết quả là trước khi giọng nói của Tô Lương hoàn toàn rơi xuống, bóng người trước mặt liền lóe lên.
Tiết Ngân Hoàn lúc trước đang ngồi thất thần trên ghế sofa giờ đã bật dậy như một con mèo bị bỏng đuôi, lao ra cửa.
“……Tiểu Hoàn?”
Tô Lương bối rối.
Tiết Ngân Hoàn gắt gao tựa lưng vào cửa, cố gắng kiềm chế ý muốn thở gấp, nở một nụ cười gượng gạo với Tô Lương.
Đúng là có khổ mà không nói nổi.
Chỉ liếc mắt, cậu ta đã nhận ra đồ tác chiến này quả thực là của lão đại, cũng đã đồng ý với Tô Lương sẽ mang đồ đi trả lại lão đại giùm cậu.
Nhưng mà…..
Cậu ta cảm thấy mình không thể tiếp nhận thứ này được.
Trên quân phục này tràn đầy tin tức tố thuộc về Alpha đỉnh cấp.
Cũng may mà Lục Thái Phàn quanh năm đeo thiết bị ức chế nên tin tức tố lưu lại trên quân phục cũng không nồng đậm, nghiêm khắc mà nói thì chỉ là một hơi thở cực kỳ nhạt.
Nhưng với một người ở cấp bậc SS thì dù chỉ một chút tin tức tố cực nhẹ cũng mang cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt đối với Alpha cấp bậc thấp hơn như bọn họ.
Ngoài ra, tin tức tố của Alpha còn chứa đựng nhiều ý nghĩa phong phú hơn cả việc chứng minh danh tính của một người.
Cũng giống như những loài động vật nguyên thủy và man rợ nhất, tin tức tố của một người đôi khi là thị uy, cũng có đôi khi là mối đe dọa và đôi khi là sự phô trương sức mạnh đối với người khác.
Hơn nữa còn mang tính…..đánh dấu địa bàn.
Trong quá khứ xa xôi trước kia, khi một Alpha cuối cùng cũng có bạn đời thường sẽ để lại đồ đạc cá nhân của mình với Omega khi anh ta phải rời xa Omega của mình trong một thời gian ngắn.
“Vật đánh dấu” đó sẽ tản mát ra tin tức tố, đó là một loại dấu vết cực kỳ hung ác dùng để biểu thị sự tồn tại của mình với các Alpha khác.
[Đây là Omega của ta]
Ví dụ như bây giờ, Tiết Ngân Hoàn chỉ cảm thấy cả phòng khách tràn ngập sự uy hiếp của Lục Thái Phàn.
Tóc tai cậu ta dựng đứng, mồ hôi lạnh túa ra.
Ngay cả làn da cũng cảm thấy ngứa ran như thể bị thứ gì đó ăn mòn.
Tiết Ngân Hoàn vô cùng buồn bực, không hiểu lúc để lại áo cho Tô Lương, lão đại đã nghĩ gì, vì sao rõ ràng tin tức tố đạm mạc lại ẩn chứa cảm giác xâm lược cùng độc chiếm mạnh mẽ như thế, mãnh liệt tới mức bệnh hoạn rồi.
Còn chưa đụng tới đồng phục mà cậu ta đã cảm giác như mình sắp bị hù chết.
Quá điên cuồng rồi.
Hoàn toàn không tới mức đó đâu mà……
Mà không đúng, liệu lão đại có thực sự hiểu cách biểu thị của tin tức tố không thế?! Đối với lão đại, chắc thời điểm duy nhất cần phóng thích tin tức tố là trên chiến trường đúng không?!
Nghĩ đến Lục Thái Phàn một năm bốn mùa lúc nào cũng dùng thuốc ức chế cùng thiết bị ngăn cách, quanh năm bất động như núi, bộ dáng thủ thân như ngọc, Tiết Ngân Hoàn thực sự không nhịn được chửi ầm lên trong lòng.
Đương nhiên, cậu ta cũng không nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì Lục Thái Phàn cũng là chủ nhân Xà quật, nếu không hiểu cái chuyện cơ bản dành riêng cho Alpha này thì quá vô lý.
“Ờm, thứ trên tay cậu đúng là quân phục tác chiến riêng của bọn tôi, lúc mặc cũng sẽ không bọc giáp hay xương vỏ ngoài gì hết mà mặc trực tiếp, ý nghĩa có hơi riêng tư, người ngoài thực sự không tiện tiếp cận.”
Vẻ mặt Tiết Ngân Hoàn đau khổ, hiềm nỗi quản gia đã dặn dò phải giữ bí mật nên giờ cậu ta chỉ đành nói linh tinh với Tô Lương.
"Thứ này rất quan trọng, cho nên anh ấy nhất định sẽ đích thân đến lấy, cứ tin tôi đi.
Dù sao cậu cũng nên tự mình đưa cho anh ấy."
“Tôi biết rồi.”
Tô Lương hơi thất vọng đáp lời.
Nhưng không hiểu sao, xen lẫn cảm giác thất vọng, những lời này của Tiết Ngân Hoàn cũng khiến cậu hơi hơi vui mừng.
Nếu quân phục quan trọng vậy, nhất định Tị tiên sinh sẽ tới.
Mà nếu anh ấy tới……
……
Tô Lương hơi xuất thần.
Còn Tiết Ngân Hoàn thì đang điên cuồng lật lại các thông tin bổ trợ trên các kênh và diễn đàn ẩn mà cậu ta không xem được trong quá trình làm nhiệm vụ.
Căn phòng nhất thời tĩnh lặng.
Nhưng rất nhanh, có một hình chiếu động đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
[Chào buổi sáng, Tô Lương thiếu gia.]
Màn hình thực tế ảo nằm ngay giữa phòng khách, hình ảnh một người đàn ông silicone mặc tây trang phẳng phiu hiện lên.
Nó chớp chớp mắt, rồi thản nhiên chào hỏi Tiết Ngân Hoàn.
[Rất vui khi thấy cậu có thể trò chuyện vui vẻ tới Tô Lương thiếu gia, tuy tôi không quá đồng ý việc cậu xuất hiện ở nơi đây, tuy nhiên…..việc này cũng không quá quan trọng.]
Hắn thân thiết nói với Tiết Ngân Hoàn.
Nghe thấy câu cuối, mí mắt Tiết Ngân Hoàn nhảy lên, cậu ta có dự cảm xấu.
Nhưng lúc này quản gia đã quay lại nói với Tô Lương.
[Tô Lương thiếu gia, cho phép tôi thông báo: ở đây có thông báo có người ngoài muốn liên lạc với cậu.]
“Người ngoài á? Anh nói chị gái tôi sao……”
Tô Lương lập tức khẩn trương, lần trước cậu đã từng liên hệ với Tô Noãn một lần rồi, giờ cũng theo bản năng mà nghĩ chị gái mình có chuyện gì đó.
[Thông tin liên lạc này là từ một người bạn của cậu, danh tính thực sự của người đó là…..Lục Chi Chiêu.]
Quản gia nói rõ từng chữ một.
[Yêu cầu liên lạc này đã được Xà chủ Lục Thái Phàn phê chuẩn, xin hỏi cậu có muốn kết nối liên lạc luôn không?]
Lời tác giả: có một tên đàn ông trung niên nọ.
Ngoài miệng: Ta chỉ muốn bảo vệ một con mèo nhỏ đáng thương mà thôi.
Tin tức tố: Đây là bà xã của ta, kẻ nào dám tiến lên ta sẽ giết kẻ đó! (siêu hung bạo)..