Sau Khi Từ O Giả Trang B Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn


Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới, trong nháy mắt, mặt đỏ lên một mảng.

Thanh niên tóc đỏ nhìn hắn kinh ngạc mỏ miệng: "Anh, Anh quen cậu ấy à?"
Lâm Ngộ An cúi đầu không lên tiếng.

Bùi Yến Chu chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn bộ dạng trầm mặc chống cự của thiếu niên, ý định trêu đùa một lúc cũng phai nhạt dần.

Hắn nhàn nhạt nói: "Từng gặp qua một lần."
"Như vậy à.." Thanh niên tóc đỏ còn có chút không tin, nhìn Lâm Ngộ An còn muốn hỏi gì đó nhưng cậu không cho hắn cơ hội này liền vội vã tạm biệt rời đi.
"Ai." Giang Biệt duỗi duỗi tay, nhìn thân ảnh nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, lẩm bẩm nói: "Tiền cũng không cần ư?"
Bùi Yến Chu đứng bên cạnh, vẻ thâm tình trong mắt cũng phai nhạt một chút, nghe vậy liền nói: "Chuyển khoản là được rồi, cũng không nhất thiết phải đưa tiền mặt."
"Đúng nhỉ?" Giang Biệt gãi đầu một cái, một lát liền đem chuyện này ném ra sau đầu, hưng phấn lôi kéo hắn đi đến bên bức tường: "Anh, anh mau đến xem, thật sự là em không nói bừa, tranh này vẽ thật là tốt a!"
Bùi Yến Chu tùy ý nhìn lên tường, ánh mắt dừng lại.

Chỉ thấy, mặt tường trắng như tuyết lại được tô mà đen, ở giữa là một cái vực sâu không đáy, cảm giác như là đột nhiên ngã xuống.

Màu của vực sâu dày đặc thâm trầm, không để ý liền đưa người hút vào.

Trong vực sâu có một cái đầu người lộ ra, thần sắc dữ tợn, hai tay dùng sức hướng hai bên xé ra thật giống như muốn gỡ bỏ thứ gì đó ràng buộc.

Mà trên đỉnh đầu là mây đen cuồn cuộn, trong đó, làn cho hắn không thể trốn đi đâu được.

Chính là cô tình trong cảnh tượng này, phương xa nơi mây đen dày đặc tựa như có một cái lỗ hổng, ánh mặt trời như lợi kiếm chói lọi chiếu vào phá vỡ sự thâm trầm của bức tranh, làm bức tranh càng thêm hoàn chỉnh.

Nội dung hình ảnh không có quá nhiều yếu tố nghệ thuật, chỉ biểu hiện ra cảm xúc có thể làm cho lòng người run rẩy.

Đồng thời cũng thật sự thỏa mãn yêu cầu của tên ngốc kia, cái gì mà cảm giác xé rách phá vụn, cảm giác hô hấp gian nan, ngột ngạt, cảm giác cứu rỗi cùng hi vọng, thật khó mà có thể tin nổi.
Giang Biệt còn đang sung sướng đắc ý mà thổi phồng lên, nói Lâm Ngộ An với hắn chính là linh hồn cộng hưởng, là tri kỉ của hắn.

Bùi Yến Chu đứng bên cạnh nhìn, âm thanh của Giang Biệt ngày càng nhỏ, cuối cùng không nhịn được sờ sờ cánh tay, nghi hoặc nhìn về phía Bùi Yến Chu: "Anh?"
* * *
Lâm Ngộ An ngồi trên cái ghế sắt, gió thổi qua se lạnh, trầm mặc nửa ngày mới ảo não mà vỗ đầu mình.


Nhớ tới bộ dạng bình tĩnh thong dong của Bùi Yến Chu, lại nghĩ đến bản thân mình rất giống tiểu nhân có tật giật mình.

Lâm Ngộ An nắm tóc, suy nghĩ sao mà qua một tháng đều không gặp lại, lúc này vừa mới khai giảng được hai ngày thì lại liên tiếp nhìn thấy.

Thật là nghiệt duyên a!
Lúc trở về phòng ngủ, vừa đẩy cửa, đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, ba người bạn cùng phòng đã ăn cơm được một lúc.

Triệu Thừa Phi nghe thấy tiếng động quay lại liếc mắt nhìn: "Tam nhi, về rồi hả? Đã ăn cơm chưa?"
Hắn vừa nói xong, bụng của Lâm Ngộ An liền kêu ùng ục, lúc này cậu mới ý thức được rằng trưa nay mình vẫn chưa ăn cơm.

Cậu nuốt ngụm nước bọt, đi đến bên người Triệu Thừa Phi: "Cậu ăn cái gì thế?"
"Cơm tự sôi." Triệu Thừa Phi thả đũa xuống, tay mò xuống bàn tìm: "Mẹ tớ lo tớ đói chết nên gửi cho tớ một thùng cơm tự sôi."
Hắn tìm nửa ngày cũng không tìm ra thứ gì, liền đá đá cái thùng tới chỗ Lâm Ngộ An, cúi đầu ăn cơm: 'Cậu nhìn xem muốn ăn gì thì lấy đi, hôm nay nắng to cũng đừng đi a ngoài, nhà ăn nóng chưng như cái bếp lò ấy.

"
Lâm Ngộ An cũng không khách khí, cầm lấy một hộp xong đứng dậy, vừa lúc điện thoại rung báo tin nhắn đến.

Cậu vừa nhìn, thấy là tiền lương, mắt sáng lên còn thật không ít tiền.

Cậu nhất thời vui vẻ ra mặt, thả hộp cơm tự sôi trên tay xuống, hào khí nói:" Ăn! Tối ngày mai ba ba mời các ngươi ăn bữa tiệc lớn! "
Triệu Thừa Phi đang muốn mắng cậu đại nghịch bất đạo, nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt:" Cảm ơn ba ba! "
Cao Tường Vũ và Mạc Văn Kỳ ở bên cạnh, không đành lòng mà nhìn Triệu Thừa Phi.
Mười giờ sáng thứ hai, trận bán kết sẽ bắt đầu.

Lúc đó chính là lúc mặt trời nóng nhất, Cao Tường Vũ thấp giọng mắng trường học không phải người, chọn thời gian như thế là muốn nướng đen mọi người chắc.

Lâm Ngộ An đứng dưới gốc cây, sắc mặt cũng khó coi.

Ngược lại là trên sân bóng lúc này, omega và beta che ô đứng không ít nhưng là lúc thấy Lâm Ngộ An thì càng sôi trào lên.
Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Mạc văn Kỳ lo lắng hỏi:" Cậu thật sự không sao chứ? "Hắn nhìn thấy buổi sáng Lâm Ngộ An thức dậy sắc mặt không quá tốt.
Lâm Ngộ An xoa xoa đầu:" Không có chuyện gì đâu.

"Cậu nhìn ánh mắt quan tâm của Cao Tường Vũ, cười nói:" Yên tâm, nếu không thoải mái tớ lập tức liền thay người nghỉ ngơi.


"
Cao Tường Vũ xoa đầu cậu:" Đừng cậy mạnh.

"
Lâm Ngộ An đang chuẩn bị vào sân, quay đầu lại cười nói:" Tớ biết mà.

"
Trọng tài bấm giờ đồng hồ, trận đấu bắt đầu.
Có thể đi vào tứ cường, chứng minh thực lực bản thân cũng không tầm thường.

Khả năng chơi bóng rổ của Lâm Ngộ An cũng không tính là quá xuất sắc chỉ là phương diện ném bóng thật sự tốt hơn hẳn.

Trong trận đấu với Học viện Tư pháp thời khắc sống còn chính là dựa vào cú ném ba điểm xoay chuyển thế cục giành được thắng lợi.

Chỉ là lần này, đội đối phương đã có ý định đề phòng cậu, Lâm Ngộ An di chuyển sang trái sang phải cũng cảm giác không có chỗ xuống tay.
Đã được nửa thời gian trận đấu, hai bên đều có bóng vào rổ.

Rốt cuộc lúc đội viên đội đối phương phân tâm, Lâm Ngộ An thành công lấy được bóng!
Hai tay Lâm Ngộ An ôm bóng, khuôn mặt tinh xảo phơi dưới trời nắng đến hơi đỏ lên, cậu lại không có cảm giác gì, đôi mắt đẹp đẽ hơi nheo lại, nhìn chằm chằm giỏ bóng rổ của đối phương, sau đó chùng gối nhảy lên..
Trước mắt Lâm Ngộ An đột nhiên tối sầm lại, cả người tự nhiên ngã xuống, đúng lúc người đội đối phương đuổi tới, đưa tay đỡ cậu:" *! Cậu không có chuyện gì chứ? "
Trên sân bóng rổ trong nháy mắt liền hỗn loạn, xung quanh là đang đợi Lâm Ngộ An ném quả bóng ba điểm kết quả thấy cậu bỗng nhiên ngã xuống liền" ồ "lên một trận.
Cao Tương Vũ nhanh chóng chạy vào sân bóng, đỡ lấy Lâm Ngộ An:" Không sao chứ? "
Hai người còn lại cũng đều xông tới, trên mặt lo lắng rất nhiều.

Rất nhanh Lâm Ngộ An đã tỉnh lại, trước tiên à cảm ơn bạn học đã đỡ cậu, sau liền quay lại động viên bạn cùng phòng của mình:" Không có chuyện gì đâu, vừa rồi hơi choáng một chút, có thể là do phơi nắng nên có chút say nắng.

"
" Thật không có chuyện gì à? "Triệu Thừa Phi vừa bị hù chết, vẫn chưa yên tâm hỏi.
Lâm Ngộ An lắc đầu:" Thật là không có chuyện gì đâu.

"

Mạc Văn kỳ cầm thuốc say nắng đưa cho cậu, cậu liếc mắt nhìn, con ngươi khẽ nhúc nhích, cầm lấy chai nước bên tay kia của hắn:" Thuốc đó tớ uống xong là muốn ói, tớ uống nước là được rồi.

"
Khi bọn họ đang nói chuyện, Cao Tường Vũ đã dìu cậu đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, Học viện Tài chính thay một người dị bị vào, trận đấu tiếp tục.

Mạc Văn Kỳ thấy cậu không muốn uống cũng không ép buộc, chỉ nói:" Hai ngày trước, cậu đi phòng y tế khám, bác sĩ bảo thế nào? "
Lâm Ngộ An ngửa đầu, tùy ý uống ngụm nước cho thanh nhuận cổ họng, nói:" Bác sĩ bảo chỉ là bị say nắng thôi.

"
Mạc Văn Kỳ cau mày:" Chỉ là bị say nắng? "Hắn cảm thấy chắc không chỉ như vậy.
Lâm Ngộ An mím môi, có chút chần chừ.
Mạc Văn Kỳ nói:" Sắp xếp thời gian đi bệnh viện khám đi, phòng y tế chính là không được tốt lắm.

"
" Không phải là..

"Cao Tường Vũ ở bên cạnh phụ họa:" Đều là một đám lang băm, lúc trước chẩn đoán cho một vị học trưởng bị viêm dạ dày cấp tính thành đau bụng, thiếu chút nữa làm lỡ thời gian trị bệnh tốt nhất.

"
Lâm Ngộ An gật gật đầu đồng ý.

Kì thật, xem như bọn họ không nói, cậu cũng tính đi bệnh viện một chuyến.

Buồn nôn, nôn ói, cả người không có chút sức lực nào, không có tinh thần, ngủ từng nào cũng không đủ.

Như thế mà chỉ là say nắng, thật giải thích không được.
" Choáng váng đầu óc, muốn ói, cậu làm sao giống người mang thai như thế? "Triệu Thừa Phi vừa chạy vội đi cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua quả dưa hấu về, nghe vậy liền mở miệng cười nói:" Lúc trước chị tớ mang thai cũng có các triệu chứng như thế, ăn cái gì cũng đều muốn ói ra.

"
Lâm Ngộ An đang ăn dưa liền ngừng lại.
Cao Tương Vũ mắng hắn:" Nói lung tung cái gì đấy? "
Triệu Thừa Phi cười hắc hắc:" Đùa thôi, đùa thôi.

"
Mạc Văn Kỳ liếc mắt nhìn hắn:" Cậu từ trước đến giờ ăn nói đều không giữ mồm giữ miệng gì cả.

"
Mấy người cười cười nói nói, Lâm Ngộ An ngồi ở bên cạnh, trên mặt thì bình tĩnh nhưng tâm trạng thì đang rất lo lắng.

Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý.
Mang thai..
Nếu như Lâm Ngộ An thật sự là beta, tự nhiên liền không cần lo lắng.

Dù sao, tỷ lệ thụ thai tự nhiên của beta là cực thấp, đừng nói một lần trúng thưởng, rất nhiều beta có thể mang thai tự nhiên chính là may mắn rất lớn, càng nhiều hơn chính là không thể mang thai con cái.

Mà Lâm Ngộ An không phải là beta a..

Dù mới phân hóa không lâu nhưng cậu chính xác là một Omega.
Trong ngày hè chói chang, cầm chai nước đá trong tay cảm giác đặc biệt sảng khoái.

Lâm Ngộ An ngón tay không có ý thưc mài ép, lòng cũng như nước kia thật là lạnh.

Tuy nói ban đầu có chút bất ngờ nhưng cuối cùng Học viện Tài chính vẫn là hữu kinh vô hiểm giành được chiến thắng.

Bốn người cùng phòng đi trên đường, Lâm Ngộ An đề nghị:" Đi thôi, nay tôi mời mọi người ăn bữa tiệc lớn.

"
Triệu Thừa Phi liền xua tay một cái:" Ôi, từ từ, không vội.

Chờ ngày mai kết thúc trần chung kết, chúng ta đánh bại Học viện Luật rồi nói sau.

"
Lâm Ngộ An biết bọn họ là đang lo lắng chăm sóc cho mình, liền cười cười:" Cũng được.

"
Buổi tối hôm đó, đèn phòng ngủ vừa tắt, bên ngoài bỗng có âm thanh kéo dài, không biết có phải do tâm lý hay không mà càng nghe càng cảm thấy thê lương.

Lâm Ngộ An nằm ở trên giường bỗng nghe thấy Cao Tường Vũ ở giường đối diện đang gọi mình:" Tam nhi? "
" Hả? "Cậu đáp lại một tiếng.
" Ngày mai cậu đi một mình thật sự không có chuyện gì chứ? Hay là tôi đi cùng cậu? "Cao Tường Vũ lo lắng hỏi.
Bên trong màn giường tối tăm, chỉ mơ hồ thấy ánh sáng bên ngoài, Lâm Ngộ An lông mi run rẩy, cười nói:" Không phải chỉ là đi bệnh viện thôi sao, còn có thể có chuyện gì được chứ? Cậu yên tâm đi xem thi đấu đi, chờ tôi trở về rồi chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.

"
Cao Tường Vũ im lặng nói:" Được rồi, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé! "
Khóe môi Lâm Ngộ An nhếch lên, cười một cái, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về đỉnh giường:
" Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận