Sau Khi Tái Sinh Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù Cũ Của Mình


Trong điện rộng rãi và trống trải, không có lư hương hay trang trí thường thấy trong các cung điện, chỉ có đèn và ghế ngồi.

Không khí ấm áp, dấu vết của máu vẫn chưa tan hết, nhưng không thấy dụng cụ tra tấn.

Có vẻ như người bị tra tấn vừa mới được kéo đi.

Ánh mắt đầu tiên của nàng nhìn thấy một cửa sổ mở trên tường đối diện, tuy có thể gọi nó là cửa sổ nhưng thực chất là một cái lỗ hổng.

Nàng còn chú ý đến hai cánh cửa bí mật ẩn sau các cột gỗ dựa tường.

Trên mặt đất, ánh sáng mặt trời nhạt nhòa, còn có gió.

Quân Thanh nhìn sang bên phải, thấy một cửa sổ nửa mở với hoa văn khắc, bên ngoài là cây xanh lay động.

Hóa ra bên ngoài vẫn là một ngày xuân ấm áp.

Nhìn lại bên trái, Quân Thanh kinh ngạc.


Trên đài đá cao treo một tấm bạch trướng, gió thổi khiến tấm trướng bị động đậy, để lộ ra bàn và một người ngồi khoanh chân ở phía sau, không phát ra tiếng động như một bóng ma.

Quân Thanh quỳ xuống, không dám lãng phí một giây: " Thượng Nghi Cục chính lục phẩm Tư Tịch, Quân Thanh, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Lục Trường Sử.

"

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở của nàng.

Dù nàng nói gì, người kia không có phản ứng, không hề hiếu kỳ.

Cuộc đối thoại trở nên vô nghĩa.

Quân Thanh giữ hơi thở, chờ đợi một lúc, rồi lại mở miệng: " Sự việc liên quan đến sinh tử của Yến vương điện hạ.

"

Vẫn chỉ là sự tĩnh lặng.

Sự tĩnh lặng kéo dài khiến nàng cảm thấy khó thở.


Nàng bắt đầu nghi ngờ: chẳng lẽ Lục Hoa Đình đã biết về vụ đầu độc này và đã có chứng cứ, hoặc hắn cố tình không quan tâm đến sinh tử của Yến vương để đánh lạc hướng nàng?

Trong sự tĩnh lặng, bỗng nhiên có một âm thanh nhỏ, giống như da bị lột.

Quân Thanh tập trung lắng nghe, phát hiện trong không khí có một mùi chua xót.

Người đứng sau màn đang lột một thứ gì đó.

Nàng nhận ra đó là cam quýt.

( Hết hồn, tưởng lột da người ).

Lục Hoa Đình đang lột cam quýt, từng miếng một cách tùy ý, và chỉ trong chốc lát, hương cam quýt đã tràn ngập không gian.

Đột nhiên, một tiếng kêu rên đau đớn truyền đến.

Quân Thanh nhìn về phía cánh cửa đen tối, âm thanh đó phát ra từ cửa sổ.

Sau cửa sổ quả thực là một căn phòng tối tăm, và những tiếng kêu rên liên tiếp giống như sự đau đớn tột cùng.

Nàng nhận ra một trong số đó là tiếng của Tô Nhuận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận