"Đừng đi vội vàng như vậy.
Ở lại ăn cơm cũng không muộn mà!" Ngô Mễ hướng về phía Kiều Mẫn và Ôn Hạ đi mà hét lớn.
Giọng của Ngô Mễ lớn đến mức Kiều Mẫn và Ôn Hạ nghe thấy rõ ràng từng chữ một.
Sau khi Ngô Mễ nói xong, hai người cũng không định dừng lại, ngược lại càng tăng tốc đi nhanh hơn.
Ngô Mễ nhìn bóng lưng hai người "chạy trốn" kia, không khỏi hơi nhếch lên khóe miệng.
Hôm nay cô sẽ để cô ta đi, lần sau nếu bắt gặp cô ta bắt nạt Kiều Ninh thì đừng trách Ngô Mễ cô đây!
Nghe thấy Ngô Mễ kêu mình ở lại ăn nốt, Kiều Mẫn nhanh chóng tăng tốc độ, lúc này cô ta chỉ muốn thoát khỏi nơi ma quái này.
"Mễ Mễ, cô thật tuyệt vời."
Nhìn bóng lưng của Kiều Mẫn và Ôn Hạ chạy trốn, trong lòng Vương San tràn đầy ngưỡng mộ.
"Không đáng nói." Ngô Mễ sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười nói.
***
Một tuần sau...
Kịch bản đã được đọc trong một tuần, và sau đó việc quay phim bắt đầu.
Trong tuần mà kịch bản được đọc, Kiều Mẫn không xuất hiện dù chỉ một lần.
Trần Bân đã kêu người đến mời Kiều Mẫn đến nhưng cô ta nói rằng cô ta không muốn đến, và lý do được đưa ra là cô ta muốn dưỡng thai trong một môi trường yên tĩnh.
Sau khi Trần Bân biết được lý do này, ông ấy thật sự muốn nôn vào mặt Kiều Mẫn.
Muốn dưỡng thai thì không ở nhà dưỡng cho đàng hoàng, đằng này còn muốn đóng phom cho cố? Cô ta tưởng như đang chơi đùa thế à?
Mặc dù đã nghĩ như vậy, nhưng Trần Bân cũng không dám nói.
Xét cho cùng, người chống lưng cho Kiều Mẫn chính là Trần gia.
Bây giờ ông ấy chỉ hy vọng rằng Kiều Mẫn này sẽ đóng tốt vai diễn của mình trong bộ phim.
...
Việc quay cảnh buổi sáng đã kết thúc.
Các cảnh quay giữa Kiều Ninh và Ôn Chi về cơ bản giống nhau,được lên lịch vào một buổi sáng, và cả hai kết thúc sau khoảng hai giờ.
Buổi sáng hôm nay là cảnh của Kiều Ninh và Ôn Chi, cả hai tập trung quanh đạo diễn và xem đoạn vừa diễn chiếu trên màn hình, đạo diễn nói chung rất hài lòng với cảnh quay này.
Ôn Chi mặc dù là một người mới, nhưng Trần Bân cũng đã rất hài lòng với diễn xuất như vậy.
Ít nhất Ôn Chi không phụ lòng mong đợi của ông, Ôn Chi vẫn có thể chịu được gánh nặng của nam chính.
Về phần Kiều Ninh, không cần nói cũng biết rằng kể từ đầu cho đến cuối, Kiều Ninh luôn rất chuyên tâm đóng phim và không hề cẩu thả chút nào.
"Ôn Chi, cậu diễn rất được nhưng lời thoại có phần không đúng."
Nghe vậy, Ôn Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Đối mặt với sự huấn luyện của đạo diễn, tự nhiên rất lợi hại.
Truyện Xuyên Nhanh
"Mặc dù, đoàn làm phim có thể lồng tiếng cho cậu, nhưng cậu không thể thoải mái khi nghĩ về việc lồng tiếng mọi lúc."
"Nền tảng của lời thoại cũng là sự tự tu dưỡng của một diễn viên."
"Vì cậu đã chọn trở thành một diễn viên, thì cậu phải có một lối diễn xuất hoàn hảo."
Ôn Chi còn trẻ, còn cả một chặng đường dài trong cuộc đời, phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có thể chiếm được tình cảm của người hâm mộ.
Việc lồng tiếng chỉ có thể cứu anh ấy một lúc chứ không phải cả đời.
Là một diễn viên, nền tảng về lời thoại là cơ bản nhất nên vẫn phải luyện lời thoại thật nhuần nhuyễn.
Ôn Chi cẩn thận nghe.
"Hôm nay mọi người làm tốt lắm.
Tôi mời mọi người đi ăn lẩu." Trần Bân vui vẻ nói với đoàn làm phim.
Có thể thấy rằng Trần Bân rất hài lòng với buổi quay ngày hôm nay.
"Tốt, tốt, đạo diễn muôn năm!!!" Nhiều nhân viên trong đoàn phim vui sướng hô lên.
"Đạo diễn Trần, có lẽ hôm nay Kiều Ninh nhà chúng ta không thể đến được." Không lâu sau khi Trần Bân nói xong, Vương San đến và nói với ông với một chút tiếc nuối.
Nghe vậy, khuôn mặt vẫn đang cười của Trần Bân lập tức đen lại.
Khi Kiều Ninh nghe những lời của Vương San, cả người cũng có chút sững sờ.Bởi vì cô không biết tại sao Vương San lại muốn từ chối lời mời của Trần Bân.
Trần Bân là đạo diễn của bộ phim này, tất nhiên khi ông ấy ấy mời thì với một diễn viên chính như cô thì tất yếu cũng phải đồng ý để để lại mặt mũi cho đạo diễn, ngoài ra còn phải tạo mối quan hệ tốt với đạo diễn.
Hơn nữa, Trần Bân cũng không hẹn với chính mình một cô, và không có gì phải tránh cả.
Nhìn sự nghi ngờ và không hài lòng trong mắt hai người, Vương San giải thích lý do.
"Chủ tịch Trần đến thành phố K"
"Trần Hạo Hiên đến rồi?" Kiều Ninh không chắc chắn lắm và hỏi lại
Có thể thấy rằng việc anb đến thành phố K, Kiều Ninh thực sự rất vui.
Mặc dù cô biết lý do anh đến thành phố K nhất định không phải là để thăm cô, nhưng Kiều Ninh vẫn rất vui, cô sẽ rất vui nếu anh có thể đến gặp cô.
Xét cho cùng, Trần Hạo Hiên là một người rất bận rộn.
Nghe đến đây, Trần Bân không thể giữ Kiều Ninh ở lại ăn được nữa.
Rốt cuộc, không dễ để một đôi trẻ gặp nhau, và ông cũng không có lý do gì để ngăn cản hai người họ gặp nhau.
Không phải chỉ có một bữa ăn này, lần sau phải ăn bữa khác cũng được.
Bên cạnh đó, chủ tịch Trần còn là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phom, nếu ạn không được phép gặp Kiều Ninh, nhỡ đâu anh có thể sẽ rút khoản đầu tư của mình trong cơn tức giận thì sao?
Đến lúc đó, bộ phim có thể không thể tiếp tục quay như dự kiến.
"Đi đi.
Chủ tịch Trần đây, tôi không thể ngăn cản vợ chồng cô gặp nhau." Trần Bân nói.
"Cảm ơn đạo diễn Trần." Kiều Ninh nói một cách biết ơn.
"Không cần cảm ơn." Trần Bân lắc đầu.
Ông chỉ là đang làm một việc đương nhiên, không khô có gì để cảm ơn..