Có thể nói, trong toàn bộ Liên bang Địa cầu sẽ không thể tìm được ai vận hành cơ giáp chuẩn chỉ hơn Lục Thái Phàn, mà lúc này Xà chủ lại đang tự mình hướng dẫn những thao tác thực tế cho Tô Lương.
Tô Lương hiểu rõ, cậu nên biết quý trọng cơ hội vô cùng hiếm có này, nhưng hôm nay cậu làm cách nào cũng không thể trở thành trò ngoan được nữa – sau khi Lục Thái Phàn nói câu kia, cậu vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, không hề nhúc nhích, cứ ngồi ngây ngốc trên ghế phụ của Ma Hầu La Già.
Đầu óc Beta trẻ tuổi trống rỗng.
Trong lồng ngực như có một chú bướm đang vỗ cánh, va chạm khắp xương sườn.
Mặt cậu nóng như phát sốt, tai càng như bị lỗi phần cứng, cứ không ngừng lặp lại câu nói khi nãy của Lục Thái Phàn.
[Không có người khác.]
[Chỉ có em.]
……
Thậm chí Tô Lương không biết hôm nay mình đã hoàn thành buổi học như thế nào nữa.
Trên con đường từ sân huấn luyện cơ giáp trở về Mịch viên, Tô Lương cảm thấy cả người mình nhẹ như bay, chân cứ như đạp trên đám mây, chẳng hề xuống mặt đất.
Thỉnh thoảng, trong một vài khoảnh khắc, Tô Lương còn cảm thấy như mình đang mơ.
Nếu không thì thực sự rất khó giải thích, vì sao Xà chủ lạnh lùng lại nói với cậu những lời đó.
Mà sau khi nói ra những lời khiến người ta hoang mang như vậy, Xà chủ vẫn cứ biểu hiện như thường.
Nhưng vẻ mặt anh căng thẳng hơn trước rất nhiều, trừ khi bắt buộc phải giải thích một vấn đề gì đó thì cả buổi học anh đều im lặng.
Nhưng…..ngẫu nhiên có mấy lần, ánh mắt Tô Lương vô thức quét qua người đàn ông bên cạnh mình rồi phát hiện vành tai của người vẫn luôn bình tĩnh như anh lại đỏ như máu.
Tô Lương bắt đầu hoảng loạn.
Trong mơ hồ, cậu cảm thấy dường như Lục Thái Phàn còn có điều gì đó muốn nói với cậu.
Nhưng mãi đến khi buổi học kết thúc, người đàn ông lạnh lùng ấy vẫn chẳng nói thêm lời nào.
Kết thúc buổi luyện tập, Lục Thái Phàn rũ mắt, im lặng đi bên người nhóc Beta đang mất hồn mất vía rồi đưa cậu về Mịch viên.
Trong suốt quá trình này, đã có lúc Tô Lương gần như không kìm nén được mà trực tiếp hỏi Lục Thái Phàn câu nói kia có ý gì, nhưng mỗi khi lời đến bên miệng thì miệng cậu lại như bị khâu lại, không sao thốt ra nổi.
“Sau này có chuyện gì cần hỏi cứ trực tiếp đến tìm anh.”
Đến trước cửa nhà, Tô Lương nghe thấy người đàn ông ấy đang khô khốc nói với mình.
“Cảm ơn…..cảm ơn anh, Tị tiên sinh.”
Tô Lương cũng cứng người đáp lời anh.
Sau đó, không đợi Tô Lương nói tiếp, người đàn ông đột nhiên quay đầu bước nhanh ra khỏi hoa viên, bóng dáng vô cùng chật vật.
Mà sắc mặt Tô Lương cũng thay đổi, đúng là hoa mắt chóng mặt.
Thật lâu sau, mặt cậu đỏ bừng, choáng váng đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, Tô Lương đã thấy chân mình mềm nhũn, cả người cậu dựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
“Câu nói đó rốt cuộc có ý gì nhỉ……”
Là thổ lộ sao?
Tô Lương cân nhắc nhiều lần, nhưng hoàn toàn không thể xác định.
Cậu gắt gao ấn lên ngực mình, nơi đó hơi đau.
Mình làm sao đây, là hoảng sợ, hay là……vui vẻ?
Cảm xúc không ngừng dâng trào trong lồng ngực, thứ cảm xúc quá phức tạp khiến Tô Lương không thể hiểu nổi chính mình.
Nếu là thổ lộ, vậy Tị tiên sinh thích mình từ khi nào?
Không, không đúng, không phải đâu, người như Tị tiên sinh, sao có thể thích mình?
Tị tiên sinh chỉ muốn chịu trách nhiệm cho những chuyện đã xảy ra giữa mình và anh ấy trước kia thôi phải không?
Hay là……
Giống như ý trên mặt chữ, Tị tiên sinh chỉ cảm thấy mình là một học sinh giỏi, anh nói câu đó cũng chẳng có ý gì khác, đơn giản là muốn dạy dỗ mình thôi?
……
Tô Lương liệt kê cả đống lý do ra trong đầu, cuối cùng lại giống như nhóc mèo mắc vào sợi len, càng giãy dụa càng kẹt lại, cuối cùng đầu óc cậu loạn như một nồi cháo.
Và ngay khi dòng suy nghĩ đang sôi trào, ánh mắt Tô Lương vô tình quét qua góc tủ trưng bày.
Động tác của thiếu niên lập tức khựng lại.
Nét cười mà thậm chí chính bản thân cậu cũng không nhận ra đã đóng băng ngay trên khuôn mặt của mình.
Giống như vận mệnh đã chú định, có ai đó đang nhắc cậu tuyệt đối đừng giẫm lên vết xe đổ.
Mô hình mà Lục Chi Chiêu chuyển lại cho cậu vẫn còn đây, thân mô hình đầy những vết nứt đã lập tức dập tắt toàn bộ mọi cảm xúc của Tô Lương.
“Rõ ràng mình đã thề sẽ không lặp lại chuyện này nữa…..”
Tô Lương cười khổ, lẩm bẩm với mô hình kia.
……
Nhưng Tô Lương không biết, trong lúc lòng cậu tràn đầy do dự lại không biết phải làm sao, trên thế giới này vẫn còn một người đàn ông khác đang bị dày vò.
“Đúng là một quyết định đầy sai lầm cấp thấp.”
Lục Thái Phàn cũng không rời đi như Tô Lương nghĩ, ngược lại, anh đang bồi hồi giữa những bụi hoa Riar ngoài cửa nơi ở của Tô Lương.
Vẻ mặt Xà chủ vô cùng ngưng trọng, anh gắt gao nhìn chằm chằm từng đóa hoa mộc mạc mà vẫn đầy hương thơm trước mặt, ánh mắt ảo não.
Chuyện này không nằm trong kế hoạch của mình.
Anh nghĩ.
Đáng lẽ ra Lục Thái Phàn anh phải xua tan mọi cảm giác bất an của Tô Lương, để cậu hoàn toàn tin tưởng mình, sau đó mới lên kế hoạch tỉ mỉ rồi trịnh trọng thổ lộ tình cảm của mình.
Nhưng sự thực là, anh lại ở trong khoang cơ giáp mờ tối, dùng một phương thức hoàn toàn không trang trọng, vô cùng không cẩn thận nói ra những lời trong lòng mình.
Mà càng hỏng bét hơn là, sau khi phát hiện sai lầm của mình, Lục Thái Phàn thậm chí không biết làm sao để bù đắp cho sai lầm đó.
Đây là một việc chưa bao giờ xảy ra.
Giờ đây anh quả thực giống như một con robot mô phỏng người sống.
Mà bây giờ, việc cấp bách hàng đầu của anh phải là trở lại văn phòng của mình, sau đó nghiêm túc xem xét lại sai lầm hôm nay, cuối cùng nhanh chóng đưa ra các biện pháp khắc phục dưới trợ giúp của quản gia trí tuệ nhân tạo……
Lý trí Xà chủ đã vạch rõ toàn bộ các hoạt động cần thiết, nhưng thân thể anh hoàn toàn không nghe lời.
Lục Thái Phàn phát hiện mình vẫn đang cố chấp đứng ở cửa nhà Tô Lương, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang cố gắng nắm giữ từng hơi thở thuộc về Tô Lương trong không khí.
Khí vị của Beta rất nhạt, nhưng không biết có phải do đã điều trị tinh thần lực không mà chỉ một chút tin tức tố rất nhỏ thôi, Lục Thái Phàn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Anh có thể cảm nhận được hương thơm ngọt ngào ẩn chứa vui vẻ của cậu, cũng có thể cảm nhận được thiếu niên đang thấp thỏm, sợ hãi cùng bất an…..
Mà dần dần, tin tức tố rất nhạt ấy chợt ẩn chứa vị chua xót.
Lục Thái Phàn một lần nữa gõ cửa nhà Tô Lương.
Vừa mở cửa, ánh mắt Lục Thái Phàn lập tức dừng trên khuôn mặt kinh hoảng thất thố của cậu.
“Xà chủ đại nhân?”
“Anh muốn nói với em một việc ngày hôm nay những lời anh nói với em trong cơ giáp, thực ra anh cũng không có ý gì cả, anh chỉ muốn nói…..”
Lục Thái Phàn cẩn thận suy nghĩ tìm từ, muốn tìm lý do gì đó che giấu cảm xúc khó có thể kìm nén của mình hôm nay.
Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt anh lại lơ đãng quét qua trong phòng.
Lướt qua đầu vai Tô Lương, Lục Thái Phàn vừa liếc mắt đã phát hiện mô hình rách nát trên kệ trưng bày của cậu.
Đó là đồ của Lục Chi Chiêu.
“Anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội.”
Sau đó, Lục Thái Phàn nghe thấy giọng mình khàn khàn, từng câu từng chữ nói với Tô Lương.
“Anh hy vọng em có thể cho phép anh lấy mục đích kết hôn để theo đuổi em.”
Thực ra lúc này anh nên biểu hiện ôn hòa dễ gần để tăng tỷ lệ thành công, nhưng vì hồi hộp đến cực độ nên Lục Thái Phàn cảm giác vẻ mặt mình cứng đờ rồi.
“Trong thời gian anh theo đuổi em, em vẫn có đầy đủ quyền lợi, nếu em cảm thấy không thoải mái hoặc không vui, em có thể nói anh dừng lại bất cứ lúc nào, anh sẽ lập tức dừng lại mọi hành vi của mình.
Nhưng tâm ý của anh đối với em cũng sẽ không vì vậy mà biến mất, ý của anh là……”
“Anh yêu em.”
“Hơn nữa anh cực kỳ cực kỳ muốn kết hôn với em.”
Đó thực sự là một lời thổ lộ còn vụng về hơn lúc ở trong cơ giáp rất nhiều.
Kế hoạch truy thê đúng trình tự của Xà chủ lập tức bị quẳng vào xó.
Chuyện này khiến Lục Thái Phàn ảo não, nhưng không hiểu sao, anh không hề hối hận với hành vi của mình hiện tại.
Có lẽ là vì anh không thể chịu đựng thêm một chút do dự hay kéo dài thời gian thêm chút nào nữa.
Anh chỉ muốn nói hết những lời trong lòng mình với Tô Lương.
Những lời nói giống như đám bồ câu bị nhốt lâu ngày, chỉ cần hé mở sẽ lập tức bay hết ra ngoài.
“……”
Tô Lương ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, cậu hé môi, thật lâu sau mới sắp xếp được giọng nói của mình.
“Em…..Tị tiên sinh, thực ra em…….”
Theo bản năng, cậu muốn cự tuyệt, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của Xà chủ, Tô Lương lại hoàn toàn quên mất câu trả lời của mình.
“Vâng.”
Tô Lương khô khan đáp lời.
Khoảnh khắc hai chữ đó rơi vào tai, hai đương sự đều sững sờ, như thể pháo hoa đang nở tung trong cơ thể mình vậy.
Những ngọn lửa lộng lẫy rực rỡ đó nóng rực, tỏa sáng, nhiều màu sắc, và gần như có thể khiến tâm trí con người ta bối rối.
Tô Lương chăm chú nhìn Lục Thái Phàn, vì quá mức bối rối nên giờ phút này, cậu chẳng tài nào nhìn đi nơi khác được, cậu thấy khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, lộ ra nét dịu dàng mà cậu chưa từng thấy, thậm chí còn mang theo chút trẻ con mà tươi cười xán lạn.
“Em đã nói “vâng” rồi nhé.”
Người đàn ông nghiêm túc lặp lại một lần.
“Từ giờ trở đi, anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.”
……
Tối nay, khi lần thứ hai rời khỏi nhà Tô Lương, Lục Thái Phàn đã không còn thất thố như trước nữa.
Người đàn ông cao lớn lịch sự chúc Tô Lương ngủ ngon, sau đó thẳng tắp quay người bước về hướng hoa viên.
Sau khi được Tô Lương “cho phép theo đuổi”, người đàn ông luôn bình tĩnh tự tin ấy đã quay trở lại thế giới này – với điều kiện là anh không khẽ vấp trên bậc cửa.
“Tị tiên sinh?!”
Nhìn thấy hết thảy, Tô Lương hoảng sợ thất thanh gọi.
Nhưng người đàn ông giơ tay về phía cậu khẽ quơ quơ.
“Anh không sao.” Lục Thái Phàn nói, “…….Ngủ ngon.”
Sau khi bóng dáng Lục Thái Phàn biến mất trong bóng đêm, Tô Lương cũng không biết mình đã đứng ở cửa bao lâu.
Cậu ngây người nhìn về phía hoa viên, một lúc lâu sau mới định thần lại.
“Ngủ ngon nhé, Tị tiên sinh……”
Cậu hướng về phía hoa viên nói nhỏ, sau đó tay chân vụng về như rối gỗ đóng cửa lại rồi ngồi lại xuống sofa.
Mô hình Lục Chi Chiêu trả lại cho cậu vẫn ở trên giá, nhưng giờ Tô Lương không tài nào chú ý đến nó nổi nữa.
Cậu đặt tay lên đầu gối, trong đầu toàn là hình ảnh người đàn ông kia lúc rời đi.
Thật lâu sau, thiếu niên ngồi trên sofa bưng tay che mặt, không thể khống chế nổi nét cười bên môi.
Cả đêm hôm đó, Tô Lương đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, cậu biến thành một nhóc mèo hoang gầy trơ xương, bị mưa rền gió dữ thổi tới mức lăn vài vòng trên mặt đất.
Cậu vừa đói vừa lạnh, toàn thân ướt sũng đầy bùn và nước mưa.
Cậu đã ở bên bờ tuyệt cảnh, trong lúc tuyệt vọng cùng hoảng loạn, chỉ có thể chạy trốn vào một tòa lâu đài âm u.
Cậu trông thấy những nhân loại ăn mặc kỳ quái trong lâu đài đang nói về một Ma Vương đáng sợ nhất trên đời này.
Chuyện này khiến mèo hoang nhỏ vô cùng sợ hãi, nhưng cậu thực sự quá lạnh, cũng quá đói bụng rồi.
Trong lâu đài, cậu nhìn thấy một con gà quay sáng bóng và thơm phức trên bàn ăn cao cao.
Cậu không khống chế nổi mình, cứ như vậy nhảy lên bàn rồi ăn từng miếng.
Nhưng mà, đúng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện trong bóng tối mờ mịt có hai ngọn "đèn xanh".
Một con rắn to lớn có một không hai gần như chiếm toàn bộ đại sảnh đang uốn mình quấn lấy toàn bộ bàn ăn.
“Bảo bối…..”
Cậu nghe thấy một tiếng thì thầm khàn khàn, là một giọng nói rất quen thuộc.
“Ăn đồ ăn của anh cũng có nghĩa là sẽ trở thành tân nương của anh đó.”
Con rắn to lớn ấy cười toe toét, hướng hàm răng trắng muốt của mình về phía bé mèo hoang nhỏ, nhìn nụ cười trông có vẻ rất ngu đần.
Ngay sau đó, thân rắn càng cuộn lại, giam luôn bé mèo hoang Tô Lương trong mơ vào ngực mình.
……
Hôm sau, hai mắt Tô Lương thâm quầng, ngồi dậy khỏi giường.
Cậu ngây người một lúc rồi mới hoàn hồn, thoát ra khỏi giấc mơ kỳ quái đó.
Thực đúng là một giấc mơ khiến người ta không nhìn nổi mà, Tô Lương che kín mặt.
Ngay sau đó, một loạt tin nhắn đột nhiên đến từ thiết bị đầu cuối cá nhân của Tô Lương, phá tan hoàn toàn bầu không khí yên tĩnh buổi sáng.
Tô Lương hoảng sợ, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi mở thiết bị ra mới thấy người nhắn tin là Tiết Ngân Hoàn, có vẻ anh ta đang lén lút nhắn cho cậu, giọng nói cũng hạ xuống vô cùng thấp-----
[Tiểu Lương thân ái, tôi trịnh trọng báo với cậu một chuyện, tôi cảm thấy hình như lão đại điên rồi.]
[Cậu sẽ không tin nổi đâu, nửa đêm qua, tôi đã đi đánh lén lão đại.]
[Sau đó tôi bị đuổi đánh cả đêm, đương nhiên chuyện này thì tôi cũng quen rồi, trọng điểm không phải cái này……Trọng điểm là, tôi phát hiện, hôm qua lão đại đánh người không đau tẹo nào luôn, hơn nữa khi đánh người còn đột nhiên cười cười.]
[Tôi cảm thấy thật đáng sợ huhuhuhu…….]
[Tiểu Lương, cứu mạng, cậu mau điều trị tinh thần lực cho anh ấy đi! Nếu không chúng tôi sẽ bị anh ấy dọa chết mất!]
[Rốt cuộc là anh ấy làm sao thế nhỉ???? Cứ như thế thì nửa đêm ai còn dám đi đánh lén anh ấy nữa?!]
Tô Lương: ………..