Đêm đó, ta ngủ chẳng yên, mộng thấy gặp lại cố nhân.
Mẫu phi khoác xiêm y lộng lẫy, uể oải tựa mình trên ghế quý phi.
Trong tay người cầm một quyển sách đã ngả vàng, bìa cuốn tròn, hẳn là thường xuyên được lật giở.
Thật khó tưởng tượng một đại yêu phi lại cuộn mình trong Hành cung nghiên cứu Tứ thư, đó là di vật phụ thân ta để lại.
Mẫu thân ta vốn cũng là tiểu thư khuê các trong sạch của một nhà quan, vì cha mắc tội mà lưu lạc vào chốn thanh lâu.
Nhờ nhan sắc và khí chất thanh nhã, bà ấy trở thành đệ nhất hoa khôi của nơi đó.
Thế đạo gian nan, làm sao một tiểu nữ tử như bà ấy có thể phản kháng, ngỡ rằng cả đời sẽ như vậy, nào ngờ lại gặp được một thư sinh coi mình như nữ thần.
Họ trải qua bao gian truân mới thành đôi bên nhau, kỹ nữ thanh lâu được chuộc thân hoàn lương, chàng thư sinh vừa chuẩn bị thi cử vừa dạy học ở tư thục, giữa bùn lầy nhìn thấy một tia sáng.
Cuộc sống tuy thanh bần, nhưng đôi lứa yêu nhau uống nước cũng no(*), vẫn tốt hơn nhiều so với kiếp ngọc qua ngàn tay người trước đây.
Họ còn sinh được một nữ nhi, coi như có chút hy vọng.
(*) Ý nói tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn.
Tình cờ hôm đó, có một thương nhân qua đường gõ cửa xin bát nước, thoáng nhìn giai nhân đã khắc cốt ghi tâm.
Ừ, vị thương nhân đó chính là phụ thân của Tiêu Cảnh Thừa, tiên hoàng cải trang vi hành ở Giang Nam.
Chẳng ai còn gặp lại chàng thư sinh ấy nữa, nghe nói trên đường đến tư thục gặp phải mã tặc, ai mà biết được, dù sao mã tặc cũng thường chạy loạn khắp nơi, tình cờ đến vùng này cũng chẳng có gì lạ.
Vài ngày sau, nhà họ bốc cháy, khi lửa tắt, bên trong có hai t.h.i t.h.ể cháy đen một lớn một nhỏ, đổi trắng thay đen, lừa trời qua biển.
Từ đó trong cung có thêm một vị Lệ Tần.
Ta còn nhớ khi mẫu thân quỳ lạy nhận chỉ, nước mắt lã chã rơi xuống đất.
Bà ấy nghiến chặt răng, giọng run rẩy.
Bà ấy nói: "Tạ ơn long ân của Hoàng thượng."
Tạ ơn long ân của Hoàng thượng, gia đình ly tán, người c.h.ế.t nhà tan.
Còn về việc tại sao ta sống sót, mẫu thân đã đập vỡ bát, lấy mảnh sành kề vào mặt mình, đe dọa những người đến rước bà ấy vào cung.
Lệ Tần mà, thứ quan trọng nhất, đẹp nhất chính là gương mặt này, dù người c.h.ế.t đi cũng không thể để mặt bị tổn hại, thế là ta được dẫn theo như một cái đuôi nhỏ, cùng vào cung.
Đến giờ ta vẫn nhớ như in cảnh theo mẫu thân đi yết kiến Hoàng hậu lần đầu.
Những phi tần hiền thục dịu dàng của Hoàng thượng, bịt mũi bằng khăn tay, như thể ngửi thấy mùi gì dơ bẩn.
"Nghe nói trước kia từng ở thanh lâu đấy."
"Chẳng biết sinh với tên nam nhân hoang nào, mà dám dẫn một đứa con hoang vào cung."
"Sinh với tên nam nhân hoang nào có quan trọng không? Lên long sàng thì chẳng phải cũng phải bò như thường, người ta biết nhiều chiêu trò lắm."
Những lời chế giễu của họ tưởng chừng nhỏ nhẹ nhưng lại vừa đủ để lọt vào tai không sót một chữ, mẫu thân nắm tay ta quá chặt, móng tay cắm sâu vào thịt, đau đến nỗi ta toát mồ hôi lạnh.
Bà ấy lạnh lùng quét mắt qua từng người, khắc sâu bộ mặt của họ vào tâm khảm, khóe môi nở một nụ cười không c.h.ế.t không thôi.
"Các tỷ tỷ nói phải lắm, được lấy sắc hầu quân, quả thật là phúc phận của thần thiếp."
Trên đường về, tay ta đầy máu, có chút sợ hãi, ta khẽ kéo áo mẫu thân, nói ta không thích nơi này, ta nhớ phụ thân, tìm phụ thân sẽ cùng ta thả diều.
Mẫu thân ngẩng cao đầu, bà ấy nói phụ thân đang nhìn chúng ta từ trên trời.
Ta cũng ngẩng cao đầu, phát hiện ra rằng với tư thế này, nước mắt sẽ không chảy xuống.
Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, ta mở mắt, muốn nhìn xem phụ thân, nào ngờ lại chạm phải một đôi mắt sáng dịu dàng.
Là tiểu ám vệ, hắn hiếm khi không đeo mặt nạ, đang ngồi trên xà nhà nghiêng đầu nhìn ta.
Tiêu Cảnh Thừa khi đi không tắt đèn, khuôn mặt hơi tái của Tống Kiêu được ánh nến vàng ấm chiếu rọi, trông lại có vẻ dịu dàng.
Nhìn nhau một lát, hắn thở dài, ra hiệu bảo ta đi ngủ.
"Đừng khóc nữa, ngày mai mua bánh bao cho Công chúa."
Ta ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc có chút mơ hồ, trong ký ức, hắn là người ít nói.
"Vậy ngươi mua loại ngọt nhé."
Hắn ừ một tiếng, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Ta nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được nữa, nhìn vạt áo buông xuống kia, hỏi: "Tống Kiêu, ngươi không ngủ sao?"
"Ngủ."
"Ngươi ngủ ở trên đó, có lạnh không?"
Hắn ngẩn người, rồi lắc đầu, đuôi tóc buộc cao bị gió thổi lất phất.
Ta vùng dậy, mở tủ tìm một tấm chăn mỏng ném cho hắn.
Ta ném không cao, may mà Tống Kiêu võ công tốt, một đống rơi tán loạn như hoa trời rải xuống, được hắn lộn ngược người bắt lấy.
"Bổn cung chưa dùng qua, sạch sẽ đấy."
"Công chúa không bẩn."
"Cái gì cơ?"
Hắn lộn ngược người, ôm chặt tấm chăn vào lòng, dùng chưởng tạo gió thổi tắt đèn.
Trong đêm tối tĩnh mịch, ta nghe thấy hắn chậm rãi và trầm thấp nhắc lại lần nữa.
"Thân thể Công chúa cành vàng lá ngọc, không bẩn."
Hết chương 7.