4.
Khu biệt viện của Duẫn Khuyết và ta chỉ cách nhau có một cái quay đầu.
Mỗi lần ta đến nơi đó để thưởng hoa, ta đều thấy hắn ngồi trên ghế đá ung dung uống trà.
Thấy ta đi đến gần, hắn đều gọi hai tiếng “Phu nhân” vô cùng trang trọng.
Phải kiên nhẫn, ta không thể vì mấy câu nói của hắn mà thấy lung lay ý chí được.
Nhưng so với người như Duẫn Khuyết, sao ta lại thấy bản thân có chút khẩn trương.
Mỗi sáng thức dậy, hắn đều có thói quen ra biệt viện để luyện kiếm.
Đôi khi sáng sớm đến đó tản bộ, ta đều thấy hắn một thân hắc y múa kiếm trong ánh hừng đông.
Dù đã theo ca ca đi xem nhiều tướng sĩ luyện võ, luyện kiếm trong cung, nhưng rất ít người có thể đưa những đường điêu luyện và đẹp mắt như Duẫn Khuyết.
Khi nâng kiếm lên, lông mày hắn sắc bén như lưỡi kiếm, mắt sáng như ánh bạc phủ trên mặt kiếm.
Mỗi một động tác đều mạnh mẽ dứt khoát như xé đôi cơn gió, hoa lá trong sân cũng theo từng chuyển động của hắn mà nhảy múa.
Thấy ta vẫn chăm chú nhìn, sau khi múa thêm vài đường, hắn nhìn ta cười, “Phu nhân, nàng đến xem ta luyện kiếm sao?”
“Ngươi múa kiếm đúng là đẹp thật.”
Khen xong ta lại tự cảm thấy xấu hổ, càng không nói đến chuyện hôm nay ta đã cố tình dậy sớm để đến xem hắn luyện kiếm nãy giờ.
“Nếu như phu nhân muốn học, ta có thể dạy nàng.”
“Không cần.”
Hắn thở dài một tiếng, nói, “Haiz, vậy mới thật đáng tiếc làm sao.
Thân hình nhỏ cùng với những động tác duyên dáng nếu có thể cùng ta song kiếm thì mới tuyệt phối làm sao!"
“Vậy ngươi dạy ta một chút đi.
Hồi còn ở trong cung có học qua, chắc cũng có thể tiếp thu nhanh.”
Mặc dù lời hắn nói là có ý đồ, nhưng tai ta nghe lại cảm thấy không có gì không thể được.
“Vậy ta sẽ lấy cho phu nhân một thanh kiếm khác.”
Sau khi nhận lấy thanh kiếm kia từ Duẫn Khuyết, trong người ta bỗng cảm thấy ấm lên rất nhiều.
Nhưng hắn lại nói, “Kỹ thuật đưa kiếm của phu nhân quả thật không tồi, nhưng nếu kiếm khí kém hơn, nó chỉ có thể coi là một vũ điệu bình thường, chứ không phải là một môn luyện kiếm."
Nghe được những lời hắn nói, ta dừng lại thanh kiếm trong tay, ngạc nhiên nói, “Hả? Nếu như có chuyện đấy, liệu phu quân có lời khuyên gì dành cho ta không?”
Duẫn Khuyết bước đến bên cạnh ta, một tay đặt lên vai ta để điều chỉnh lại tư thế.
Tay kia ôm lấy eo lại cầm đến cổ tay ta, vung một đường kiếm thật nhẹ nhàng nhưng lại rất dứt khoát.
Hắn lại dạy ta một vài điệu múa kiếm, khoảng cách giữa ta có vẻ như đã gần hơn rất nhiều.
Ta nghe giọng nói của hắn, nhẹ nhàng trầm ấm như mật rót vào tai.
Bất cứ khi nào đụng chạm da thịt, dù là vô tình cũng dường như có một luồng điện cực nhỏ lan ra khắp người, những cái chạm làm tê dại, len vào trong từng tế bào.
Bài học vẫn chưa kết thúc, ta đã đẩy mạnh hắn ra, quay đầu bỏ đi.
“Phu nhân không muốn luyện kiếm nữa sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên cách đó không xa, giống như một cái móc nhỏ không ngừng giằng xé nội tâm ta.
“Không luyện nữa.”
“Nếu như lần sau có thời gian, hãy nói với ta, ta sẽ ‘chầm chậm’ dạy nàng.”
Ta bực bội quay về phòng, lại thấy ca ca sai người mang đồ ăn sáng cho ta, thực sự lúc này ta không có tâm trạng ăn uống gì cả.
"Đồ lưu manh.
Chỉ biết giở trò, lợi dụng người khác."
Ta im lặng ngồi một bên, không ngờ Duẫn Khuyết lại tìm đến tận đây.
"Phu nhân đang mắng ta sao?"
"Không có đâu nhé."
"Ta vốn định đến để cùng phu nhân ăn sáng, không ngờ lại nghe thấy phu nhân thầm mắng mình.
Phu nhân nói ta giở trò giở quỷ, nói ta lợi dụng.
Thật oan cho ta quá đi mà? Đã là vợ chồng thì làm sao gọi là lợi dụng được, như vậy lại càng sai.
Nhưng nói ra lại sợ phu nhân coi thường, ghét bỏ ta."
"Làm sao ta dám chán ghét phu quân của mình chứ."
"Vậy ta sẽ cùng phu nhân dùng bữa sáng."
Không biết vì sao Duẫn Khuyết cứ nhìn ta cười mãi, lại nghĩ đến hắn cũng nhìn những nữ nhân khác ở Nguyệt Hoa Lâu như vậy, ta càng thấy khó chịu.
Sau khi dùng xong bữa sáng ngắn ngủi, Duẫn Khuyết lại rời khỏi phủ.
Ta cũng không muốn theo chân hắn nữa, bận bịu mấy ngày cũng chả tìm ra được gì, chi bằng ta dạo vài vòng phố cho đỡ chán vậy..