"Tiểu Thiên, cậu muốn đi đâu." Lưu An Giản đuổi theo một đường ngăn cản Mạnh Giang Thiên.
"Anh An, anh về ăn cơm đi, tôi ra ngoài tìm một căn nhà ở, sẽ nói cho anh biết địa chỉ." Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ nói.
"Tôi dẫn cậu đi tìm.
Chờ một chút, tôi sẽ yêu cầu họ lái xe qua."
"Không cần đâu anh An, tôi đã biết, tôi tự mình đi.
Anh không cần phải theo tôi, tôi sẽ không chạy đâu." Mạnh Giang Thiên khẽ nhíu mày, sao còn không dứt được tên này.
"Tôi biết cậu sẽ không chạy, chỉ là Phùng tiên sinh còn muốn gặp cậu, nếu cậu muốn tự tìm nhà ở, không biết khi nào mới có thể làm ổn thoả, đi gặp Phùng tiên sinh muộn, Phùng tiên sinh sẽ trách tôi.
Tôi biết nhà chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt, tôi dẫn cậu đi làm cũng có thể nhanh hơn, buổi chiều còn phải đi gặp Phùng tiên sinh.
Cậu muốn tìm loại nhà nào để ở, bây giờ cậu có bao nhiêu tiền?"
"Tôi không có tiền, ngược lại có một ít tinh hạch." Khi Mạnh Giang Thiên đăng ký thẻ thân phận, bởi vì khu an toàn thủ đô đã không còn nữa, giá trị cống hiến của anh khi bán tinh hạch ở khu an toàn thủ đô cũng bị xóa sạch.
Hiện tại thân anh không có xu nào, ngược lại dọc theo đường đi tích góp được hơn một trăm viên tinh hạch đặt ở trong không gian.
"Tinh hạch còn bao nhiêu? Bởi vì nhà ở khu an toàn của chúng tôi nhiều người ít nhà, cho nên bây giờ chỉ cho thuê không bán.
Dân số bất đồng, giá cả cũng bất đồng.
Cậu muốn thuê cái bao nhiêu phòng?"
"Bên cạnh tôi nhiều người, tốt nhất nên thuê rộng một chút, ít nhất cũng phải năm phòng." Mạnh Giang Thiên tính toán người bên cạnh.
"Muốn nhiều phòng như vậy thì phỏng chừng phải thuê một biệt thự nhỏ, giá tiền chỉ sợ sẽ đắt hơn rất nhiều."
"Giá cả không phải là vấn đề."
"Cậu đúng là tiền nhiều như nước, ngược lại tôi biết có một chỗ rất thích hợp với yêu cầu của cậu, tôi dẫn cậu đi xem một chút.
Thấy hợp lý chúng ta trực tiếp đến văn phòng quản lý bất động sản thuê nhà.
Cậu không cần phải chạy loanh quanh."
"Vậy thì phiền anh An."
Chờ một lúc ở cửa thì có cái xe jeep đến.
Lưu An Giản dẫn Mạnh Giang Thiên đi tới khu biệt thự cách núi Bách Phượng một đoạn.
Dẫn Mạnh Giang Thiên xem một tòa biệt thự nhỏ hai tầng, vừa vặn năm gian phòng, còn có một sân nhỏ.
Mạnh Giang Thiên hỏi ý kiến của Thôi Tây Sinh, Thôi Tây Sinh cảm thấy rất tốt.
Hách Nhân và Tiêu Nhã Tình cũng rất hài lòng, ba người ở lại trong biệt thự, Lưu An Giản cùng Mạnh Giang Thiên đi làm thủ tục.
Căn biệt thự nhỏ kia một tháng tiền thuê phải ba vạn giá trị cống hiến, hơn nữa mỗi tháng cần Mạnh Giang Thiên đều phải cống hiến cho khu an toàn mới có thể hưởng thụ tư cách thuê nhà thấp như vậy.
Nếu không, tiền thuê nhà sẽ tăng gấp mười lần, thậm chí có nhà có tiền cũng không thuê được.
Mạnh Giang Thiên đối với quy định này chỉ là do dự một chút liền đồng ý.
Không đồng ý cũng không được, loại quy định cứng rắn này, một mình anh phản đối cũng vô dụng.
Vừa mới làm xong thủ tục, còn chưa trở lại biệt thự, đã bị Lưu An Giản kéo đi gặp Phùng Kinh Quảng.
Phùng Kinh Quảng so với hai người quản lý khu an toàn mà Mạnh Giang Thiên gặp qua đều lớn tuổi hơn một chút, cười tủm tỉm nhìn qua cũng hiền lành hơn một tẹo.
"Nghe nói cậu là dị năng giả cấp 3.8, trẻ tuổi mà đẳng cấp đã cao như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao.
Gần đây có cảm giác đẳng cấp tăng lên hay không, muốn kiểm tra một chút chứ?" Phùng Kinh Quảng khen Mạnh Giang Thiên một trận, Lưu An Giản liền đẩy một thiết bị kiểm tra dị năng tiến vào.
Mạnh Giang Thiên nhìn Phùng Kinh Quảng cười tủm tỉm, tuy ông già này đang cười, nhưng cười đến không thể chống đối.
Mạnh Giang Thiên thở dài, trốn nửa ngày vẫn không trốn được.
Hôm nay nếu không kiểm tra lại một lần nữa, phỏng chừng ông già này sẽ không từ bỏ ý đồ.
Gió ngưng tụ trong tay, Mạnh Giang Thiên chỉ dùng hai phần ba dị năng, cảm giác lực lượng không khác gì lần kiểm tra ở khu an toàn thủ đô mới vung tay lên, gió đập vào quả bóng màu đỏ.
Bóng da bùng nổ, thủy ngân tăng vọt một đoạn, trong ánh mắt khẩn trương của mấy người, thủy ngân chạy qua 3,8 còn chưa dừng, đồng tử Mạnh Giang Thiên co rút lại.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, thủy ngân dừng lại ở giá trị 3,9.
Ba người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
"Không sai không sai, khu an toàn của chúng ta lại có thêm một thần thủ hộ." Phùng Kinh Quảng cười nhiều hơn một tia thật lòng, cuối cùng cũng chưa vượt qua đẳng cấp của hắn.
Phùng Kinh Quảng khách khí cùng Mạnh Giang Thiên tán gẫu một lát rồi để cho Mạnh Giang Thiên đi.
Lưu An Giản sai người đưa Mạnh Giang Thiên về nhà mới, bị Mạnh Giang Thiên từ chối, lái xe còn không nhanh bằng anh bay.
Lưu An Giản không mạnh mẽ tiễn đưa nữa, cười trêu ghẹo Mạnh Giang Thiên nhớ thương gia đình, nhìn Mạnh Giang Thiên bay lên bầu trời.
Trở lại văn phòng Phùng Kinh Quảng, Phùng Kinh Quảng cười nói chuyện với Lưu An Giản: "Bạn bè của cậu không tệ, dị năng giả đẳng cấp cao như vậy cũng không thấy nhiều, mấy chuyện khó giải quyết kia, đều có thể để cho hắn làm.
Cậu có nghĩ hắn ta sẽ làm những việc đó không?"
Phùng Kinh Quảng lật tài liệu, ưu sầu bò đầy hai má.
Gần đây zombie bắt đầu tiến hóa quy mô lớn rất nhanh.
Động thực vật cũng bắt đầu biến dị, uy hiếp đến con người càng ngày càng nhiều, hiện tại hắn rất cần người giúp điều tra tình huống bên ngoài.
Nhưng hiện tại bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, đã có rất nhiều dị năng giả bị sát hại ngoài tự nhiên, dẫn đến rất nhiều người đều không muốn đi ra ngoài nữa.
"Tôi nghĩ hắn sẽ làm.
từ nhỏ hắn đã có tinh thần trọng nghĩa, hay giúp đỡ người khác.
Hơn nữa rất có năng lực lãnh đạo, những đứa trẻ trong tiểu khu chúng tôi đều coi hắn là đại ca.
Chúng tôi cũng đùa rằng lớn lên hắn sẽ là một nhà lãnh đạo.
Hắn rất thông minh lại là hệ gió, đẳng cấp cũng cao, có thể bay để điều tra tình huống, so với những người khác an toàn hơn rất nhiều." Lưu An Giản cực lực đề cử Mạnh Giang Thiên, chủ yếu khen ngợi sự lãnh đạo của anh.
"Bầy sói trấn Liễu Thụ kia để cho hắn đi điều tra, hắn có đồng ý không?" Phùng Kinh Quảng tìm một phần tư liệu, do dự hỏi.
Nhìn biểu tình cũng nhìn không ra hắn có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lưu An Giản hay không.
Đã có ba đợt dị năng giả chết ở trấn Liễu Thụ, một chút tin tức cũng không truyền về, hiện tại cũng không ai nguyện ý đi.
"Tuy rằng hắn là một người nhiệt tình, nhưng nhiệm vụ đầu tiên đã để cho hắn đi đến nơi nguy hiểm như vậy, tôi sợ hắn sẽ có ý kiến.
Hơn nữa từ nhỏ hắn đã là người lãnh đạo người khác, rất không thích bị người sắp xếp làm việc.
Không bằng chúng ta từ từ lại, hắn vừa mới tới khu an toàn, rất thiếu tiền.
Cho hắn vài nhiệm vụ dễ dàng trước, để hắn kiếm chút tiền thích ứng một chút.
Lần sau để cho hắn làm nhiệm vụ khó khăn, hắn sẽ dễ dàng chấp nhận hơn." Lưu An Giản lại âm thầm chọc chọc ám chỉ.
"Cũng chỉ có thể từ từ làm, chuyện này cậu đi sắp xếp.
Sắp xếp thật tốt, đừng để cho hắn có ấm ức gì, hiện tại chúng ta rất cần dị năng giả như hắn."
"Tôi biết rồi." Lưu An Giản cười lui ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Phùng Kinh Quảng cười lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ, chính là thiếu kiên nhẫn.
.....????????????????????????????????.....
25/9/2021
#NTT.