"Tất cả họ đều ở trong tầng hầm, chúng ta phải dọn dẹp những người bên ngoài trước khi vào nhà.
Cậu tới vừa lúc, hỗ trợ dọn dẹp những dị năng giả chắn đường này thì có thể đi vào nhanh hơn." Trần Trạch Khôn giải thích.
"Tôi không biết dị năng giả chỗ này, không phân biệt được quân địch hay là quân ta, tầng hầm ở đâu? Tôi đi xem trước một chút." Mạnh Giang Thiên tiện tay thổi bay một dị năng giả tấn công tới.
"Tự cậu đi vào quá nguy hiểm, bên ngoài những người này đều là tùy tùng, dị năng giả cao cấp đều ở tầng hầm."
"Bọn họ trốn ở tầng hầm làm gì?"
"Tầng hầm có một đường hầm khác dẫn ra bên ngoài, hiện tại hẳn là bọn họ đang chạy trốn đến lối ra kia, nhưng mà lối ra kia bị chúng tôi chặn lại, bọn họ không ra được, lát nữa sẽ trở về.
Cậu đợi một chút, chờ họ trở về thì đến lượt cậu chơi."
Mạnh Giang Thiên đi theo nhìn Trần Trạch Khôn đại sát tứ phương.
Bị những người này ngăn cản bên ngoài có chút lâu la, chiến đấu chỉ một bên ngã xuống, không bao lâu đã kết thúc.
Đoàn người tiến vào biệt thự Thôi gia, bởi vì bị tập kích đột ngột, người Thôi gia rút lui vội vàng, trong biệt thự chỉ còn lại những nô lệ trốn trong một gian phòng.
Trần Trạch Khôn kiểm tra dị năng của mỗi người, xác nhận không trà trộn dị năng giả vào, đăng ký thân phận của những người này, hủy bỏ hết thân phận nô lệ của bọn họ, trong cảm ơn ngàn vạn lần của những người này thả tất cả bọn họ ra.
"Mật khẩu cần dấu vân tay của người Thôi mới có thể vào được, bọn họ vì phòng ngừa vân tay bị đánh cắp nên ở nhà đều đeo găng tay.
Tôi là một nô lệ và không đủ điều kiện dựa vào họ quá gần, vì vậy tôi không thể sao chép dấu vân tay của họ." Người đàn ông dẫn đường cẩn thận giải thích với Trần Trạch Khôn, trong mắt mang theo một chút sợ hãi.
Hắn chỉ là một người bình thường, tuy rằng đến Thôi gia làm nằm vùng, nhưng nhận thức được tàn bạo của người Thôi gia làm cho hắn đối với dị năng giả sinh ra sợ hãi.
"Không sao, cậu đã làm rất tốt rồi.
Bảo Như, cậu đến thử xem có thể mở cánh cửa này hay không." Trần Trạch Khôn cười hòa ái, vỗ vỗ bả vai người đàn ông, không có một chút tức giận.
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy người đàn ông thở phào nhẹ nhõm thật dài, rất có một loại cảm giác sống sót sau kiếp nạn.
Bảo Như là dị năng giả hệ kim cấp 3.4, trong khu an toàn là hệ kim cấp bậc cao nhất.
Đứng trước cửa hợp kim ở tầng hầm, cả người Bảo Như tản ra ánh sáng vàng, dị năng trong tay tựa như bột nghệ, bồng bềnh phiêu diêu trên cửa hợp kim lớn, nhìn qua rất tráng lệ.
Mặt ngoài cửa hợp kim bị ánh sáng vàng tiêu sái chậm rãi hòa tan, trong lòng mọi người vui vẻ vì thấy được hy vọng.
Từng tầng từng lớp hợp kim bị hòa tan, khóa trên cửa lớn dần dần lộ ra.
"Không nên hòa tan toàn bộ cánh cửa, phá khóa là chúng ta có thể đi vào." Trần Trạch Khôn nhìn thấy khóa cửa, ánh mắt sáng ngời, nói với Bảo Như.
Bảo Như gật đầu, toàn bộ bột vàng bám vào cửa chính đều tràn về vị trí khóa cửa.
Chỉ hòa tan một nơi, tốc độ rõ ràng nhanh hơn một chút.
Khóa cửa chậm rãi bung ra khỏi cửa, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, cửa không có khóa trói buộc cũng lộ ra một khe hở.
"Mở rồi." Bảo Như vui vẻ kêu một tiếng, đang lúc mọi người vui mừng thì đột nhiên Mạnh Giang Thiên cảm giác được một trận nguy cơ mãnh liệt, da đầu tê dại, lông tơ cả người dựng đứng.
Mạnh Giang Thiên chưa từng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như vậy, tuy rằng không biết phần cảm giác nguy hiểm này đến từ đâu, nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn theo bản năng lui về phía sau, hơn nữa không quên nhắc nhở mọi người: "Có nguy hiểm, mọi người mau lui về phía sau."
Thuận tay bắt lấy hai dị năng giả hai bên trái phải mình, thuấn di đi ra thật xa.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của anh làm sửng sốt, đang lúc mọi người không hiểu, khóa cửa rơi trên mặt đất đột nhiên bộc phát ra một trận loé sáng mãnh liệt, một tiếng nổ chấn thiên động địa, nổ tung toàn bộ biệt thự Thôi gia.
Mạnh Giang Thiên dẫn theo hai dị năng giả liên tục thuấn di nhiều lần, chạy trốn khỏi biệt thự Thôi gia.
Lơ lửng giữa không trung nhìn nóc biệt thự Thôi gia bị nổ tung, mảnh vụn ngói văng khắp nơi.
"Thôi gia chết tiệt, tôi muốn tiêu diệt bọn họ!" Bên tai là một tiếng gầm giận dữ bi phẫn.
Mạnh Giang Thiên quay đầu mới nhìn thấy người mình mang theo là Trần Trạch Khôn, bên kia là dị năng giả không quen biết.
"Cảm ơn cứu giúp." Dị năng giả nhìn thảm trạng của Thôi gia, thật lòng thật ý cảm ơn Mạnh Giang Thiên.
Nếu không phải Mạnh Giang Thiên mang hắn ra, chỉ sợ hiện tại hắn cũng là một thành viên trong những viên đá vụn kia.
Đợi đến khi vụ nổ chấm dứt, Trần Trạch Khôn khẩn cấp nói: "Mạnh Giang Thiên, mau dẫn tôi xuống xem còn có bao nhiêu người sống."
Mạnh Giang Thiên cảm giác được nguy cơ không còn, phía dưới an toàn mới mang hai người bay xuống.
Vừa rơi xuống đất, Trần Trạch Khôn đã chạy vào đống đổ nát của biệt thự, con đường lại bị gạch đá vỡ che khuất.
Trần Trạch Khôn là hệ lửa, dị năng giả kia là hệ nước, hai người sử dụng dị năng muốn dọn dẹp đá vụn chắn đường.
Nước lửa va chạm với nhau, nhất thời khơi dậy mảng lớn hơi nước, trộn lẫn bột vàng còn chưa tiêu tán, trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy.
"Tôi đến đây." Mạnh Giang Thiên ngăn cản hai người, gió mạnh thổi tan hơi nước và bụi bặm, dễ dàng di chuyển đá vụn chắn đường, Trần Trạch Khôn lại vội vàng xông vào.
Dị năng giả vừa mới ở bên cạnh hắn đều là tâm phúc của hắn, nếu đều chết ở đây, thật sự hắn khóc chết.
Lát nữa nếu người Thôi gia từ tầng hầm trở về, ngay cả dị năng giả đối kháng với Thôi gia hắn cũng không có.
Trong phòng cũng đầy đá vụn, Mạnh Giang Thiên làm người khuân vác đem đá đi, rất nhanh đã đến cửa tầng hầm.
Di chuyển tấm xi măng chắn đường, một hàng rào màu xanh nhạt khổng lồ xuất hiện trước mắt.
Bên trong hàng rào là một tầng kim loại lấp lánh.
Mạnh Giang Thiên không có tinh hạch hệ không gian, hệ không gian của anh chỉ dựa vào chính mình tu luyện, hiện tại cũng mới miễn cưỡng đạt tới cấp hai.
Trước mắt hệ không gian cấp hai chỉ có thể đặt một ít vật phẩm cùng thuấn di được.
Mà không gian màu lam nhạt che chắn này, anh cũng không cách nào triển khai.
Một tầng mỏng manh lại giống như cách chân trời góc biển, hệ cây của anh không cách nào cảm giác được sinh mệnh rung động cùng dị năng rung động nào sau khi che chắn.
Đây hẳn là không gian che chắn mà Diêu Tuyết chống đỡ.
"Đây là hệ không gian của Tiểu Tuyết!" Trần Trạch Khôn vui mừng kêu.
Tiện tay tìm một cái chân bàn bị gãy, gõ vào không gian che chắn.
Không gian che chắn như nước gợn sóng, mà chân bàn tiến vào trong không gian che chắn kia đã bị không gian cắn nuốt một đoạn, biến mất không thấy.
Không gian che chắn này còn rất nguy hiểm.
Cảm giác được có người đang gõ không gian che chắn của mình, Diêu Tuyết trốn dưới tầng tầng bảo hộ thu hồi không gian che chắn của mình.
Trong bóng tối, Diêu Tuyết nói: "Bên ngoài hình như đã dừng lại, các cậu rút dị năng của mình về đi."
Bên ngoài, Trần Trạch Khôn cầm chân bàn đang định gõ lớp vỏ kim loại phía sau hàng rào không gian, nhưng vỏ kim loại lại tự mở ra.
Dưới vỏ kim loại là một tầng vỏ đất, dưới vỏ đất là lớp băng, dưới lớp băng là một tầng gỗ đằng, gỗ đằng tách ra, một đám dị năng giả ngồi xổm ở bên trong, thật cẩn thận nhìn tình huống bên ngoài.
Nhìn thấy những người này đều không bị thương, Trần Trạch Khôn mừng rỡ như điên, ai cũng đều đếm qua một lượt.
"Tốt lắm, các cậu đều tốt lắm.
Không thiếu một người!" Khóe miệng Trần Trạch Khôn sắp nhe đến sau gáy.
"Là Diêu tiểu thư cứu chúng tôi.
Là không gian che chắn của cô ấy ngăn cản nổ tung cùng đá vụn rơi xuống, chúng tôi chỉ là phòng ngừa vạn nhất, ở phía dưới che chắn của cô ấy vây thêm mấy tầng." Có người vội vàng giải thích, ánh mắt nhìn về phía Diêu Tuyết tràn ngập tôn kính cùng tình yêu nồng đậm.
Phụ nữ xinh đẹp và lợi hại ai mà không thích.
"Tiểu Tuyết, trở về chú phải thưởng cho cháu thật tốt...!Cháu bị sao vậy, mệt mỏi à? Không có thương tích gì phải không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đẻ Thuê Cho Anh
2.
Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
3.
Tình Thương Nhất Sinh
4.
Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay
=====================================
Trần Trạch Khôn hưng phấn nhìn về phía Diêu Tuyết, vừa rồi chỉ lo vui mừng, bây giờ mới nhìn thấy sắc mặt Diêu Tuyết rất khó coi, mệt đến thở hồng hộc.
"Cháu không có việc gì, chính là dị năng sắp cạn kiệt, lát nữa có thể không giúp được gì cho chú." Diêu Tuyết thở hổn hển giải thích.
"Không có việc gì là tốt rồi, chú lập tức sai người đưa cháu về." Trần Trạch Khôn thở phào nhẹ nhõm, bảo một dị năng giả hệ gió tiễn Diêu Tuyết rời đi.
Nhìn tầng hầm lộ ra một cái lỗ lớn, Trần Trạch Khôn âm trầm nói: "Người Thôi gia quá nham hiểm, tầng hầm này cũng không biết còn thuốc nổ hay không.
Thuốc nổ thuộc về hệ nào?"
"Hẳn là thuộc về hệ kim đi." Có người nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bảo Như.
Bảo Như bị mọi người nhìn chằm chằm, gãi gãi đầu nói: "Tôi vào xem một chút, nhưng có thể thêm vài người đi theo tôi hay không? Tôi tìm thuốc nổ, các cậu bảo vệ tôi."
"Có thể, dị năng giả hệ kim đều vào, cùng nhau tìm kiếm cũng có thể nhanh hơn.
Nhưng hãy cẩn thận."
Trần Trạch Khôn ra lệnh, tất cả dị năng giả hệ kim cẩn thận tiến vào tầng hầm.
Một lúc lâu sau, điện thoại của Trần Trạch Khôn đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đang chăm chú đều hoảng sợ.
Trần Trạch Khôn qua bên cạnh nhận một lát, lại gọi điện thoại ra ngoài, trở về nói: "Người nhà họ Thôi không thể ra khỏi lối ra bên kia, hẳn là sắp trở về.
Tôi vừa gọi điện thoại cho Bảo Như, bọn họ không phát hiện thuốc nổ bên trong, chúng ta cùng nhau đi vào, mai phục người Thôi gia."
"Được." Trần Trạch Khôn dẫn đầu, một đám người tình cảm quần chúng xông vào.
Mạnh Giang Thiên còn chưa từng thấy người quản lý dẫn đầu xung phong, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết của những người này, Trần Trạch Khôn lôi kéo cũng thật gắt gao.
Đi theo phía sau mọi người, Mạnh Giang Thiên cũng không sốt ruột, anh chỉ là tới giết Thôi gia, chuyện khác anh không muốn xen vào nhiều.
Biệt thự của Thôi gia trên mặt đất đã trở thành đống đổ nát, nhưng tầng hầm được bảo vệ rất tốt.
Có một số phòng hiển nhiên là bị người ta phá hỏng, nhưng trong lúc vội vàng không phá sạch sẽ, rất nhiều tội ác đều bày ra trước mặt mọi người.
"Thôi gia đáng chết." Trần Trạch Khôn nhìn thấy một cô bé bị biến thành người lợn* chỉ mới bảy tám tuổi, hung tợn mắng một câu.
(*) "Người lợn" thực chất chính là một loại cực hình vô cùng dã man: chém đứt tứ chi, móc mắt, dùng đồng rót vào lỗ tai làm điếc, dùng thuốc độc đổ vào họng, sau đó cắt lưỡi, khiến cho nạn nhân mất đi khả năng nói.
Tuy Mạnh Giang Thiên không phải là người có ý thức chính nghĩa bùng nổ, nhưng nhìn thấy những tội ác này ở tầng hầm, trong lòng cũng nghẹn tức giận.
Trong lòng mọi người cũng đều căm phẫn, ý chí chiến đấu càng thêm mười phần.
Gặp lại mấy dị năng giả hệ kim Bảo Như, Trần Trạch Khôn sắp xếp mọi người mai phục, chờ người Thôi gia trở về.
Mạnh Giang Thiên trốn sau một gian thư phòng, đợi không lâu, rốt cục cảm giác được có mấy sinh lực rung động đang chậm rãi tới gần.
Bên tai cũng nghe thấy một số người thảo luận: "Anh Thôi, sao tôi lại cảm thấy không ổn, anh có ngửi thấy trong không khí có mùi không?"
"Đó là mùi thuốc nổ.
Hẳn là thuốc nổ trên khóa cửa nổ tung, cũng không biết đã nổ chết bao nhiêu người, nếu có thể nổ chết tên khốn Trần Trạch Khôn kia thì càng tốt.
Cho dù không thích hợp cũng phải trở về, lối ra bên kia bị phong tỏa, nếu mạnh mẽ mở ra thì chúng ta cũng sẽ bị nổ chết.
Bây giờ chỉ có thể ra từ lối ra này, ai dám ngăn cản chúng ta, chúng ta sẽ giết hết.
Chỉ với những tạp nham của Trần Trạch Khôn, cộng lại cũng đánh không lại chúng ta." Có người hung tợn nói.
Mạnh Giang Thiên nghe mấy người này nói chuyện sôi nổi chấn động, người Thôi gia đã trở về.
.....????????????????????????????????.....
24/9/2021
#NTT.