Suốt mười ngày, Mạnh Giang Thiên rời đi suốt mười ngày.
Thôi Tây Sinh cũng khó chịu suốt năm ngày.
Nôn mửa, buồn ngủ, cả người mệt mỏi, Hách Nhân dùng hết biện pháp cũng không thể ngăn cản sắc mặt Thôi Tây Sinh tái nhợt, thân thể càng ngày càng suy yếu.
Qua tối nay nếu Mạnh Giang Thiên còn không trở về, Hách Nhân chỉ có thể mang Thôi Tây Sinh trở về khu an toàn.
Ít nhất trong khu an toàn có thuốc, ông có thể giúp Thôi Tây Sinh điều trị cơ thể.
Cứ tiếp tục hao tổn như vậy, Thôi Tây Sinh và đứa bé đều gặp nguy hiểm.
"Chúng nó đi đâu vậy?" khó có được Thôi Tây Sinh tỉnh táo, nằm sấp trên bệ cửa sổ trông mong nhìn ra ngoài cửa chờ Mạnh Giang Thiên trở về.
Đêm nay zombie dưới lầu đặc biệt ồn ào, gào gào kêu loạn chậm rãi đi về một hướng.
"Hẳn là có người sống bị phát hiện rồi." Hách Nhân nhìn thoáng qua, suy đoán nói.
"Thật đáng thương.
Khi nào Mạnh Giang Thiên trở về đây."
"Tối nay sẽ trở lại.
Đừng nhìn, bây giờ bụng cậu đang trong tình trạng trống rỗng, nằm một lúc đi, chờ cậu ấy trở về rồi bổ sung cho cậu một chút dị năng, cậu sẽ không khó chịu như vậy nữa."
"Nhất định anh ấy sẽ trở về đúng không?" Thôi Tây Sinh trông mong nhìn Hách Nhân.
"Đúng, nhất định sẽ trở về." Hách Nhân trả lời rất khẳng định.
Thôi Tây Sinh kiên trì trong chốc lát thì lại hôn mê bất tỉnh.
Hách Nhân ngồi ở cạnh giường nhìn cậu cả đêm, cũng đợi Mạnh Giang Thiên cả đêm.
Thẳng đến khi mặt trời ở phía đông phát ra ánh sáng yếu ớt, Hách Nhân đều muốn tuyệt vọng thì rốt cuộc Mạnh Giang Thiên phong trần mệt mỏi chạy về.
Rõ ràng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, Hách Nhân lại cảm thấy Mạnh Giang Thiên cao thâm giống như một Đường Tăng tu hành trăm năm.
Trầm ổn nội liễm, nhìn như không lộ ra tài năng nhưng lại làm cho người ta sinh ra áp lực cực lớn, Hách Nhân đứng trước mặt anh, miệng cũng không dám thở dốc.
Hẳn là áp chế của cấp bậc dị năng, dị năng hiện tại của Mạnh Giang Thiên tuyệt đối đạt đến trình độ khủng bố.
Mèo đen lo lắng ở bên cạnh Thôi Tây Sinh nhìn thấy Mạnh Giang Thiên cũng theo bản năng cảm giác được sợ hãi, co lại thành một cục run rẩy nhìn Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên vào phòng thấy Hách Nhân hình như rất khó chịu thì lập tức thu liễm khí thế của mình.
Cả người buông lỏng, Hách Nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Meow meow" mèo đen cũng thở phào, kêu vài tiếng với Mạnh Giang Thiên, muốn anh nhanh chóng cứu Thôi Tây Sinh.
"Em ấy làm sao vậy?" Mạnh Giang Thiên bị tiếng kêu của mèo đen hấp dẫn, lập tức nhìn thấy sắc mặt Thôi Tây Sinh ở trên giường không đúng lắm.
Vừa rồi tiến vào anh còn tưởng Thôi Tây Sinh chưa tỉnh ngủ, hiện tại xem ra tình huống không đúng lắm.
"Cậu mau vận chuyển dị năng cho cậu ấy, cậu ấy sắp bị con cậu hút khô rồi.
Cậu về trễ vài ngày nữa, thực sự tôi sợ tôi cũng không cứu được.
Sau này có thể không rời khỏi cậu ấy thì đừng rời.
Đứa nhỏ càng lúc càng lớn, cần dinh dưỡng càng nhiều, không có dị năng của cậu, chỉ sợ một ngày cũng không chống đỡ nổi..."
Hách Nhân còn chưa giải thích xong, Mạnh Giang Thiên đã đặt tay lên bụng hơi lồi của Thôi Thây Sinh.
Dị năng hệ chữa trị không chần chừ tiến vào cơ thể Thôi Tây Sinh.
Đứa bé trong bụng giống như đói cả thế kỷ, điên cuồng hấp thu dị năng của Mạnh Giang Thiên.
Trong lúc mê man, Thôi Tây Sinh cảm giác thân thể càng ngày càng thoải mái, vốn chỉ là khó chịu mê man, vừa thả lỏng lại ngủ say.
Bảo bối ăn no thì không hấp thu dị năng của Mạnh Giang Thiên nữa, Mạnh Giang Thiên không thu tay lại, tiếp tục khôi phục nội tạng hao tổn quá độ của Thôi Tây Sinh.
Lúc này đây thăng cấp lên, dị năng hệ chữa trị của anh cũng tăng lên không ít.
Trước kia chỉ cho đứa nhỏ ăn no đã tiêu hao không ít, hiện tại còn dư giả khôi phục thân thể cho Thôi Tây Sinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thôi Tây Sinh dần dần có màu sắc, hô hấp cũng an tĩnh lại, mắt thường có thể thấy được sức khỏe ổn hẳn lên.
Hách Nhân nhìn Thôi Tây Sinh khỏe mạnh, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn bộ dáng thành thạo của Mạnh Giang Thiên, không khỏi tò mò hỏi: "Đẳng cấp dị năng của cậu bây giờ tăng lên bao nhiêu?"
"Đại khái gấp ba bốn lần trước kia, hẳn là mang theo hai người bay không thành vấn đề.
Vấn đề bây giờ là tôi không biết hướng đến nhà em ấy, tôi cần bản đồ.
Cho nên tôi còn phải rời đi một chuyến đến khu an toàn trộm bản đồ."
"Không cần đi trộm bản đồ, tôi có mang theo một tấm.
Tôi cũng có la bàn." Hách Nhân chạy về phòng mình cầm một tấm bản đồ đi ra.
"Chỉ là vị trí hiện tại của chúng ta ở đâu cậu có thể xác định không?" Hách Nhân giao bản đồ cùng la bàn cho Mạnh Giang Thiên.
"Tôi biết chỗ này, tôi đã đến đây khi làm bác sĩ thực tập.
Chính là nó." Mạnh Giang Thiên mở bản đồ quốc gia ra, tìm được thành thị hiện tại của bọn họ.
Trên bản đồ vẽ ra một đường thẳng nhanh nhất bay về phía Đông Bắc, Mạnh Giang Thiên cầm la bàn tìm đúng phương hướng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Bay thẳng về phía bên kia hẳn là có thể đến quê Thôi Tây Sinh rồi.
Không có gì bảo vệ trong không khí không thể bay quá nhanh như một chiếc máy bay, để đến đích, ước tính mất bốn hoặc năm giờ.
Tôi không chắc liệu tôi có thể mang theo hai người bay lâu như vậy hay không, có thể cần phải nghỉ ngơi khi hạ cánh.
Chúng ta vẫn phải chuẩn bị trước."
Thừa dịp Thôi Tây Sinh ngủ, Mạnh Giang Thiên cùng Hách Nhân thu dọn hết những vật hữu dụng.
Thức ăn đều bỏ vào trong không gian cất giữ do Mạnh Giang Thiên mở ra.
Sợ bay giữa không trung sẽ lạnh nên Mạnh Giang Thiên còn mang theo hai cái chăn.
Thôi Tây Sinh ngủ quá say, Mạnh Giang Thiên không nỡ đánh thức cậu dậy.
Chăn quấn chặt Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên dùng gió nhẹ nhàng kéo cả người cùng chăn lên.
Hách Nhân cùng mèo đen cũng được gió kéo bay giữa không trung, mèo đen có chút không thích ứng được cảm giác trống rỗng dưới chân, nhảy lên người Thôi Tây Sinh nằm sấp trên ngực cậu.
"Bây giờ chúng ta đi thôi." Mạnh Giang Thiên nhìn về phía Hách Nhân.
Hách Nhân gật đầu, Mạnh Giang Thiên mang hai người một mèo bay lên bầu trời.
Rốt cuộc qua năm ngày Thôi Tây Sinh ngủ được một giấc ngon, chính là càng ngủ càng có chút nóng.
Ý thức chậm rãi tỉnh lại, bên tai vù vù tựa như tiếng gió.
Đầu bị gió thổi lạnh lẽo, trên người lại nóng đến đổ mồ hôi.
Tay chân không có cách nào duỗi ra, tựa hồ bị cái gì đó trói buộc lại.
Cảm giác nóng lạnh quái dị làm cho Thôi Tây Sinh nhíu mày mở mắt ra, mây trắng trên bầu trời vù vù lui về phía sau.
Thôi Tây Sinh nhìn trời xanh mây trắng lùi lại có chút mờ mịt, không phải cậu đang ngủ trong phòng sao? Làm sao có thể nhìn thấy trời xanh và những đám mây trắng?
"Tỉnh chưa?" Bên tai có âm thanh triêu mộ tư tưởng của cậu.
Đại não Thôi Tây Sinh tỉnh táo vài phần, đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy Mạnh Giang Thiên đang cười nhìn mình.
"Lão sắc dục, rốt cuộc anh cũng trở về." Nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, Thôi Tây Sinh nước mắt lưng tròng.
Đợi mười ngày, cậu vẫn sợ Mạnh Giang Thiên sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, tối hôm qua loại lo lắng này còn tra tấn cậu không ngừng gặp ác mộng.
Hiện giờ nhìn thấy Mạnh Giang Thiên hoàn chỉnh không hao tổn gì, tảng đá lớn trong lòng Thôi Tây Sinh rơi xuống đất.
Nhớ nhung, lo lắng, bị bảo bối thiếu chút nữa hút khô thì tủi thân sợ hãi, những cảm xúc này hỗn tạp cùng một chỗ, Thôi Tây Sinh không nhịn được lập tức bộc phát.
Đột nhiên khóc đến tê tâm liệt phế.
Mạnh Giang Thiên nghe được từ tận phổi Thôi Tây Sinh gào ra ba chữ lão sắc dục, nhất thời vừa tức vừa buồn cười.
Còn chưa kịp sửa lại cách xưng hô của Thôi Tây Sinh thì đột nhiên cậu khóc, khóc đến mức Mạnh Giang Thiên sửng sốt.
Thôi Tây Sinh muốn ôm Mạnh Giang Thiên, động một chút thấy không nhúc nhích được, lúc này mới nhớ tới tay chân của mình bị buộc lại.
Cúi đầu nhìn mới thấy cậu bị quấn trong chăn.
Mèo đen nằm sấp trên ngực cậu chớp chớp mắt to nhìn chằm chằm.
Thôi Tây Sinh giãy dụa vài cái thấy dưới thân trống rỗng.
Cảm giác không đúng lắm, Thôi Tây Sinh quay đầu nhìn về phía sau, đột nhiên mở to hai mắt, ngay cả khóc cũng quên.
Cây cối xanh um tươi tốt bao trùm mặt đất, nhìn xuống dưới ngọn núi dòng sông, rõ ràng dưới thân cậu là cảnh vật nhìn từ trên cao.
.....????????????????????????????????.....
22/9/2021
#NTT.