Lục Thái Phàn là chủ nhân Xà quật, nhưng đồng thời anh cũng là một chiến binh Độc xà – là kẻ mạnh nhất, đứng đầu trong tất cả các chiến binh.
Nếu xét về cấp bậc thì hẳn đã cao hơn nhiều so với cấp hai trong yêu cầu rồi.
Về nguyên tắc, một chiến binh Độc xà như vậy lĩnh nhiệm vụ hộ tống Tô Lương đến khu 48 là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng một khi thực sự đối mặt với việc “Xà chủ Lục Thái Phàn tự mình nhận nhiệm vụ hộ tống” vẫn thấy rất kỳ lạ.
“Em có câu hỏi gì nữa không?”
Lục Thái Phàn vô cùng tự nhiên hỏi lại Tô Lương.
“Không, không ạ.”
Tô Lương vô thức đáp lời, sau đó cứng người ngồi lên phi thuyền vận chuyển.
Nghiêm khắc mà nói, làm một người hộ tống, trình độ của Lục Thái Phàn quả thực vô cùng cao siêu.
Hơn nữa quả đúng như lời quản gia đã nói, anh rất am hiểu cách điều khiển hầu hết các thiết bị vận chuyển, thường thì phi thuyền vận chuyển với kết cấu đơn giản và thể tích nhỏ như này sẽ xóc nảy hơn phi thuyền lớn rất nhiều, nhưng dưới thao tác của Lục Thái Phàn, phi thuyền di chuyển rất nhẹ nhàng.
Có thể nói đây là lần ngồi phi thuyền thoải mái nhất của Tô Lương.
Nhưng đây cũng là lần Tô Lương ngồi phi thuyền mà tâm trạng bất ổn nhất.
Suốt hành trình, cậu vốn tưởng bản thân sẽ mất hồn mất vía vì những hành động kỳ quái của Lục Chi Chiêu, nhưng tình huống thực tế là sau khi ngồi vào phi thuyền, cậu không thể tự chủ mà cứ chú ý tới Lục Thái Phàn đang ngồi bên cạnh mình.
Cả cơ thể Xà chủ đang giãn ra trên ghế điều khiển, dù chỉ ở trong phi thuyền vận chuyển đơn sơ nhưng cũng chẳng thể giấu đi dáng người đĩnh bạt thon dài ấy, khi anh chuyên chú nhìn màn hình, ánh sáng xanh lạnh lẽo hắt lên mặt khiến gương mặt anh có vẻ vô cùng thâm thúy, vẻ tuấn mỹ đến quỷ dị ấy cũng càng thêm rõ ràng.
Hơn nữa, có lẽ không phải ảo giác của cậu…….
Tô Lương có thể cảm thấy hiện tại, tâm tình ai kia cũng đang rất vui vẻ.
Trong khoang phi thuyền vận chuyển nhỏ hẹp, độ tồn tại của tin tức tố Alpha cũng rõ ràng hơn, ít nhất là với Tô Lương.
Cảm giác lạnh lẽo trong tin tức tố của Lục Thái Phàn đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng mùi hương mãnh liệt cường hãn lại càng nồng đậm hơn.
Tô Lương sờ sờ sau gáy mình, làn da chỗ tuyến thể hơi căng lại.
Sau đó, đại khái là vì ánh mắt Tô Lương cứ dừng trên người Lục Thái Phàn, người đàn ông ấy bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tô Lương.
“Sao vậy?”
Anh trầm giọng hỏi.
“Không sao ạ.”
Tô Lương nhanh chóng quay đi không nhìn nữa.
Cậu nín thở ngưng thần nhìn cảnh tượng phía trước, tai nóng như lửa và nhịp tim hoàn toàn không thể kiểm soát được.
So với Lục Thái Phàn trấn định tự nhiên, Tô Lương cảm thấy bản thân thật sự đang kinh hoảng thất thố, thậm chí còn hơi chật vật.
Thiếu niên bỗng cảm thấy một tia không cam lòng rất nhỏ.
“Em còn tưởng là Tiết Ngân Hoàn hoặc Hắc Mạn Ba sẽ tới lĩnh nhiệm vụ này cơ.”
Tô Lương bỗng không đầu không đuôi nói vậy.
Lục Thái Phàn vẫn nhìn phía trước, vẻ mặt dường như chẳng hề thay đổi, chắc chỉ có trí tuệ nhân tạo luôn theo dõi tình hình của phi thuyền mới biết, trong nháy mắt khi Tô Lương nói vậy, lực tay của Lục Thái Phàn tác động lên cần điều khiển có hơi lớn chút.
“Bọn họ có nhiệm vụ của mình.” Lục Thái Phàn đáp.
Một lát sau, anh lại trịnh trọng bổ sung thêm.
“Anh là một thành viên của Xà quật, cũng là một trong các Chiến binh Độc xà, cũng có nhiệm vụ phải chấp hành.
Trong tình huống bình thường, nếu có chiến binh giống anh đang làm nhiệm vụ khác thì nhiệm vụ kia sẽ do hệ thống căn cứ tình huống thực tế để tự phân bổ.”
Đương nhiên ai kia đã không nói hết sự thật cho Tô Lương.
Là một thành viên của Xà quật, đương nhiên Xà chủ cũng phải làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ gần đây nhất mà Lục Thái Phàn nhận chính là ám sát Hoàng đế Canaan, kết thúc chiến tranh giữa Liên bang Địa cầu cùng người Canaan.
Đương nhiên dù Lục Thái Phàn có cố tình che giấu tình huống thực tế đi chăng nữa thì Tô Lương cũng không phải kẻ ngốc.
Mấy cái nhiệm vụ hàng ngày kiểu như hộ tống thế này thì dù hệ thống có phân bổ kiểu gì cũng không thể rơi vào Xà chủ được.
Trừ khi có ai đó tự điều chỉnh hệ thống, khiến hệ thống phân bổ nhiệm vụ cho mình.
Tô Lương khẽ nhếch môi, vừa định lên tiếng hỏi rồi lại im lặng.
Nghĩ đến những ngôn hành cử chỉ quá mức thẳng thắn của Lục Thái Phàn đối với mình trước đây, Tô Lương không chút nghi ngờ, nếu mình thực sự có hỏi thì Chiến binh Độc xà nào đó cũng sẽ không cần ngại thừa nhận việc mình lấy công làm tư, cố ý giành lấy nhiệm vụ này.
Còn vì sao ai đó lại làm vậy…..
Tô Lương quay mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi lóe lên nhìn vũ trụ tối đen, nhiệt độ trên mặt lặng lẽ tăng cao.
Tô Lương im lặng rất lâu.
Nhưng cậu không phát hiện, trong suốt quá trình điều khiển phi thuyền, ai kia vẫn luôn dùng khóe mắt lặng lẽ quan sát cậu.
Thấy thiếu niên bên cạnh mím chặt môi không lên tiếng, vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, đáy mắt thâm thúy.
Có lẽ do mình áp sát đã khiến Tô Lương cảm thấy áp lực rồi.
Lời đã treo trên đầu lưỡi mà anh mãi vẫn chẳng có cơ hội nói ra.
Nhưng một lát sau, Lục Thái Phàn bỗng nghe thấy người bên cạnh mình thì thầm mấy tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Cảm ơn anh, em rất vui.
Nếu có anh ở cạnh…..em sẽ rất yên tâm.”
Mà khi nói chuyện, Tô Lương vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai hồng thấu.
……
Thật lâu sau, Xà chủ vẫn nhìn về phía trước, ra vẻ như không có gì mà gật gật đầu.
“Ừm.”
Trong khoang điều khiển tối tăm, khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Phi thuyền vận chuyển chỉ mất một khoảng thời gian ngắn hơn rất nhiều so với dự kiến mà thuận lợi hạ xuống khu 48.
Sau khi rời khỏi khu vực neo đậu của phi thuyền, vẻ mặt của Tô Lương trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
Không cần bất cứ một chỉ dẫn nào, Tô Lương dễ dàng đi xuyên qua những con kẻm rách nát của khu 48, tìm tới nơi vẫn nằm trong trí nhớ của mình kia.
Lục Thái Phàn cũng im lặng, quân phục chiến đấu đen nhánh khiến anh gần như đã hòa vào bóng đêm, anh bước theo Tô Lương như một cái bóng bí ẩn.
Đi trên con đường hẹp thiếu ánh sáng lại bốc mùi, ánh mắt Tô Lương dường như hơi hoảng hốt.
Mọi thứ vẫn y như trong trí nhớ của mình, cậu nghĩ.
Chuyện xảy ra ở kiếp trước đột nhiên trở nên rất rõ ràng, tựa như Tô Lương vẫn bị mắc kẹt ở nơi đây, chưa từng rời đi.
Tô Lương đi ngang qua một tòa nhà đổ nát, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa, trong không khí còn có mùi nguyên liệu hóa chất gay mũi.
Bước chân thiếu niên hơi khựng lại.
“Tiểu Lương?”
Chỉ một hành động nhỏ như vậy đã khiến người kia quan tâm hỏi.
“Em không sao, chỉ nhớ tới…….nhớ tới trong tư liệu đã từng nhắc đến nơi này.
Nơi chúng ta vừa đi qua là một nhà máy xử lý rác.”
Tô Lương hồi thần rồi đáp lại.
Cậu không giải thích nhiều, hơn nữa, cũng không giải thích được - tầng hầm của tòa nhà nhỏ vừa đi qua là một nhà máy xử lý rác được xây dựng trái phép.
Những thứ rác độc hại được các tinh khu khác đóng gói và vận chuyển đến khu 48, sau đó sẽ tới đây.
Sau nữa thì những công nhân ở đây sẽ tháo rời, tách các kim loại quý ra khỏi những thiết bị điện tử bỏ đi.
Môi trường trong nhà máy vô cùng khắc nghiệt, nơi làm việc đầy khí độc, mùi hôi thối và những tiếng thở hổn hển của các đồng nghiệp xung quanh vì bệnh hiểm nghèo.
Đôi tay bị ngâm lâu ngày trong hóa chất đến mức móng tay bong tróc hết, phần da trên đầu ngón tay cũng vậy.
Sau đó không lâu, ngay cả khi rời khỏi nhà máy và hít thở không khí bình thường thì vẫn có thể ngửi thấy một mùi hôi thối rất rõ ràng.
Cứ như thể mùi hôi tại nơi làm việc đã xâm nhập vào cơ thể và không bao giờ có thể loại bỏ được.
Đối với những người ở tinh khu khác, làm việc ở nơi này có lẽ sẽ không khác gì sống trong địa ngục.
Nhưng Tô Lương đã dựa vào công việc ở đây để tồn tại trong bãi rác của khu 48.
Tiếp tục bước về phía trước, Tô Lương đi qua một gian lều trại đơn sơ màu hồng nhạt, nhưng cậu không nhìn vào.
Một đám thanh thiếu niên dung mạo thanh tú đang dựa cửa cười đùa với nhau, ngay khi Tô Lương xuất hiện, ánh mắt họ nhìn cậu vô cùng nóng bỏng, nhưng khi Tô Lương đến gần, những người đó liền rụt người lại không quan tâm nữa, chỉ cố ý vô tình khẽ liếc cậu đánh giá, rồi ánh mắt ẩn chứa kinh diễm nhìn lẫn nhau.
Thiếu niên bước từ trong bóng đêm này quá mức xinh đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ gần như có thể khiến người ta ngẩn ngơ.
Những người như thế này hoàn toàn không thể là khách hàng của họ.
Ngược lại, người đàn ông đi sau thiếu niên càng khiến người ta động tâm hơn.
Khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn bị che khuất sau mũ giáp, nhưng chỉ cần nhìn vào bóng dáng đó thôi cũng khiến người ta phải chảy nước miếng.
“Người từ bên ngoài đến sao?”
Một thiếu niên lớn gan đột ngột tiến đến trước mặt Lục Thái Phàn, cười hì hì hỏi chuyện anh.
“Quanh đây không có gì vui đâu, tiên sinh có muốn tới nơi này của chúng ta tiêu phí chút thời gian không?”
Nói xong, người thanh niên nghiêng người nhìn về phía Tô Lương cách đó không xa, nụ cười hơi cứng lại.
So về gương mặt thì hắn vẫn là kẻ tự biết mình, quả thực hắn không thể so sánh với người đàn ông bên cạnh này được.
Nhưng…..
Bằng ánh mắt tinh tường đã kiếm ăn nhiều năm ở khu 48, thanh niên cũng không quá băn khoăn với sự có mặt của Tô Lương.
Đó chỉ là một Beta, mà người đàn ông này lại là một Alpha cấp bậc rất cao.
Nhìn sao thì hai người cũng chỉ là bạn đường hoặc cùng làm nhiệm vụ mà thôi.
Nghĩ tới đây, hắn chẳng có rào cản tâm lý nào nữa.
Thấy Alpha kia không nói gì, chỉ im lặng tránh đi, hắn cảm thấy mối làm ăn của mình sắp chạy rồi, vội vàng bước tới trước mặt người đó, cởi vài nút áo, lộ ra hơn nửa phần ngực.
Hắn bắt đầu yếu ớt nghiêng người dựa vào Lục Thái Phàn.
“Dù sao anh cũng không có việc gì mà, tới đây chơi chút đi, không sao đâu…..”
Sau đó liền có người nâng tay nhẹ nhàng đẩy hắn về chỗ cũ.
“Xin lỗi.”
Tô Lương đanh mặt.
“Chúng tôi không có thời gian.”
Cậu nói.
Ngay tiếp sau là giọng một Alpha không có một tia phập phồng.
“Thời gian của tôi rất quý giá, không có cách nào lãng phí vào việc khác.” Nói xong, người đàn ông quay đầu lại, dường như đang liếc nhìn Tô Lương, “Hơn nữa có người sẽ không vui.”
Tô Lương: “………….”
“Đi thôi.”
Tô Lương hít sâu một hơi rồi nói.
Lúc này, hầu như tất cả những người trong "Ngôi nhà màu hồng" đều nhìn qua đây.
Còn mặt người thanh niên đang chèo kéo khách kia vừa đỏ vừa trắng, thở phì phì quấn chặt quần áo lại.
“Làm cái gì thế hả, hai người đã có một chân còn đi cách xa nhau thế làm gì, đến đây chơi tình thú à? Mẹ, phí thời gian của lão tử…..”
Nghe tiếng mắng của người thanh niên, Tô Lương do dự một chút, sau đó, cụp mắt xuống, lặng lẽ nắm tay người đàn ông.
Sau đó bước từng bước nhanh chóng rời khỏi khu vực kia.
Thực ra cậu không hề có một chút ác ý nào đối với những người trong "ngôi nhà màu hồng" kia.
Ở những nơi như khu 48 này, Omega cấp thấp và Beta thực sự rất khó khăn.
Lúc cậu mới tới đây cũng suýt nữa đã bị đưa vào đó, may mà sau đó được chủ nhà giải cứu, nếu không số phận của cậu có thể còn tồi tệ hơn thế.
Trải qua một đoạn thời gian như vậy, Tô Lương hiểu rõ hơn ai hết, ngay cả những người trong “ngôi nhà màu hồng” đó cũng có những khó khăn không thể kể hết.
Mời chào khách hàng là kỹ năng sống còn của họ.
Nhưng không hiểu sao đêm nay, khi người trong “ngôi nhà màu hồng” kia mời chào Lục Thái Phàn.
Tô Lương bỗng cảm thấy khó chịu đến bất ngờ.
Thậm chí…..còn hơi giận.
Nhưng cậu cũng không hiểu, cậu đang giận chính bản thân, giận người thanh niên kia, hay là giận Lục Thái Phàn.
“Sau cổ người kia có sẹo.”
Lục Thái Phàn đi bên cạnh Tô Lương bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
“Anh không lập tức né tránh chỉ vì muốn xác nhận chuyện này thôi.” Anh nắm chặt tay Tô Lương, thành khẩn nói, “Xin lỗi em, sau này anh không dám nữa.”.