Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công


“Tị tiên sinh?!”
Đột nhiên ngồi lên đùi một người đàn ông khác, Tô Lương hơi hoảng loạn.

Hương thơm lành lạnh ẩm ướt bỗng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, hơn nữa dù cách một tầng vật liệu may mặc, cậu vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm từ những thớ cơ rắn chắc trên người Tị tiên sinh.
Tô Lương vốn mảnh khảnh tinh tế, nhưng người đàn ông phía sau cậu lại vô cùng cao lớn.
Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như cả người mình đều vùi vào trong thân thể người khác vậy…..
Theo bản năng, Tô Lương giãy dụa một chút.
“Đừng nhúc nhích.”
Sau đó cậu liền cảm giác được đôi tay anh ấy phủ lên eo mình.
“Nghe lời.” Giọng người đàn ông hơi trầm xuống, “…..Lát nữa ta sẽ kết nối tinh thần lực của cậu vào biển tinh thần của ta, chỉ có cách đó mới có thể giúp cậu mượn tinh thần lực quen thuộc đó để thao tác trên cơ giáp.”
“Xét đến việc cậu chưa bao giờ tiếp cận hệ thống thần kinh của cơ giáp, hơn nữa tinh thần lực của cậu chênh lệch với ta quá xa nên lát nữa rất có khả năng cậu sẽ mất đi cảm giác bình thường về không gian và có phản ứng choáng váng nghiêm trọng.

Vì an toàn, tư thế này là ổn nhất.”
Giọng điệu Tị tiên sinh rất bình tĩnh, thái độ cũng thản nhiên.
Trong lúc nói chuyện, vốn đôi tay chỉ đang đặt ở hai bên sườn thiếu niên thì giờ người đàn ông ấy đã ôm chặt Tô Lương vào ngực mình.
“Vâng…..vâng, em biết rồi.

Cảm, cảm ơn ạ.”
Mặt Tô Lương đỏ bừng, giờ mới hiểu được dụng ý của Tị tiên sinh.
Lúc trước cậu từng đọc mấy giáo trình về cơ giáp, trong đó cũng có nhắc tới chuyện này, quả thực sẽ có nhiều người không thích ứng được sau khi vào khoang điều khiển của cơ giáp mà bị choáng váng rồi ngã bầm dập mặt mũi.

Huống chi, tinh thần lực của cậu kém như vậy, còn phải dựa vào tinh thần lực của Tị tiên sinh…..
“Kỹ thuật mượn tinh thần lực vậy mà thực sự tồn tại, thật không hổ là Xà quật.”
Thực ra ít nhiều gì cậu cũng hơi không thoải mái, nhưng mà nghĩ đến việc mình có thể dùng cách này để thao tác trên cơ giáp, Tô Lương vẫn không nhịn được hứng khởi.

Trước đây cậu chỉ nghe thấy những lời đồn mơ hồ về loại kỹ thuật này, trước khi Tị tiên sinh nói, cậu đã thực sự nghĩ nó chỉ là lời đồn.
“Ừm.”
Lục Thái Phàn chỉ ừm một tiếng đơn giản.
Nhưng anh không nói với Tô Lương, công nghệ kết nối tinh thần lực của hai người với nhau thông qua một thiết bị đồng bộ hóa để cùng vận hành một cơ giáp thì dù là trong Xà quật, cũng chỉ có Ma Hầu La Già mới có thể làm được.
Mà ngược dòng lịch sử, có thể sử dụng công nghệ này cũng chỉ có một cơ giáp, chính là truyền kỳ cơ giáp hai người của Liên bang, “Vinayaka”.
Nghe đồn đó chính là cơ giáp duy nhất do Alpha và Omega cùng điều khiển, là cơ giáp hai người duy nhất trong lịch sử Liên bang, Vinayaka.
Về phần người điều khiển cơ giáp, đó là một cặp vợ chồng AO có độ xứng đôi cực kỳ cao, họ điều khiển Vinayaka trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể kháng cự.

Chính vì sự tồn tại của nó mà Liên bang Địa cầu mới có thể thành lập một cách an toàn dưới sự thèm muốn của nhiều thế lực ngoài hành tinh.

Chỉ là kể từ sau hai người đó, chưa từng có cặp AO nào có độ xứng đôi cao tới mức có thể đáp ứng được điều kiện kích hoạt lại Vinayaka.
Nghe nói tính tình cơ giáp kia rất quái, không những yêu cầu người điều khiển là bạn lữ AO mà còn yêu cầu vô cùng khắc nghiệt với cả độ xứng đôi cùng hình thái tinh thần lực, còn cả tình cảm giữa hai bên.

Ban đầu Liên bang Địa cầu cũng từng nghĩ tới việc tìm người khởi động lại cơ giáp đó, nhưng sau khi thất bại vô số lần, họ cũng đành từ bỏ.

Dần dần, cơ giáp này cũng biến mất trong dòng sông lịch sử, mãi tới khi xảy ra chiến tranh với người Canaan, Xà quật một lần nữa tìm được Vinayaka.
Đương nhiên, dù Lục Thái Phàn là Alpha cấp SS cường đại nhất thì cũng không thể khởi động lại cơ giáp truyền kỳ kia dưới tình huống không có Omega.

Nhưng lúc ấy tình hình chiến tranh quá mức căng thẳng, cho nên anh đã dùng một cách khác để tận dụng nó – trực tiếp tháo bỏ Vinayaka, hơn nữa dùng đại bộ phận linh kiện để lắp ráp thành cơ giáp bản mệnh của mình.
Đây chính là lý do một độc lang cơ giáp như Ma Hầu La Già lại được trang bị thiết bị kết nối tinh thần lực bên trong.
“Tiếp theo sẽ tiến hành kết nối tinh thần lực.”
Lục Thái Phàn nói, ngón tay khẽ nhúc nhích, phát lệnh.
Một vòng tròn nhỏ hẹp trong khoang điều khiển từ từ hạ xuống người Tô Lương và Xà chủ.
Tất cả đều rất thuận lợi, tình tiết nhỏ duy nhất có lẽ là khi vòng tròn sắp rơi hoàn toàn, Tô Lương đỏ mặt và thấp giọng cầu xin người đàn ông phía sau.

“Tị tiên sinh……”
“Hửm?”
“Anh có thể làm ơn, hơi buông em ra chút được không? Thật xin lỗi, nhưng….em hơi đau.”
Tô Lương ẩn nhẫn nói.
Tay của người đàn ông quả thực rất vững vàng, rất an toàn ôm lấy cậu.
Nhưng cũng vì ôm quá chặt mà có lúc Tô Lương cảm thấy mình sắp bị nghiền nát trong vòng tay người đàn ông ấy.
“Được.”
Lục Thái Phàn nói, sau đó vòng tay ôm Tô Lương thả lỏng một chút.
Vẻ mặt vẫn không đổi, hơn Tô Lương lại tiếp tục quay lưng về phía anh, tất nhiên không nhận ra nét u ám trong mắt người đàn ông lúc đó.
Lúc đầu, đương nhiên chỉ vì đảm bảo Tô Lương sẽ không té ngã khi kết nối tinh thần lực nên Lục Thái Phàn mới ôm chặt cậu.
Tư thế này tuy hơi thân mật nhưng rất thuận tiện cho việc kết nối tinh thần lực và cũng là tư thế an toàn nhất.
Chỉ có điều…..
Mùi hương của đóa hoa Riar đang quanh quẩn, kết hợp với hơi thở ngây ngô cực kỳ nhạt sau gáy Tô Lương, chỉ trong nháy mắt đã khiến khung cảnh trong giấc mộng đêm qua liên tục tái diễn trong đầu Lục Thái Phàn.
Vòng eo tinh tế lại cực kỳ mềm dẻo.
Bóng lưng xinh đẹp.
Cần cổ thon dài, vươn tay là có thể với lấy.
Chỉ cần hơi dời xuống một chút là có thể hoàn toàn nắm giữ trong tay.
……
Nếu không phải có Tô Lương nhắc nhở, ngay cả chính Lục Thái Phàn cũng không nhận ra, bất tri bất giác anh đã ôm cậu chặt đến vậy.
Nhưng đúng lúc này, vòng kết nối tinh thần lực đã hoàn toàn hạ xuống, Lục Thái Phàn cũng không còn cách khác, chỉ có thể nhíu mày, nhanh chóng ép hình ảnh kia vào sâu trong lòng.
Anh rũ mắt, tầm mắt dừng trên gáy Tô Lương, sau khi nỗ lực quét sạch hình ảnh trong đầu, anh phóng thích tinh thần lực của mình ra ngoài.
“Ưm…..”
Alpha cấp SS vừa giải phóng tinh thần lực của mình, Beta trẻ tuổi trong ngực anh bỗng phát ra một tiếng rên đầy áp lực.

Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tô Lương nghĩ.
Tinh thần lực vốn vô hình, nhưng dưới tác dụng của trang bị đặc thù trong Ma Hầu La Già, nó giống như đã có hình thái.

Ẩm ướt, hơi lạnh, giống như một con rắn nửa trong suốt.

Mà lúc này, bầy rắn đang chậm rãi xoay quanh cổ và tay áo Tô Lương, cuối cùng dừng trên gáy cậu…..
Sau đó, chúng chui vào thân thể Tô Lương.
Khi tiến vào cơ thể Tô Lương, tinh thần lực hình rắn lạnh như băng hóa thành một luồng nóng bỏng, tràn ngập toàn thân Tô Lương, lan đến tứ chi xương cốt.
Tô Lương cứng người trong ngực Lục Thái Phàn, sau đó run lên, con ngươi vốn dĩ trong veo bỗng chốc trở nên trống rỗng.
“Nóng quá…..”
Cậu than nhẹ một tiếng như nức nở.
“Bình tĩnh lại nào,” Lục Thái Phàn đè lại thiếu niên đang phản ứng kịch liệt trong ngực mình, anh ghé vào tai Tô Lương nói nhỏ từng câu từng chữ, “Cảm thụ tinh thần lực của ta, sau đó tiếp nhận chúng, vận dụng chúng, tưởng tượng như chúng chính là một phần cơ thể cậu….”
Thái dương Xà chủ cũng xuất hiện chút mồ hôi tinh mịn.
Tình hình thực tế của anh thực sự cũng không đơn giản như anh biểu hiện.
Lục Thái Phàn có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình có hơi mất khống chế, dĩ vãng anh luôn có thể nhẹ nhàng sử dụng tinh thần lực, nhưng hôm nay chúng bỗng loạn động, nếu không phải Lục Thái Phàn vừa sử dụng toàn lực để khống chế, có lẽ trong nháy mắt khi tiến vào thân thể Tô Lương, chúng sẽ khiến Beta mảnh mai này bùng nổ.
Để một lần nữa giành quyền khống chế, hơi thở Lục Thái Phàn trở nên nặng nhọc hơn, còn Tô Lương, cậu thở hổn hển cố gắng tiếp nhận tinh thần lực xa lạ dưới hướng dẫn của anh.
Một đường thẳng đứng xuất hiện giữa lông mày Lục Thái Phàn.
Để ổn định lại tinh thần lực rõ ràng đã trở nên không bình thường của mình, anh không hề do dự lấy đóa hoa Riar mình vẫn mang trong ngực ra.

Sau đó trực tiếp vò nát nó.
Hương thơm của hoa Riar nháy mắt đã nồng đậm lên.
Dần dần, Lục Thái Phàn cảm nhận được tinh thần lực của mình đã vững vàng hơn chút.
Chẳng qua…..thân thể anh có hơi nóng lên.
Nhưng lúc này, anh không quan tâm đến điều đó nữa.
Đó là một mùi hương hoa rất ngọt ngào.
Cảm nhận được hương hoa ấm áp vây quanh, cuối cùng Tô Lương cũng thanh tỉnh sau khi bị tinh thần lực trực tiếp xâm nhập vào.
Cậu mở to mắt, đập vào mắt là sân huấn luyện cơ giáp rộng lớn trống trải.

Mọi thứ xung quanh đều được cậu đưa vào tâm trí theo một cách hoàn toàn mới, hình thái cụ thể của từng cơ giáp trong sân huấn luyện, thậm chí cả từng hạt bụi nhỏ trên sân….hết thảy đều thu hết vào mắt.
Cậu không dám tin tưởng mà nâng tay, sau đó thấy cánh tay kim loại đen nhánh của “chính mình”.
Cậu đã trở thành bản thể Ma Hầu La Già!
Ý niệm này vừa xuất hiện, một cảm giác hưng phấn từ sâu trong thân thể dâng lên, nhưng giây tiếp theo, Tô Lương đột nhiên thấy choáng váng, tầm nhìn của Ma Hầu La Già bỗng trở nên mơ hồ, thứ xuất hiện trước mặt cậu chỉ là bàn điều khiển cơ giáp ở chế độ 3D.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn kỹ đã một lần nữa bị kéo vào trạng thái của Ma Hầu La Già….
Sự chuyển đổi qua lại ấy khiến Tô Lương cảm thấy bản thân như rơi từ độ cao hơn 10.000 mét xuống.
Cậu không thể quay lại là chính mình, cũng không khống chế nổi mọi thứ xung quanh.
“Tị tiên sinh!!!”
Trong lúc hoảng loạn tột độ, điều duy nhất Tô Lương có thể làm là bám chặt lấy thân ảnh lạnh lùng nhưng đáng tin cậy bên cạnh.
Theo bản năng, cậu đã cầu cứu người cậu cảm thấy tín nhiệm nhất.
"Bình tĩnh một chút, lúc đầu mất kiểm soát là chuyện bình thường."
Vẫn là Tị tiên sinh đang thủ thỉ trấn an bên tai cậu.
Sau đó, Tô Lương cảm thấy có người che mắt mình.
“Cảm nhận ta, tìm kiếm ta, dùng ta làm tiêu điểm để nhận thức môi trường xung quanh.”
Cảm xúc rõ ràng có một không hai truyền từ làn da tiếp xúc nhau tới đại não, cuối cùng, cảm xúc không ngừng biến hóa của cậu đã theo trấn an của Tị tiên sinh mà chậm rãi ổn định lại.
Người đàn ông buông lỏng tay ra.
Tô Lương chớp chớp mắt, bóng tối rút đi, lần này, cậu đã cảm nhận được thế giới chân thực.
Cậu vẫn đang ở trong khoang điều khiển của Ma Hầu La Già, vẫn đang ở trong ngực Tị tiên sinh, nhưng điểm khác trước là giờ lưng cậu đang gắt gao dán chặt vào ngực người đàn ông ấy, quần áo cũng đã trở nên lộn xộn.
Cơn choáng váng vừa rồi khiến cậu theo bản năng mà giãy dụa thật lâu, nhưng người đàn ông phía sau vẫn giữ chặt cậu, chính vì vậy cậu mới không té ngã luôn trên bàn điều khiển.
“Em, em ổn rồi.”
Mặt Tô Lương đỏ cháy, cuối cùng cậu cũng tìm lại được chút lý trí.
Có lẽ vì đã kết nối tinh thần lực nên ngay cả cảm giác của cậu cũng trở nên nhạy bén vô cùng.
Bảo sao Tị tiên sinh lại hướng dẫn mình lấy anh ấy làm tiêu điểm, kết nối tinh thần lực khiến cảm giác của cậu rối loạn, chỉ có một tồn tại mãnh liệt mới có thể khiến kẻ cùi bắp như cậu bình ổn lại.
“Vậy là tốt rồi.”
Tị tiên sinh trầm mặc nói.
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, anh buông Tô Lương ra, nhưng cũng không để Beta bé nhỏ ấy rời khỏi lồng ngực mình.
Nỗi xúc động bí ẩn và dơ dáy ấy vẫn đang đánh sâu vào trí não của anh, Lục Thái Phàn không dấu vết mà ngửi ngửi lại ngón tay vò nát hoa Riar khi nãy, để khiến bản thân có thể trấn định lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận