Phúc Uyển Uyển.Tô Tịch Nguyệt ngồi trước gương nhìn mình một thân hỉ phục, trang điểm tinh xảo.Hôm nay là ngày nàng kết hôn, thật khó để tưởng tượng nàng có thể trải qua rất nhiều chuyện trong ngày này.
Bất quá may mắn nàng cuối cùng cũng đã giải trừ hôn sự với Phượng Dụ Thành, thành công xoay chuyển vận mệnh của mình.Kiếp trước vào ngày này, nàng còn che khăn hỉ ngồi trong hỉ phòng chờ Phượng Dụ Thành, nhưng nàng ngồi đến hừng đông cũng không đợi được người tới.Nàng cũng thật may mắn, may mắn cặn bã kia kiếp trước không chạm vào mình, nếu không nàng không biết có bao nhiêu ghê tởm!Bây giờ tất cả mọi thứ đã khác nhau, đây là một cơ hội để bắt đầu lại!Tiểu Ti thay Tô Tịch Nguyệt chải tóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Hỏng rồi, quên mất một chuyện, một chuyện lớn! "Tô Tịch Nguyệt vẻ mặt hoang mang nhìn nàng: "Cái gì? "" Quận chúa, chúng ta quên đem của hồi môn trở về! " - Tiểu Ti ti sốt ruột dậm chân.Tuy rằng hôm nay hôn sự của Quận chúa và Thành vương bị gián đoạn, bất quá những đồ cưới kia vẫn là mang vào Thành vương phủ.Tô Tịch Nguyệt ngược lại cũng quên chuyện của hồi môn, kiếp trước những đồ cưới kia đều tiện nghi Tô Mạn Vân, kiếp này cũng không thể tiện nghi nàng nữa."Nô tỳ hiện tại đi Thành vương phủ đem đồ cưới của ngài trở về.
" - Tiểu Ti vội vàng xoay người muốn đi.Tô Tịch Nguyệt dở khóc dở cười giữ chặt nàng: "Bây giờ đã qua nửa đêm ngươi đi Thành vương phủ gì nữa ? "Tiểu Ti gõ đầu, nàng choáng váng đã quên bây giờ đã nửa đêm."Vậy thì sao được ? "Tô Tịch Nguyệt cũng một chút cũng không hoảng hốt: "Không vội, sính lễ của Thành vương phủ không phải còn ở Quốc công phủ sao, ngày mai ta cùng Tổ phụ nói, để cho hắn đi dùng sính lễ đem đồ cưới của chúng ta đổi lại là được rồi.
"Tổ phụ so với nàng càng để ý của hồi môn của nàng.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, lão thái thái cùng Tô Mỹ Lan vẫn luôn có chủ ý của hồi môn của nàng.
Về sau Diêu thị vào phủ, lại có thêm Diêu thị cùng Tô Mạn Vân, mỗi người đều muốn chia đồ cưới của nàng, nếu không phải tổ phụ tự mình thay nàng bảo quản những đồ cưới này, những đồ cưới kia của nàng sợ là đã sớm bị những tinh lang hổ báo này phân chia."Người thành vương phủ kia nguyện ý sao? " - Tiểu Ti có chút lo lắng người của Thành vương phủ không chịu trả đồ cưới.Năm đó phu nhân gả vào quốc công phủ chính là mười dặm hồng trang, những thứ kia quốc công gia cùng đại tướng quân đều cho quận chúa, còn có bọn họ tự mình chuẩn bị cho quận chúa, Ôn gia bên kia cũng tặng thêm trang điểm phong phú.
Nhiều đồ cưới như vậy tuyệt đối là một phần duy nhất của cô nương nhà nàng so với trong kinh.
Ai biết bọn họ có muốn tham lam của hồi môn quận chúa hay không!"Không đến mức không muốn trả đi.
"Dù sao sính lễ của Thành vương phủ không ít, cho dù lão thái thái các nàng muốn dùng nhiều đồ cưới gả Tô Mạn Vân vào Thành vương phủ như vậy, vị trong cung cùng Phượng Dụ Thành kia cũng sẽ không muốn dùng lễ chính phi cưới Tô Mạn Vân, càng không có khả năng đem sính lễ cho chính phi cho một thị thiếp.Sính lễ bọn họ cũng sẽ trở về, của hồi môn tự nhiên sẽ trả lại."Việc này không vội, ngày mai lại nói sau.
" - Tô Tịch Nguyệt trấn an Tiểu Ti một câu, liền đi tắm rửa.......!Tiểu Ti vẻ mặt bất đắc dĩ đi qua hầu hạ.
Quận chúa cũng không vội, nàng gấp cũng vô dụng a.Sau khi tắm rửa, Tô Tịch Nguyệt liền đi ngủ, một khắc nằm trên giường, nàng rơi lệ.Nàng ở lại hắc ám vô thiên nhật kia quá lâu, lâu đến nỗi nàng cũng quên mất năm tháng.
Mấy năm đó nàng vẫn ngủ trong hắc ám, không có tay, không chân, không mắt, cũng không có hy vọng...!Mà bây giờ hết thảy đều tốt đẹp đến mức làm cho nàng cảm thấy không chân thật..