Sau Khi Từ O Giả Trang B Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn


Bút màu đen ở trên ngón tay xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng di chuyển, ánh mắt Bùi Yến Chu tối nghĩa, bỗng cười khẽ nói: "Thanh ca chăm sóc cậu nhiều như vậy, tôi vẫn chưa từng thấy cậu ấy.

Vừa vặn nhà cậu ấy cũng ở Đình Phương Uyển, cách không xa, không bằng hôm nào đó mời cậu ấy tới nhà ăn bữa cơm?"
Mắt Lâm Ngộ An sáng lên: "Được ạ." Sau đó cậu lại do dự: "Nhưng mà tôi phải hỏi anh ấy có đồng ý hay không đã, hình như bình thường anh ấy đều ở nhà vẽ tránh, cực kỳ ít đi ra ngoài."
Bùi Yến Chu nói: "Hai nhà cách nhau không xa, chỉ là sang đây ăn bữa cơm mà thôi, không sao đâu."
Lâm Ngộ An cũng cực kỳ động lòng, cầm điện thoại lên đánh đánh gõ gõ rồi gửi đi, vốn nghĩ sẽ phai chờ lúc nữa mới nhận được hồi âm không nghĩ là lần này lại may mắn vừa đúng lúc Triệu Tầm Thanh xuống lầu, trong chốc lát đã trả lời.
[ZQX: Này là ý của tên họ Bùi kia sao? ]
[Ya~: Bùi tiên sinh nói muốn gặp anh một lần, vừa lúc đều ở Đình Phương Uyển cũng thuận tiện.

Thanh ca, anh đến đi mà, dì Tôn nấu cơm rất là ngon luôn!]
[ZQX: Haiz.]
[ZQX: Chỉ vài bữa cơm liền mua được cậu rồi.]
Lâm Ngộ An le lưỡi một cái, bên kia trầm mặc một hòi liền gửi tin nhắn đến.
[ZQX: Chỉ mình tôi tới thôi à? "]
Lâm Ngộ An nhất thời nở nụ cười, liền suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Yến Chu:" Thanh ca đồng ý rồi! Tiên sinh, nếu không tôi cũng gọi bọn Cao Tường Vũ đến nhé, vừa vặn cùng ăn một bữa luôn? "
Bùi Yến Chu tự nhiên là không có ý kiến gì.

Lâm Ngộ An cúi đầu gửi wechat.
[Ya~: Còn có mấy người bạn cùng phòng của em cũng tới.]
[ZQX: Hẹn hôm nào? ]
Lâm Ngộ An nở nụ cười, ngẩng đầu hỏi Bùi Yến Chu:" Tiên sinh, vừa lúc cuối tuần rảnh rỗi, hẹn mọi người vào cuối tuần luôn được không? "
Bùi Yến Chu nói:" Cũng được, hỏi bọn họ xem có muốn ăn gì không, lúc đó chúng ta cùng chuẩn bị.

"
Lâm Ngộ An cười:" Cái gì bọn họ cũng ăn được.

"
Tuy là nói như vậy, Lâm Ngộ An vẫn gửi wechat cho bọn họ, Cao Tường Vũ và Mạc Văn Kỳ chưa kịp nói gì, Triệu Thừa Phi đã gào lên khen hay.
[Triệu Thừa Phi: Được, được, được.

Tớ muốn ăn đồ nướng! Sân nhà cậu có phải rất lớn không, lúc đó chúng ta liền ra đó nướng đồ ăn.

Tớ vẫn luôn ước được ăn đồ nướng ở ngoài trời!]
Lâm Ngộ An nhìn wechat, khổ não chốc lát, ngẩng đầu hỏi Bùi Yến Chu:" Tiên sinh, trong nhà có vỉ nướng không ạ? "
" Chắc là không, "Bùi Yến Chu nói, nhìn Lâm Ngộ An có vẻ thất vọng, vừa định nói để quản gia chuẩn bị nhưng lời vừa ra đến miệng lại thành:" Cuối tuần chúng ta có thể cùng đi mua sắm, đến lúc đó cần nguyên liệu gì thì đều mua hết.

"
" Được ạ! "Ánh mắt Lâm Ngộ An sáng lên, lần lượt gửi wechat cho từng người xong mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Đã sắp đến ba giờ chiều, Bùi Yến Chu cũng hoàn thành xong công việc, mà hưng phấn trong lòng Lâm Ngộ An đã chậm rãi đi qua, cũng bắt đầu cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Ông chủ Giang tuy bảo thời hạn của bản phác thảo là nửa tháng nhưng bây giờ cũng nên bắt đầu chuẩn bị.

Trải qua lần đó hợp tác, Lâm Ngộ An hiểu rõ yêu cầu kì ba của Giang Biệt nhiều hơn nhưng cũng không phải là cậu phác họa ra cái gì cũng được.

Vẫn phải đảm bảo vận nhất, cần sớm chuẩn bị để sau có vấn đề gì vẫn có thời gian sửa chữa.
Lúc Bùi Yến Chu xử lý xong công việc, Lâm Ngộ An cũng đồng thời phác thảo xong bản nháp.
Bùi Yến Chu khoác âu phục lên, đi tới bên người Lâm Ngộ An, động tác tự nhiên kéo tay cậu:" Đi thôi.

"
" Bây giờ chúng ta về nhà sao? "Lâm Ngộ An nói.
Bùi Yến Chu đặc biệt yêu thích hai chữ về nhà này, nghe vậy biểu tình nhu hào một chút, nói:" Không phải cậu muốn mua họa cụ sao? "

Trước cửa thang máy, Bùi Yến Chu quay đầu nhìn cậu:" Bây giờ vẫn còn sớm, đi nhà trưng bày tác phẩm nghệ thuật xem xem, nếu có thì mua luôn.

"
Lâm Ngộ An chần chờ:" Nhưng mà trong nhà..

"
Bùi Yến Chu nói:" Ở lầu một có cái nhà kho có thể để tạm ở đó.

Chờ lầu hai sửa xong thì chúng ta lại chuyển nó lên.

"
Lâm Ngộ An nghe hắn nói liền nở nụ cười, vui vẻ đồng ý.
Thang máy đi xuống cũng không đến tầng hầm mà dừng ở tầng một.

Mới đầu, Lâm Ngộ An vẫn chưa phát hiện ra, mãi đến khi cửa mở, người trong sảnh đều nhìn cậu chăm chú, cậu mới giật mình nhận ra.
Nam nhân cao lớn, nam hài nho nhỏ xinh xinh, hai người nắm tay..

Ánh mặt mọ người lướt qua Bùi Yến Chu, dừng lại trên người Lâm Ngộ An, trên mặt tuy trầm tĩnh thận trọng lại không che giấu nổi đáy mắt đang rục rà rục rịch bát quái.

Lâm Ngộ An không tự chủ được liếm môi dưới, theo bản năng trốn ra phía sau Bùi Yến Chu..

Ánh mắt của những người này thật là kì quái..
Bùi Yến Chu nắn nắn tay cậu trấn an, ánh mắt chậm rãi đảo qua, trong lòng mọi người ngưng lại, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vã chào hỏi:" Bùi tổng.

"
" Bùi tổng.

"
" Bùi tổng.

"
Bùi Yến Chu trầm giọng nói:" Công việc đều làm xong hết rồi sao? "
" Không có.

"Mọi người hoảng loạn vội vàng lắc đầu, nhanh chóng tản ra bốn phía.
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn cậu, chậm rãi nói:" Bọn họ chỉ thích hóng hớt thôi, không có ác ý gì đâu.

"
Lâm Ngộ An sững sờ gật đầu:" Tôi biết.

"Ánh mắt của bọn họ đúng là không có chút ác ý nào.
Hai người nắm tay rời đi, lúc này, mọi người mới tụ tập lại với nhau, lẩm bẩm nói:" Giám đốc của chúng ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước mắt đây là..

phá giới sao? "
" Phi phi! Nói hươu nói vượn cái gì đấy? "Mọi người phun tào:" Nói giám đốc của chúng ta giống như là hào thượng không bằng.

"
" Đối mặt với đại mỹ nhân như Quý tiểu thư, Bùi tổng đều có thể thờ ơ, không chút động lòng, đó không phải hòa thượng thì cũng không khác là bao.

"

Mọi người im lặng, cuối cùng cũng có người hỏi ra câu hỏi mấu chốt:" Người vừa rồi nhìn thật sự còn rất nhỏ..

cậu ấy đã thành niên hay chưa? "
Bên trong sảnh lớn nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động.
* * *
Địa điểm bán họa cụ không nhiều, đặc biệt là họa cụ chất lượng tốt.

Bùi Yến Chu trực tiếp bảo tài xế dẫn bọn họ đi đến gần nhà trưng bày tác phẩm nghệ thuật của A thị, cuối cùng cũng tìm được một nhà chuyên kinh doanh họa cụ.

Phần lớn họa cụ bên trong tờ danh sách của Lâm Ngộ An đều có ở đây.

Vẫn còn một ít không tìm được, phải chờ order qua mạng.
Ông chủ vốn biếng nhác, cũng không nhiệt tình cho lắm nhưng chờ đến lúc Lâm Ngộ An giải thích rõ lý do tới, ông chủ liền lên tinh thần hẳn, giới thiệu tỉ mỉ từng thứ cho cậu, cuối cùng đồ đạc cần thiết mua được cũng đầy hai túi lớn.

Bùi Yến Chu không hiểu những thứ đó, chỉ yên tĩnh đi theo Lâm Ngộ An, nhìn lúc cậu nói đến hội họa, mặt mày rạng rỡ cùng vui vẻ, trong con ngươi Bùi Yến Chu cũng tràn đầy ôn nhu đến hắn cũng không phát hiện ra.
Tất cả đồ vật đều được chọn lựa xong, ông chủ tính tiền rồi nhìn về phía hai người, Bùi Yến Chu đang định trả tiền không nghĩ tới Lâm Ngộ An lại lôi điện thoại ra." Tích "một tiếng, thanh toán thành công.

Lâm Ngộ An xem lịch sử chuyển tiền, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, có chút nhức nhối.

Ôi, ba nghìn của cậu..
Hai cái túi lớn cậu xách không nổi chỉ có thể quay người tìm Bùi Yến Chu giúp đỡ, khi thấy đồng tử đen kịt của hắn, cậu sững sờ, nghi hoặc nói:"..

Tiên sinh? "
Thiếu niên vẻ mặt đầy vô tội, hoàn toàn không ý thức được chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Bùi Yến Chu không khỏi có cảm giác thất bại nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nhấc hai cái túi lên, trực tiếp đi ra ngoài:" Đi thôi.

"
" Tiên sinh.

"Lâm Ngộ An nhìn hai cái túi nặng trịch kia, chạy chậm lại nói:" Hai túi này nặng lắm, để tôi cầm một cái cho.

"
" Cũng không xa lắm.

"Bùi Yến Chu né qua, cụp mắt nhìn cậu:" Tay cậu chỉ nên dùng để vẽ không nên cầm mấy vật nặng như thế này.

"
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn, nhìn một chút bàn tay chuyên cầm cọ vẽ cũng không tính là mềm mại của chính mình, lại nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Bùi Yến Chu, trên mặt chẳng biết vì sao lại có chút hồng.

Tay chỉ dùng để vẽ..

trước giwof chưa có ai từng nói như vậy với cậu cả.
Cậu cười hì hì đi bên cạnh Bùi Yến Chu:" Vậy thì cảm ơn tiên sinh nha.

"
Bùi Yến Chu quay đầu nhìn lại cậu, một mặt bất đắc dĩ.


Thôi, không sao.

Hiện tại không phải đã bắt đầu ỷ lại hắn rồi sao?
Ngày sau còn dài mà.
* * *
Bùi Yến Chu cố ý nói với dì Tôn không cần nấu cơm phần bọn họ.

Hai người đi tới một quán cơm Trung khá nổi tiếng, trong quán có món canh rất được hoan nghênh.

Lúc ăn cơm, điện thoại Bùi Yến Chu vang lên, hắn cụp mắt nhìn, vẻ mặt cứng lại.
" Làm sao vậy ạ? "Lâm Ngộ An nâng bát canh, thấy vậy nhìn hắn nghi ngờ.
" Không có gì, "Lông mày Bùi Yến Chu nhíu lại:" Công ty có chút việc mà thôi.

"
Lâm Ngộ An cau mày, lo lắng hỏi:" Vậy bây giờ cần phải đi về luôn sao? "
" Không cần, chỉ hai phút là xử lý xong, cậu ăn trước đi.

"Hắn nói, cầm điện thoại lên đánh vài chữ, toàn bộ quá trình cũng không đến nửa phut.
" Đã xong rồi ạ? "Lâm Ngộ An nhìn hắn thả điện thoại xuống, không khỏi kinh dị trừng mắt nhìn.
Bùi Yến Chu bật cười:" Cũng không phải là đại sự gì.

"Hắn liền múc một chén canh:" Canh bồ câu nhà này ăn khá ngon, cậu nếm thử đi.

"
Lâm Ngộ An cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Cuối tháng chín, thời tiết rất là nóng nực, sau khi ra khỏi phòng ăn, chỉ một lúc sau tóc rối trên trán Lâm Ngộ An đã ướt nhẹp, mãi đến khi lên xe, có điều hòa mới dễ chịu hơn một chút.
" Nóng quá đi.

"Lâm Ngộ An co quắp ngồi trên ghế, một tay ôm bụng, một bên la hét nóng quá.
Bùi Yến Chu nhìn lại chỉ thấy eo cùng bụng hơi nhô ra của thiếu niên, ánh mắt có chút tối lại, nếu không phải có chút hiểu biết, hắn còn cho là bảo bảo lúc này liền xuất hiện đây.
Ngón tay Bùi Yến Chu giật giật:" Ăn nhiều quá khó chịu sao? "
Lâm Ngộ An có chút ngượng ngùng:" Vẫn còn tốt.

"Chỉ là uống canh có hơi nhiều nên bụng căng phồng.
" Lại đây.

"Bùi Yến Chu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Lâm Ngộ An ngoẹo cổ kì quái nhìn hắn.
Sắc mặt Bùi Yến Chu bình tĩnh, đàng hoàng trịnh trọng nói:" Tôi xoa giúp cậu, ăn nhiều quá cũng không tốt.

"
Lâm Ngộ An hơi chần chờ:" Không, không cần như thế đâu.

"
Bùi Yến Chu nói:" Mau tới đây, không đến một lúc nữa người khó chịu cũng chỉ là cậu.

"
Lâm Ngộ An nhăn nhăn nhó nhó, lại nhìn Bùi Yến Chu thấy cũng không có gì không thích hợp mới chậm rãi dịch lại gần hắn.

Bàn tay ấm ấp của Bùi Yến Chu chậm rãi bao trùm trên bụng cậu, động tác không nhẹ không nặng xoa vòng vòng.

Lâm Ngộ An không biết chuyện này có hay không có căn cứ chỉ cảm thấy được Bùi Yến Chu xoa mấy lần mà bụng đã ấm áp hẳn lên, quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Vốn cậu còn có chút khó chịu nhưng được Bùi Yến Chu xoa một lúc, cậu cũng không nhịn được thả lỏng ra.
Ngồi ở trên ghế rộng rãi thư thái, cả người Lâm Ngộ An co lại trên ghế, ăn uống no đủ lại được đãi ngộ như thế này, trong đầu" buồn ngủ "cũng lặng lẽ login.

Tinh thần cậu dầm ảm đạm, cậu nhỏ giọng rên lên giống như tiểu trư, mí mắt càng ngày càng nặng.


Đợi đến khi người đầu Lâm Ngộ An ngồi bên cạnh nghiêng đập phải bả vai Bùi Yến Chu, động tác trên tay Bùi Yến Chu mới hơi dừng lại, nhìn người trong ngực có chút dở khóc dở cười.
Cố tình khi Bùi Yến Chu dừng lại người trong ngực lại không vui, một cái tay vô ý thức kéo tay hắn lại, đặt trên bụng mình, nói lầm bầm:" Còn muốn..

"
Bùi Yến Chu hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra ngoài.

Tay hắn tiếp tục xoa bụng cho cậu, trong lòng lại thầm cười khổ.

Thật sự là đòi mạng mà.
* * *
Về đến nhà, xe dừng lại, Bùi Yến Chu đang muốn ôm Lâm Ngộ An ra nhưng tay vừa mới chạm tới cậu thì cậu cũng từ từ tỉnh lại.
" Tiên sinh..

"Cậu trừng mắt nhìn, có chút mông lung mà nhìn xung quanh:" Đến nhà rồi sao? "
" Đến nhà rồi.

"Bùi Yến Chu đỡ cậu đi xuống, Lâm Ngộ An vừa mới tỉnh ngủ, chân còn có chút đứng không vững, bước lảo đảo một cái, Bùi Yến Chu chu nhìn mà thót tim.
Lúc hai người đi tới cửa thì quản gia đã chờ ở bên ngoài.
" Chú Trương.

"Lâm Ngộ An mơ hồ không rõ lên tiếng chào hỏi, đôi mắt còn có chút không mở ra được:" Con buồn ngủ quá, con muốn đi ngủ bây giờ..

"
Chú Trương nghe vậy thì có hơi lúng túng:" Cái này..

Ngày hôm nay sợ là không được rồi.

"
Bước chân Lâm Ngộ An dừng lại, kì quái nhìn chú Trương:" Làm sao vậy ạ? "
" An An, điều hòa phòng của con không biết bị làm sao..

không dùng được.

"
Hai mắt Lâm Ngộ An mở to, vốn đang buồn ngủ cũng chậm rãi tỉnh táo.

Cậu chần chờ nói:"..

Bị hỏng rồi sao? "
Trương quản gia ảo não nói:" Chuyện là thế này, buổi chiều chú tới xem thử nhưng không sửa được, đến lúc này thì người ta cũng nghỉ làm rồi, với lại mai với một còn là cuối tuần..

"
Lúc này Lâm Ngộ An mới phản ứng được, nói:" Không sao ạ, con dùng quạt là được rồi..

"
" Vậy sao được.

"Quản gia lập tức nói:" Trời bây giờ nóng như vậy, chú ở bên ngoài một lúc mồ hôi đã nhễ nhại rồi, buổi tối không có điều hòa làm sao mà chịu nổi? "
Đầu óc Lâm Ngộ An còn có chút không rõ ràng:" Vậy, vậy làm sao bây giờ? Trên lầu còn phòng khác không ạ? "
Quản gia nói, vẻ mặt đau khổ:" Có thì có nhưng phòng kia luôn đóng không có ai thu dọn, mà có thu dọn thì cũng lâu rồi không có ai ở, không thích hợp để cho con ở.

Nếu không..

"Quản gia liếc nhìn Bùi Yến Chu, cười ha hả thử dò xét nói:" Nếu không con cùng Yến Chu ngủ chung một đêm đi? Chờ ngày mai chú tìm người đến sửa điều hòa xem sao."
Lâm Ngộ An có chút nhảy dựng lên, ánh mặt chậm rãi nhìn về phía Bùi Yến Chu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận