Người đàn ông vốn chẳng làm sai bất cứ chuyện gì, cũng không cần phải nhận lỗi với cậu, nhưng cố tình, anh lại bổ sung thêm một câu “anh không dám nữa”, Tô Lương nghe mà thấy tim mình run lên, mặt nóng như phát sốt.
Nhưng ngay sau đó cậu đã định thần lại, ngạc nhiên mở to mắt.
“Sau cổ có vết sẹo? Liên quan tới Nông trường N ư? Khoan, vậy chúng ta nên quay lại….”
Nói xong Tô Lương liền muốn bước đi.
“Anh đã phái người tới tiếp xúc với hắn rồi.” Lục Thái Phàn trấn an cậu, “Giờ vẫn là thời gian nghỉ phép của em, em chỉ cần yên tâm làm những gì mình muốn là được, những thứ khác anh sẽ sắp xếp.”
Nghe anh nói vậy, Tô Lương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu hiểu rõ lực lượng của Xà quật hơn bất cứ ai, các Độc xà chắc chắn có thể hoàn tất chu đáo việc này.
“Vậy thì tốt rồi.”
Tô Lương thở dài.
Tiếp theo đáng ra phải tiếp tục lên đường, nhưng vừa đi được vài bước Tô Lương đã phát hiện mình vẫn đang nắm tay Lục Thái Phàn.
Vừa rồi nóng đầu lên mới làm ra hành vi không tự chủ như vậy, nhưng giờ khi đã ý thức được, cảm giác mất tự nhiên này khiến Tô Lương cuộn tròn cả đầu ngón chân.
Cậu muốn giả bộ trấn định tự nhiên rút tay về nhưng ai kia không phối hợp.
Thậm chí Tô Lương vừa muốn buông tay đã phát hiện Lục Thái Phàn nắm tay cậu càng chặt.
Người đàn ông lớn tuổi luôn khiến người khác cảm thấy lạnh như băng mà bàn tay lại ấm áp vô cùng.
Cảm giác cực nóng này xuyên thấu qua làn da tới tận trong thân thể Tô Lương, khiến hơi thở của cậu cũng rối loạn.
“Tị tiên sinh, ừm, đoạn đường còn lại, sẽ không như vậy nữa……”
Tô Lương nhỏ giọng nhắc.
Ý là có thể buông tay ra rồi.
“Hửm?”
Lục Thái Phàn không quay đầu, ánh mắt dừng lại ở mấy bóng đen trong góc hẻm.
Alpha phóng thích tinh thần lực khiến vô số những ánh mắt ngo ngoe rục rịch đầy ác ý kia phải ảm đạm xuống.
Mà Lục Thái Phàn vẫn nắm cổ tay Tô Lương.
Tô Lương có thể kết luận, chắc chắn vừa rồi Lục Thái Phàn đã nhận ra động tác nhỏ của cậu, nhưng người đàn ông vẫn luôn nhạy bén ở mọi mặt ấy giờ lại ra vẻ vô cùng trì độn.
Anh không chịu buông tay, đương nhiên, ánh mắt cũng không dám nhìn sang thiếu niên bên cạnh mình.
Độc xà lạnh lùng và luôn là cường giả bậc nhất kia giờ lòng bàn tay lại toát mồ hôi.
Tô Lương: “………”
Không hiểu sao Tô Lương cũng không nhắc nhở gì nữa, chỉ tùy ý để Lục Thái Phàn nắm tay mình bước vào đêm tối.
Tại sao lại như vậy?
Có lẽ là vì khi có người nắm tay mình, Tô Lương cảm giác khi một lần nữa bước trên con đường quen thuộc này lại không khiến cậu đau khổ tới mức đó nữa.
Đi tiếp một đoạn không xa, Tô Lương bỗng nhiên dừng lại.
“Tới rồi.”
Cậu khàn giọng thì thào.
Chỉ cần rẽ thêm một góc là cậu sẽ trở về căn nhà đổ nát mà kiếp trước bản thân đã phải vật lộn để sinh tồn.
Ký ức lúc này bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.
Đó là nơi tồi tệ nhất mà cậu từng sống, còn chủ nhà tiên sinh, gã luôn hung tợn thúc giục cậu nộp tiền nhà, nhưng chưa bao giờ thực sự đuổi cậu ra khỏi đây.
Đã bao lần cậu cố lết thân thể gần như tan rã thành từng mảnh về nơi đây, đã bao lần trời còn chưa sáng mà cậu chỉ có thể lảo đảo, cố bám vào vách tường rời khỏi đây để lết tới nhà máy, lại có bao lần cậu bị đánh bị cướp, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn như chó nhà có tang qua khắp các con hẻm để về nơi đây.
Nơi đây thực sự là địa ngục của cậu, nhưng cũng là nơi ẩn náu cùng nghỉ ngơi duy nhất.
Nếu muốn gặp chủ nhà, tất nhiên cậu phải về đây.
……
“Đừng sợ.”
Ngay lúc đó, Tô Lương nghe thấy Lục Thái Phàn trầm ổn nói nhỏ.
Người đàn ông ấy giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
“Có anh đây, em không phải sợ gì cả.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tô Lương lại vô cùng chuyên chú.
Tô Lương khẽ mở mắt, mãi đến tận khi nghe thấy âm thanh an ủi này, cậu mới nhận ra vừa rồi mình đang khẽ run rẩy.
Đứng dưới ánh đèn đường leo lét, Tô Lương hít một hơi thật sâu.
Có lẽ vì câu nói đơn giản ấy của Lục Thái Phàn, hoặc có lẽ vì người đàn ông ấy luôn mang tới cảm giác vô cùng mạnh mẽ nên đột nhiên, Tô Lương cảm thấy tâm trạng vẫn luôn hoảng sợ bất an của mình chợt trầm tĩnh xuống.
…….Dường như giống như lời Lục Thái Phàn nói, có anh ở đây, cậu không phải sợ gì cả.
Tô Lương dẫn theo Lục Thái Phàn bước qua chỗ ngoặt.
Tòa nhà nhỏ đổ nát vẫn giống như trước kia, chỉ khác là căn phòng Tô Lương ở trước đây đã có người khác ở, ánh đèn màu vàng nhạt hắt lên khung cửa sổ hơi nghiêng.
Có tiếng mèo kêu không ngừng trong kẽ hở của những bức tường đổ nát.
Tô Lương lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cậu khẽ liếc thời gian trên thiết bị đầu cuối cá nhân, đúng mười giờ tối, đèn trong tòa nhà nhỏ đột nhiên tắt ngấm.
Tức khắc, khung cảnh ít nhiều gì cũng có thể coi như ấm áp kia bị phá vỡ, vô số lời chửi mắng tuôn ra từ khung cửa sổ, dưới kháng nghị vô cùng kịch liệt của mọi người, một gã đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm dáng vẻ hung ác bước ra, gã đứng dưới lầu chửi bới vọng lên trên phòng những người kia.
“Kêu ca cái nỗi gì, cứ hết tên nọ đến tên kia khất tiền nhà, năng lượng của ông không cần tiền chắc?”
“Ờ cứ kêu đi, kêu nữa thì đuổi hết bọn bay ra khỏi nhà, đm đúng là…..”
“Một đám rác rưởi mà dám lải nhải cơ á, ôi đệch, đứa nào ném tất thối đấy, đừng tưởng ông đây không thấy…..”
……
“Phụt……”
Khung cảnh quen thuộc lần nữa xảy ra, Tô Lương không nhận ra mình đã bật cười thành tiếng.
Sau vài phút cãi lộn, chủ nhà tức giận về lại trong tòa nhà nhỏ.
Cãi nhau rầm rầm một trận, cửa sổ lại được sáng đèn.
Nhưng Tô Lương cũng không bước lại gần nữa.
Thấy tòa nhà rách nát này đã yên tĩnh trở lại, Lục Thái Phàn quay sang nói với Tô Lương: “Anh còn tưởng người đó chính là lý do lần này em tới khu 48.”
Bởi căn cứ theo báo cáo của Hắc Mạn Ba, trước đó Lục Chi Chiêu đã tới tìm họ rồi dò hỏi thông tin về Tô Lương, mà rõ ràng biểu hiện của Tô Lương cũng khá bất thường sau khi nghe nhắc tới “bác sĩ” và “chủ nhà”.
Trong bóng đêm, Tô Lương im lặng thật lâu.
Lâu tới mức khi Lục Thái Phàn còn tưởng Tô Lương sẽ hoàn toàn lảng tránh chuyện này thì chợt nghe thấy thiếu niên hơi khàn giọng đáp lại.
“Vốn dĩ…..là em muốn tới tìm họ.”
Nhưng giờ thì không cần thiết nữa.
Tô Lương cứ lặng người nhìn nơi trú ẩn duy nhất của mình lúc trước, nhìn chủ nhà vẫn đang sinh long hoạt hổ, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Có thứ gì đó vô cùng nặng nề bỗng nhiên biến mất, để lại một thứ tình cảm khác vừa ấm áp vừa có chút thương cảm.
Trở về nơi nương náu cuối cùng của mình trong kiếp trước, Tô Lương cảm thấy tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là sự quan tâm của bác sĩ và chủ nhà, còn cả chút quan tâm mờ mịt của những hộ gia đình biệt nữu xung quanh.
Chỉ không có Lục Chi Chiêu.
Đột nhiên cậu hiểu ra, kỳ thực mình cũng không cần xác định gì cả.
Dù Lục Chi Chiêu có nhớ được những chuyện đời trước hay không, hoặc có phải hắn được trời cao ban cho một cơ hội giống như cậu hay không, những thứ đó cũng chẳng liên quang gì đến Tô Lương hết.
Quỹ đạo sinh mệnh của hai người họ đã sớm thay đổi, sẽ chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa.
Bản thân Tô Lương cũng chẳng còn là thiếu niên cứ im lặng chờ đợi kết quả nhiều năm như kiếp trước nữa, mà vị trí bên cạnh cậu giờ đã sớm có người khác chiếm cứ rồi.
“Tiểu Lương?”
Nhận thấy khí tức trên người Tô Lương có gì đó không đúng, Lục Thái Phàn cố nén lo lắng, nhẹ giọng gọi.
Tô Lương quay lại, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi.
“Trước đây anh từng nói anh muốn theo đuổi em.
Nhưng rõ ràng em chỉ là một Beta, rốt cuộc vì sao anh lại thích em chứ?”
Sắc mặt thiếu niên hơi hoảng hốt, nhưng khi hỏi lại vô cùng nghiêm túc.
“Là vì tin tức tố của em có thể khiến anh phản ứng, vì tinh thần lực của em có thể trấn an cảm xúc của anh sao? Vậy nếu như một ngày nào đó em mắc bệnh nặng, không có cách nào phân bổ tin tức tố, cũng không thể phóng thích tinh thần lực nữa……Anh có còn thích em không?”
Tô Lương lẩm bẩm hỏi, nói là hỏi Lục Thái Phàn chẳng bằng nói là cậu đang hỏi chính bản thân mình.
Cậu không quên nguyên nhân đời trước mình đã chết thê thảm chính là vì căn bệnh nan y đó.
Dù theo lý thuyết, giờ cậu đã phát dục thành công, khả năng cao là sẽ không mắc phải căn bệnh đó nữa, nhưng, lỡ như……
Vừa nói, Tô Lương vừa quay đầu ngơ ngẩn nhìn khu 48 tối đen, gương mặt hơi tái cũng không có biểu hiện gì, nhưng Lục Thái Phàn đứng bên cạnh cậu lại cảm thấy cơ thể mình không tự chủ được mà rơi vào trạng thái trước khi chiến đấu, cơ bắp toàn thân đều căng lên.
“Anh không biết.”
Lục Thái Phàn im lặng hồi lâu rồi mới khàn giọng đáp lời.
"Không ai có thể cam kết 100% cho một điều gì đó chưa xảy ra."
Xà chủ luôn bình tĩnh khách quan, Tô Lương nghe câu trả lời của anh mà nao nao, rồi bất giác bật cười.
Nhưng ngay sau đó cậu đã nghe thấy Lục Thái Phàn nói tiếp.
“Anh chỉ có thể xác định, vào năm em mười bốn tuổi kia, tuyến thể của em chẳng hề có một chút tin tức tố, em cũng không hề có chút tinh thần lực nào cả, nhưng khi xem chạy vào hoa viên, nhìn thấy em như vậy, anh đã không tự chủ được rồi muốn bảo vệ em.”
“Sau khi em thành niên, cũng là lần thứ hai trông thấy em, loại tình cảm này đã trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí còn khiến anh sinh ra những suy nghĩ xấu xa.”
“Anh muốn bảo vệ em, thương xót em…..thậm chí muốn giam cầm em, chiếm hữu hết thảy nơi em.”
Lục Thái Phàn nói rõ ràng với Tô Lương từng câu từng chữ.
“Trong cuộc đời anh, cho tới tận bây giờ, anh chưa từng sinh ra thứ tình cảm đó với bất luận một kẻ nào, chỉ trừ em.”
Người đàn ông ấy cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng thậm chí đã ửng đỏ.
“Không liên quan gì đến tinh thần lực và tin tức tố hết.
Anh thích em vì chính em.”
“…..Cũng chỉ thích mình em mà thôi.”
Tô Lương hoàn toàn không ngờ lời dò hỏi dưới tình trạng thất thố của cậu lại nhận được hồi đáp như vậy.
Cậu chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén chút chua xót trong đáy mắt mình.
“Em…….”
Đúng lúc đó, Lục Thái Phàn đột nhiên bước tới ôm chặt lấy Tô Lương.
Mùi thơm ngào ngạt nháy mắt bao lấy cậu khiến toàn thân cậu cứng đờ.
“Tị tiên sinh?!”
Lục Thái Phàn ấn chặt lưng Tô Lương, nói tiếng xin lỗi, nhưng giọng nói có hơi nặng nề.
“Xin lỗi em, hiện tại trạng thái của anh có hơi không ổn, anh đã hơi mất khống chế rồi, nếu lại nhìn em nữa, có khả năng anh sẽ làm ra chuyện gì đó cực kỳ mất mặt, sau này anh sẽ cố gắng rèn luyện bản thân để ổn trọng hơn chút trước khi em chính thức đồng ý ở bên anh.
Nhưng hiện tại hãy để anh ôm em một lúc, có được không em?”
Mặc dù giọng nói của Lục Thái Phàn vẫn khá bình tĩnh, nhưng dưới tư thế ôm ấp thân mật như vậy, nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim mãnh liệt của người đàn ông ấy đang chậm rãi truyền đến cậu.
Nhịp tim đập mạnh của Lục Thái Phàn cũng trùng với nhịp tim Tô Lương.
Tô Lương vùi mặt vào ngực Lục Thái Phàn, một lát sau còn bám chặt đai lưng trên quân phục chiến đấu của anh.
“Vâng.”
Cậu đáp.”
Sau đó, cậu liền nghe thấy máy truyền tin của Lục Thái Phàn vang lên.
……
……
……
Lục Thái Phàn mở máy truyền tin, mặt đen như đáy nồi.
Khuôn mặt vô cảm của Hắc Mạn Ba hiện lên trên thiết bị đầu cuối cá nhân, nhưng Độc xà vẫn luôn trầm mặc ít nói giờ lại hơi khác thường, đáy mắt anh ta mang một tia lệ khí không thể áp chế, thanh âm cũng trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.
“Lão đại, thật xin lỗi, nhiệm vụ của tôi đã xuất hiện sai lầm.”
Hắc Mạn Ba báo cáo.
Anh ta vừa nói đã thấy một video được gửi tới đây.
Một cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện trên màn hình của thiết bị đầu cuối cá nhân.
Đó là một gian phòng y tế, chính là gian phòng chuyên dụng trên phi thuyền của Xà quật.
Một người đàn ông có thân hình gầy yếu, mặt vô biểu tình ngồi trên giường của phòng y tế, thân thể còn hơi loạng choạng.
Hắn cầm một khẩu súng trong tay, và lúc này, họng súng đen ngòm đó đang hướng về huyệt thái dương của chính hắn.
“…..Mối quan hệ giữa Xà quật và Lục gia hiện tại vô cùng căng thẳng, ta nghĩ, các người sẽ không muốn phải giải thích với Lục Chính Ân vì sao ta lại chết trên phi thuyền chứ?”
Lục Chi Chiêu cười ha ha, nhưng kỳ lạ là trong cặp mắt đỏ ngầu kia không hề có một tia điên cuồng.
“Nếu không muốn để sự việc trở nên tồi tệ như vậy thì hãy làm theo lời ta nói, để Tô Lương tới gặp ta.
Bằng không, ta buộc phải nổ súng.”
Hắn nói.
“Ta muốn gặp Tô Lương.”
Xuyên thấu qua màn hình ảo đang lơ lửng, giọng nói trầm trầm của Lục Chi Chiêu văng vẳng trong khu 48..