Tô Tịch Nguyệt ngơ ngác nhìn nam nhân trên lưng ngựa bị ngược ánh sáng.Giờ khắc này, hắn phảng phất như thần minh xuất hiện trước mắt nàng, cho nàng toàn bộ ánh sáng cùng hy vọng.Mọi người nguyên bản còn tò mò là ai to gan như vậy, dám cầm roi quất Thành Vương, nhưng nhìn thấy Phượng Khanh Tuyệt một khắc kia, mọi người giác ngộ.Ngự vương, đây chính là chiến thần của Đại Chu bọn họ.
Thiên hạ này có ai hắn không dám đánh !Tô Mạn Vân cũng bị dáng vẻ yêu nghiệt tuấn mỹ của Phượng Khanh Tuyệt làm cho kinh diễm đến si ngốc nhìn hắn.Phượng Khanh Tuyệt! Thực sự tồn tại giống như một vị thần !Ngoại trừ bộ dạng tuấn mỹ phi phàm, khí chất vương giả cao quý kia, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.Nam nhân như vậy mới xứng đôi với Tô Mạn Vân nàng, chỉ tiếc hắn bị phế chân.
Hùng ưng gãy cánh làm sao còn có thể xứng đôi với nàng!Phượng Dụ Thành rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhíu mày nhìn Phượng Khanh Tuyệt: "Tiểu Hoàng thúc là tới tham gia hôn lễ? "Phượng Khanh Tuyệt mặt không chút thay đổi trả lời hắn: "Bổn vương đến cướp tân nương.
”......!Phượng Dụ Thành vẻ mặt ngốc trệ nhìn Phượng Khanh Tuyệt.Hắn ta nói gì?Dân chúng vây xem cũng ngây ngẩn cả người."Đến cướp tân nương ? Điều đó có nghĩa là gì? "" Ngự vương là tới cướp Phúc Tịnh quận chúa sao? Nhưng Phúc Tịnh quận chúa không phải là cháu dâu của hắn sao? "" Đúng vậy, Ngự vương không phải luôn luôn không gần nữ sắc sao? Từ khi nào lại thích Phúc Tịnh quận chúa? "" Cho dù thích Phúc Tịnh quận chúa, vậy cũng không thể tới cướp thân a, Phúc Tịnh quận chúa cùng Thành vương còn đang làm lễ thành thân.
"" Như thế nào không thể cướp? Hôn sự này làm sao còn tiếp diễn được, ta thấy Phúc Tịnh quận chúa không có khả năng gả cho Thành vương nữa, ngược lại rất xứng đôi với Ngự vương.
"" Ta cũng cảm thấy Phúc Tịnh quận chúa cùng Ngự vương tương xứng, Phúc Tịnh quận chúa là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, Ngự vương là đệ nhất mỹ nam Đại Chu, đây quả thực là tuyệt xứng một đôi thần tiên quyến luyến.
"Có lẽ là lời nói của người xung quanh lấy lòng Phượng Khanh Tuyệt, Phượng Khanh Tuyệt môi nhếch lên một tia độ cong, hướng Tô Tịch Nguyệt duỗi tay.Tô Tịch Nguyệt sững sờ nhìn đôi bàn tay thon dài kia, kìm lòng không được đặt tay ở lòng bàn tay hắn.Cảm giác một cỗ lực đạo đem nàng nâng lên, chờ Tô Tịch Nguyệt phục hồi tinh thần, người đã đến trong ngực hắn.Trong ngực có thêm một người, làm cho thân thể Phượng Khanh Tuyệt không tự giác liền có chút cứng ngắc, nhân tố nóng nảy trong cơ thể lần thứ hai xông lên đại não.Bất quá mùi hương đặc biệt của nàng quanh quẩn ở chóp mũi hắn, lại kỳ tích áp chế một chút cuồng ma kia.Phượng Dụ Thành lúc này mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, vội vàng phẫn nộ tiến lên: "Tô Tịch Nguyệt, ngươi điên rồi!"Tô Tịch Nguyệt ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn xuống hắn: "Hôm nay ngươi cùng Nhị muội muội ta như vậy, dám hỏi Vương gia muốn an trí Nhị muội muội ta như thế nào.? "Phượng Dụ Thành ngẩn người một chút, trực tiếp nói: "Chờ chúng ta thành thân, liền đem nàng đón vào phủ."Tô Tịch Nguyệt cười lạnh: " Đón vào phủ? Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy? ".