Edit: Ry
Vệ Hồng Hiên cũng dạo tường nhà của Trần Niệm, phát hiện có vẻ như Trần Niệm là kiểu hot face, mỗi một bài đăng đều được hơn trăm lượt yêu thích, bình luận thì luôn có thể kéo dài cả sớ.
Và Vệ Hồng Hiên phát hiện Trần Niệm rất thích cập nhật album ảnh, bên trong hầu như đều là ảnh tự sướng của cậu.
Trần Niệm rất đẹp trai, đó là điều không thể nghi ngờ.
Cậu thiếu niên ngập tràn tự tin, tính cách cũng rất thu hút người khác, giống như chú cún hoang có bộ lông xinh đẹp tiêu sái đi bên đường, bạn đến gần nó, nó sẽ điên cuồng sủa loạn.
Nhưng không biết liệu sau khi thuần phục, nó có chịu để bạn ôm vào lòng mặc sức chà đạp...
Vệ Hồng Hiên mở một bức ảnh tự chụp của Trần Niệm, trong tấm ảnh này, Trần Niệm ngồi trên đồng cỏ khoe mỗi chiếc cằm với cơ thể, đôi chân duỗi ra thật dài.
Trần Niệm có một khuôn miệng rất đẹp.
Tay Vệ Hồng Hiên cũng đẹp, ngón tay thon dài cách lớp kính mơn man trên bờ môi kia, sau đó chậm rãi thuận theo màn hình vuốt ve tóc cậu.
Có lẽ em ấy sẽ trở nên dịu ngoan.
Chỉ là cần thời gian.
Thật ra Vệ Hồng Hiên thấy Trần Niệm trước cả khi Trần Niệm chú ý đến anh.
Ngày đầu tiên tới khu dân cư này chuẩn bị sửa sang lại nhà cửa, anh đã gặp Trần Niệm.
Hôm ấy Vệ Hồng Hiên lái xe chầm chậm lướt qua cậu.
Bóng dáng Trần Niệm trong kính chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, nhưng khuôn mặt đó, rồi dáng người, chỉ một cái liếc nhìn thôi đã khiến Vệ Hồng Hiên ngẩn ngơ.
Lúc ấy anh đã nghĩ, ở nơi này mà cũng có một đứa bé xuất sắc như vậy.
Sau đó lúc dừng xe, Vệ Hồng Hiên lại phát hiện Trần Niệm đi vào chính tòa nhà anh sắp chuyển đến.
Hóa ra còn ở chung một tòa với mình.
Bỗng cảm thấy có chút duyên phận.
Có điều khi ấy Vệ Hồng Hiên không có ý gì khác.
Dù thiếu niên kia có đẹp đến mấy thì cũng vẫn là một đứa bé trai, đúng là Vệ Hồng Hiên thiếu người yêu, nhưng anh không phải kiểu gặp ai vừa ý là sẽ tán tỉnh.
Trong chuyện tình cảm, Vệ Hồng Hiên khá là thoải mái kiểu tùy duyên, anh luôn cho rằng mình sẽ gặp được người phù hợp trên nhiều khía cạnh.
Nếu thật sự là em ấy, vậy có làm thế nào cũng không thể tránh nổi.
Và sự thật cũng đã chứng minh, đúng là không tránh nổi.
Sau ngày hôm đó, Trần Niệm đã liên tục xuất hiện trước mắt anh bằng đủ loại cách thức tấu hài hết sức nổi bật...
Nói thật thì Vệ Hồng Hiên không phải kiểu tự luyến, nhưng Trần Niệm cứ tán tỉnh anh như vậy, thế tấn công mãnh liệt, từ xách ghế giúp cho đến mơ thấy họ lăn giường, rồi thì kết bạn trong game cho đến hỏi xin số, còn gọi anh ơi...
Nếu đến thế mà vẫn không phải là có ý với mình, thì Trần Niệm đúng là ngốc.
Về sau Vệ Hồng Hiên cũng mới biết, hóa ra, Trần Niệm ngu thật, ngu không ai độ nổi, chỉ là giờ ít tiếp xúc nên anh nhìn không ra.
Nhưng Trần Niệm ngố thế thì không thể trách ai được, Vệ Hồng Hiên mà không ra tay thì cũng sẽ có người khác giành mất.
Vệ Hồng Hiên lại không phải kiểu sẽ để cho người khác hưởng lợi.
-
Nghỉ hè thật sự là một chuyện vô cùng sung sướng, nhất là sau hơn chục năm đi học lại đột nhiên có một kì nghỉ dài thế này.
Cuộc sống hàng ngày của Trần Niệm chính là chơi game một tí, ngủ một tẹo, nếu có mèo thì sờ mèo nhiều tí.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Niệm càng thêm ghen tị với Vệ Hồng Hiên.
Hôm nay là cuối tuần, Lý Thiên Mậu có ngày nghỉ lại không đi hẹn hò với bạn gái, chạy tới tìm Trần Niệm.
"Tìm tao làm gì, thấy tao đẹp quá, đẹp hơn cả bạn gái mày à?" Trần Niệm chán chường nằm ườn trên chiếu, cảm giác mình sắp chín rồi.
Không biết tòa chung cư dạo gần đây bị cái gì, chắc là do mùa hè lượng điện tiêu thụ lớn quá nên không tải nổi, nhất là mấy hôm nay cứ mất điện liên tục.
"Vãi, sao nhà mày nóng thế." Lý Thiên Mậu sợ hết hồn: "Bạn gái tao đi liên hoan với nhóm chị em rồi, không cần tao nữa."
"Há há, chết mày chưa, khoe à."
"Nhà mày mất điện bao lâu rồi?"
Trần Niệm giơ ngón tay đếm: "Tầm nửa tiếng...!Mẹ nó nóng vãi, tao sắp tan luôn trong đây rồi."
"Mẹ mày đâu?"
"Đi chơi mạt chược rồi."
"Sang nhà tao không?" Lý Thiên Mậu hỏi.
Trần Niệm mệt mỏi lắc đầu, hôm rồi đụng phải mẹ Lý Thiên Mụ dưới lầu, bác ấy không ngừng khen bạn gái Lý Thiên Mậu này nọ, còn cổ vũ Trần Niệm mau chóng tìm người yêu.
Thằng chó này...!Có bạn gái cái cả họ nhà nó chạy tới trước mặt mình khoe khoang, chó độc thân như cậu không thể chấp nhận việc sinh mệnh bị coi khinh thế được.
"Mày là người có bạn gái rồi...!Tao không xứng đến nhà mày..." Trần Niệm không cả dám chơi điện thoại, vì đầu số 86 vừa nhắn cho cậu báo là dung lượng gói cước đã hết rồi.
Nghèo chết đi được, thật sự là muốn gì cũng không có.
"Niệm Niệm..." Lý Thiên Mậu đột nhiên đặt tay lên lưng Trần Niệm: "Từ lúc tao có bạn gái đến giờ mày vẫn luôn ca thán đau khổ...!Đừng bảo là...!Mày thích tao nhé?"
"..." Trần Niệm đần ra mất một lúc cũng không thông được: "Vãi lờ...!Mày...!Mày có thể biết thân biết phận hơn chút không? Tìm cho mày cái gương, để bố tìm cho mày cái gương, dù bố có thích con trai thật thì cũng phải nhìn mặt nhé, mày soi cái mặt mày đi."
Lý Thiên Mậu không bận tâm, nằm xuống giường nhỏ của Trần Niệm: "Trưa nắng thế này thật sự quá nóng, tao không cả muốn đi chơi bóng luôn.
Game không?"
Trần Niệm lắc đầu: "Hết data rồi, toàn là tiền cả đấy."
Lý Thiên Mậu tìm sóng wifi gần đây: "Cái này không phải của nhà mày à, tao thấy tín hiệu full vạch luôn này, mật khẩu là gì thế?"
"Là của nhà hàng xóm bên cạnh." Trần Niệm đáp.
"Hàng xóm...!Á đm tao biết rồi, là cái ông siêu đẹp trai kia đúng không, đã giàu còn độc thân.
Mấy bà mối trong khu mình đều đang kích động chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho ổng đấy, mày qua hỏi xem mật khẩu wifi nhà người ta là gì đi." Lý Thiên Mậu nói một tràng dài.
Mẹ nó, đảm bảo Lý Thiên Mậu là một trong những bà mối đó.
"Tao chịu." Trần Niệm lật người, nửa còn lại của cái chiếu nóng như lửa.
"Mày qua hỏi đi, tao kéo mày lên rank..."
"Ài, được rồi." Trần Niệm ngồi dậy: "Lại nói đánh rank, tao định bán acc chính, mày biết cái đó bán được bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?" Lý Thiên Mậu kinh ngạc: "Có người mua thật à?"
Trần Niệm thở dài: "Đương nhiên là có, có mấy đứa học sinh tiểu học liên hệ với tao...!Mẹ nó, giới trẻ hiện giờ chỉ có tao là nghèo nhất..."
"Vậy mày cũng đi làm thêm đi." Lý Thiên Mậu đề nghị: "Một tháng tao kiếm được tầm ngàn rưỡi đó, lại còn được yêu đương, không mệt chút nào."
Trần Niệm nghĩ, những 1500, nhiều biết mấy: "Tiệm mày còn tuyển nhân viên thu ngân không?"
"Không."
"..."
"Mày làm thu ngân chỗ tao làm gì, ở đoạn ngã tư đằng trước mới mở một tiệm nước đấy, đang tuyển người kìa.
Hình như lương không cao lắm, nhưng nhân viên được miễn phí đồ uống, có điều hòa có wifi, tốt hơn là nằm nhà nhiều.
Nếu không phải tao kẹt người yêu tao ở đây thì tao đã qua đó làm rồi." Lý Thiên Mậu kết nối với wifi, bấm đại 8 kí tự thử mở khóa.
"Thật à?" Trần Niệm không tin có chuyện tốt như vậy lại không ai ứng: "Thế sao chưa tuyển được người?"
"Chưa đăng quảng cáo thôi, vừa xây mà.
Tao đi ngang qua cửa thấy người ta dán tờ thông báo tuyển chứ không cũng không biết đâu, mày thử đi hỏi xem."
Quán giải khát kia là Vệ Hồng Hiên rảnh quá không có chuyện gì làm nên mở.
Cả cửa hàng thuộc về anh, chỉ là Vệ Hồng Hiên có công việc của mình, có giữ lại cũng không để làm gì.
Nhưng thật sự là quá rảnh, giờ trời cũng nóng, mà mở quán nước ở ngay ngã tư làm ăn cũng khá khẩm, thế là anh quyết định dùng nó làm một nơi để nghỉ ngơi.
Gần đây cứ rảnh rỗi là Vệ Hồng Hiên lại ra quán, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lười không muốn làm, thế nên muốn tuyển nhân viên dài hạn.
Lý Thiên Mậu chỉ thấy quảng cáo tuyển nhân viên, lại không thấy người ta ghi không tuyển nhân viên làm thời vụ.
Trần Niệm kích động muốn đến xem, coi như chơi đùa một chút tạo kỉ niệm mùa hè, biết đâu lại cua được em gái trà sữa thì sao: "Vậy để mai tao ra xem."
Lý Thiên Mậu: "Ờ ờ, hôm nay chơi game trước đi."
"Để tao hỏi anh ấy mật khẩu."
Trần Niệm nhắn tin cho Vệ Hồng Hiên.
Nghĩ đến chó mèo trong nhà người ta, còn có tình làng nghĩa xóm sau này, cậu hèn mọn tiếp tục cúi đầu.
[Trần Niệm: Anh ơi, có đó không?]
[Trần Niệm: Nhà em mất điện rồi, em muốn dùng ké wifi nhà anh, có thể cho em mật khẩu được không ạ?]
Để báo đáp, Trần Niệm sẵn sàng đợi đến khi nhà có điện lại cho Vệ Hồng Hiên xài ké mạng nhà mình.
Nhà Vệ Hồng Hiên không mất điện, nhưng anh vẫn ra quán nước, mát mẻ, rảnh rỗi ngồi trong góc vuốt lông Niệm Niệm.
[Vệ Hồng Hiên: chennianxiaokeai]
Thế là Trần Niệm mật khẩu nhắn cho Lý Thiên Mậu.
[Trần Niệm: Cảm ơn anh nhiều!]
Lý Thiên Mậu lẩm nhẩm đánh vần: "Bé...!Trần...!Niệm...!Đáng...!Yêu*...!Trần Niệm, mẹ mày mày nghiêm túc đấy hả?"
*Bé Trần Niệm Đáng Yêu gốc là Trần Niệm Tiểu Khả Ái và có phiên âm là chén niàn xiǎo kě ài.
Nhắc cho bạn nào quên thì Trần trong Trần Niệm đồng âm với Trầm trong nặng nề, và tên bé cún nhà anh Hiên là Trầm Trầm =))))))))))))))
Trần Niệm: "..."
"Không lừa tao chứ? Muốn tao khen mày đáng yêu à?"
Trần Niệm đen mặt, luôn cảm thấy Vệ Hồng Hiên cứ đáng ghét kiểu gì ý: "Mày thử xem có đúng không."
"Ok." Lý Thiên Mậu nhập vào, sau đó thấy kết nối thành công: "Vãi...!Là thật kìa, Trần Niệm, mày đang tò te với hàng xóm mới nhà mày hả?"
"..." Trần Niệm quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "Mày đang sủa cái gì mày có biết không?"
"Tao biết...!Nhưng là do mẹ mày không cho tao nói...!Thế nên tao mới cố giả vờ như không biết, nhưng mà khó quá..."
"Mẹ tao nói gì?"
"Mẹ mày bảo hình như là mày thích con trai..."
Trần Niệm: Tề Vấn Bình, mẹ có thật là mẹ ruột con không vậy.
Lý Thiên Mậu hơi kéo ống quần cậu: "Trần Niệm...!Vậy mày từng thầm mến tao thật à?"
Trần Niệm muốn nhét luôn cái chân vào mồm thằng này.
Lý Thiên Mậu: "Này? Nói gì đi."
Trần Niệm nhìn vào mắt Lý Thiên Mậu, móc tim móc phổi nói: "Đã từng rất yêu luôn.
Bao nhiêu năm qua em vẫn luôn chỉ dành trọn tim mình cho anh, em cứ ngỡ chúng ta sẽ ở bên nhau, nào ngờ anh có bạn gái, anh nói xem có tan nát lòng em không?"
"Nhưng giờ em đem lòng yêu hàng xóm nhà em, hai người đã ở bên nhau rồi đúng không.
Anh ta còn đổi mật khẩu thành bé Trần Niệm đáng yêu, có phải anh ta đang ra oai với anh không?"
"Đúng rồi, vì anh ngu vl đó, không biết trân trọng tình yêu của em."
Hai tên khùng thích diễn trò vừa bô bô cái miệng vừa đăng nhập vào game.
Trần Niệm vừa online đã thấy Vệ Hồng Hiên mời mình đánh rank.
Chấp nhận hay từ chối đây?
Dù sao thì cũng cần dùng wifi nhà người ta chơi game nữa, lỡ từ chối thì có phải mình khốn nạn quá rồi không?
Thế là Trần Niệm chọn chấp nhận, sau đó mời tài khoản phụ của Lý Thiên Mậu.
Lý Thiên Mậu hỏi: "Ai đây, hệ moe nhưng chân thật...!Mày tán được em nào à?'
"Ờ, dùng cách mày chỉ đấy, một phát dính luôn.
Mày cũng thử tán người ta đi, xinh lắm tao thề."
Lý Thiên Mậu đảo mắt.
[Ngựa Ô tốt hơn ngựa đua: Em gái moe ơi?]
Vệ Hồng Hiên không để ý đến cậu ta.
[Ngựa Ô tốt hơn ngựa đua: Anh là bạn trai của Niệm Niệm nè.]
[Anh ơi đừng mà: Con pony kia, mày ***]
[Anh ơi đừng mà: Mé ]
[Anh ơi đừng mà: Lý Thiên Mậu cái / đờ / cờ/ mờ/ nhà/ mày]
Lý Thiên Mậu: "Mày chửi thì cứ chửi đi, lại còn chat làm gì, gõ cho ai nhìn hả."
"Ổng là Vệ Hồng Hiên nhà đối diện đó."
"..." Lý Thiên Mậu không thể tin nổi nhìn Trần Niệm: "Yêu nhau thật hả?"
"Mày...!Đm đừng có nhìn tao, nhìn game kìa, mày chết rồi đó, còn có tí máu kìa!"
Lý Thiên Mậu vội cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn không quên nghĩ linh tinh: "...!Trần Niệm, mày thích con trai thật à.
Thật ra thì từ hồi trước tao đã cảm thấy mày khác với mọi người rồi, nhưng khác ở chỗ nào tao cũng không rõ, đến hôm đó mẹ mày bảo mày có vấn đề, tao cảm thấy mình đúng là tìm được tri âm..."
Trần Niệm: "..."
Hôm nay là ngày gì vậy trời.
"Là thật à?" Lý Thiên Mậu hỏi.
Trần Niệm gật đầu: "Dạ vâng dạ vâng ạ, anh nói gì cũng đúng hết ạ.
Anh mà làm em thua em đảm bảo dán đầy ảnh nude của anh ở trước cửa siêu thị luôn đấy ạ."
"Thật đáng sợ..."
Vệ Hồng Hiên nhìn hai người họ tán gẫu, cứ cảm thấy là Trần Niệm đang thử thăm dò thái độ của mình với việc nam yêu nam, hoặc là tìm hiểu xem mình có phải là trai thẳng không.
Chỉ cần thể hiện bản thân không ghét là được, dù sao thì Trần Niệm đang tiếp cận anh từng bước mà.
Đánh hai ván, đều thắng.
Trần Niệm bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa.
"Không chơi nữa, ra cái quán nước nãy mày bảo ngồi đi, tao hỏi luôn vụ làm thêm." Trần Niệm đứng dậy.
Lý Thiên Mậu: "Ok, hôm nay anh sẽ mời đồ khố rách áo ôm như chú uống nước giải khát mát lạnh."
"Dạ cảm ơn ạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Hồng Hiên: Trong gió trong mưa, ở quán nước đợi em.
Trần Niệm: Hôm nay cũng cảm thấy mình cong kiểu gì ấy.