Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu


Viên đá tóc xanh ném không có lệch, chính giữa bụng Tiêu Nhã Tình, nhìn vị trí kia nếu ném vào người Thôi Tây Sinh thì chính là vị trí bảo bối.
"Aaa." Tiêu Nhã Tình ôm bụng ngồi xổm xuống, mồ hôi lạnh trên trán lập tức toát ra, theo hai má chảy xuống.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Thôi Tây Sinh vội vàng đi đỡ Tiêu Nhã Tình.
Tiêu Nhã Tình đau đến không nói nên lời, thở một hơi đều ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau càng lợi hại.
"Chít..." Tiểu Bạch rất ảo não, nhe răng nhếch miệng hung dữ nhìn đèn giao thông.
Vậy mà nó không bảo vệ Thôi Tây Sinh tốt.

Nếu không phải có Tiêu Nhã Tình ngăn cản, chỉ sợ thứ nhỏ bé trong bụng Thôi Tây Sinh sẽ không sống nổi.
Hiện tại nếu có Tiểu Hắc ở đây, mấy đứa tạp vụn này chỉ cần một cái sấm đã sun vòi.

Lần đầu tiên, Tiểu Bạch sinh ra chán chường với dị năng mềm nhũn này của nó.
Không thể để cho ba người này làm Thôi Tây Sinh đau, sương mù màu sắc tràn ngập quanh người Tiểu Bạch.
"Dừng tay." Xa xa có một tiếng hét lớn, làm cho Tiểu Bạch sửng sốt một chút, thấy có người đang chạy về phía này, Tiểu Bạch suy nghĩ trong chốc lát rồi thu hồi dị năng của nó.
Đèn giao thông thấy có người tới, có vẻ ba người rất sợ người này nên vội vàng chạy đi.
Tiểu Bạch gắt gao nhớ kỹ bộ dáng của ba đèn giao thông này.

Một dị năng màu sắc chui vào trong đầu tóc vàng.
Dị năng của nó chuyên nhằm vào linh hồn công kích, bám vào linh hồn, so với định vị GPS còn chuẩn hơn.

Làm thương người liền muốn chạy, từ sau khi nó thức tỉnh dị năng, giết trăm tám mươi dị năng giả cũng không phải là không công.
Lưu An Giản vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thôi Tây Sinh thì rất kinh ngạc: "Là cậu à, dì làm sao vậy?"
"Mẹ tôi bị mấy người kia đánh thương, hình như bị thương đến bụng.

Anh giúp tôi, tôi không thể đỡ bà ấy lên."
Tiêu Nhã Tình đau đến mức ngã xuống đất, Thôi Tây Sinh ưỡn cái bụng, căn bản không kéo nổi.
Căn bản Thôi Tây Sinh loạn như tơ vò không biết nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên nhìn thấy người quen, tựa như nhìn thấy cứu tinh, kéo cổ tay Lưu An Giản cầu xin hắn hỗ trợ.
Xúc cảm ấm áp trên cổ tay khiến Lưu An Giản hoảng hốt trong chốc lát.

Tay kia vuốt ve bàn tay nắm cổ tay hắn an ủi: "Cậu đừng nóng vội, tôi sẽ giúp cậu."
Tuy rằng đứa nhỏ không bị mất, nhưng coi như là tiếp xúc thân mật một lần, Lưu An Giản vẫn rất vui vẻ.
Lưu luyến không rời buông tay Thôi Tây Sinh ra, Lưu An Giản nhìn về phía Tiêu Nhã Tình.
"Dì ơi, dì có nghe cháu nói không?" Lưu An Giản nghiêng đầu đánh giá sắc mặt Tiêu Nhã Tình.
Tiêu Nhã Tình đau đến cả người run rẩy, căn bản không có cách nào đáp lại hắn.
"Dì, cho cháu xem vết thương trước, nếu dì có thể nghe được lời của cháu thì bỏ tay ra." Lưu An Giản nói lần nữa.
Tiêu Nhã Tình chậm rãi lấy tay đang ôm bụng ra.
"Mẹ tôi còn nghe thấy, anh mau xem đi." trong lòng Thôi Tây Sinh vui vẻ, lại nắm lấy cánh tay Lưu An Giản.
"Được, cậu đừng nóng vội." Lưu An Giản nhân cơ hội vỗ vỗ tay Thôi Tây Sinh.
Vén quần áo Tiêu Nhã Tình lên, một vết bầm tím đã đen thâm trên bụng trắng như tuyết đặc biệt chói mắt.
Lưu An Giản nhíu mày, mấy thằng nhóc kia xuống tay cũng quá tàn nhẫn, nếu ném vào bụng Thôi Tây Sinh thì đau bao nhiêu.
Sức lực này, làm mất hai đứa nhỏ đều dư dả.
Lưu An Giản là dị năng giả hệ cây, tuy rằng kém hiệu quả trị liệu so với hệ chữa trị, nhưng giảm đau vẫn rất tốt.
Dị năng hệ cây tiến vào chỗ bị thương, chậm rãi tiêu tán bầm tím, sắc mặt Tiêu Nhã Tình cũng chậm rãi thả lỏng, không còn đau như vậy nữa.
Lưu An Giản trị liệu một lát rồi thu tay lại, nói với Thôi Tây Sinh: "Đừng lo lắng, bụng dì chỉ sưng một cục, không tổn thương nội tạng, về nhà chậm rãi tĩnh dưỡng là được rồi.

Tôi thấy thân thể của cậu cũng không tiện, tôi đưa hai người về nhà."
"Vậy thì làm phiền anh, thật sự cảm ơn anh.

Nếu không có anh, tôi không biết phải làm gì." Thôi Tây Sinh chân thành cảm ơn Lưu An Giản.
Trước kia bởi vì Lưu An Na, ánh mắt Lưu An Giản nhìn cậu cũng rất hèn mọn, cậu không có hảo cảm với Lưu An Giản.
Nhưng hiện tại cậu tràn ngập cảm kích với Lưu An Giản, ấn tượng đối với hắn đảo ngược một trăm tám mươi độ.
Lưu An Giản cõng Tiêu Nhã Tình thành thành thật thật đưa hai người về nhà.
Lại dùng dị năng trị liệu cho Tiêu Nhã Tình, vết thương trên bụng Tiêu Nhã Tình đã từ màu tím đen biến thành màu đỏ nhạt.
Tiêu Nhã Tình thoải mái ngủ thiếp đi, Lưu An Giản cùng Thôi Tây Sinh nói chuyện một lát rồi hắn rất lễ phép rời đi.

Gấp gáp thì không đạt, hảo cảm cái này phải chậm rãi tích lũy.
Đợi đến khi tin Mạnh Giang Thiên chết truyền đến, hẳn là hắn đã tích góp được không ít hảo cảm ở chỗ Thôi Tây Sinh.
Nhận được tin Mạnh Giang Thiên chết, nhất định Thôi Tây Sinh sẽ bị đả kích nặng nề, khi đó mới là cơ hội tiến công tốt nhất của hắn.
Tâm tình Lưu An Giản rất tốt về đến nhà liền nhìn thấy Lưu An Na ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn hắn chằm chằm.
"Trừng mắt nhìn anh làm gì, anh làm gì chọc phải em?" Từ khi bị Mạnh Giang Thiên từ chối, tính tình em gái này cũng vui buồn thất thường, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
"Anh đã đi đâu? Không phải anh nói sẽ quay lại ngay sao? Đã hơn một tiếng rồi."
"Trên đường gặp phải chút chuyện nên vậy.

Em quản lý anh nhiều như vậy làm gì? Có việc sao?"
"Có phải anh đã đến nhà Thôi Tây Sinh không? Anh có thông đồng với cậu ta không?" đột nhiên Lưu An Na hưng phấn nhìn Lưu An Giản.
Nếu có thể tìm được chứng cứ Thôi Tây Sinh ngoại tình, tính tình Mạnh Giang Thiên kia, nhất định sẽ bỏ lại Thôi Tây Sinh.
"Em còn nghĩ đến Mạnh Giang Thiên? Tên nhóc kia có cái gì tốt, em định treo cổ trên cái cây xiêu vẹo kia sao? Đừng chờ, Mạnh Giang Thiên không về được.

Sau này Thôi Tây Sinh sẽ là chị dâu của em, em đối xử với cậu ta tốt một chút." lập tức Lưu An Giản hiểu được tâm tư của em gái mình, trợn trắng mắt nói.
"A, anh cho rằng mấy cái người không đứng đắn kia có thể hại chết Mạnh Giang Thiên ở trấn Liễu Thụ? Mạnh Giang Thiên cũng không ngu xuẩn như vậy, đối với người xa lạ anh ta rất cảnh giác.

Anh nên chuẩn bị thêm chút lương hưu cho người nhà thuộc hạ của anh đi.

Thôi Tây Sinh anh cũng đừng nghĩ nữa, Mạnh Giang Thiên trở về sẽ không bỏ qua cho anh."
"Ồ, đồ ngốc.

Em bị Mạnh Giang Thiên tẩy não sao? Hắn không tin người xa lạ thì thế nào, năm thuộc hạ của anh thấp nhất cũng là dị năng giả cấp 2,5, cho dù không có cách nào hãm hại hắn, năm người kia cùng lên cũng có thể vây đánh Mạnh Giang Thiên đến chết.


Em cũng đừng chờ hắn nữa, nhất định Thôi Tây Sinh nhất định là của anh." Lưu An Giản tự tin rời đi, không để ý tới em gái si ngốc này.
Biến thái ngửi ngửi tay mình, trên tay đầy mùi của Thôi Tây Sinh.

Hôm nay hắn ta không định rửa tay, hắn sẽ ngủ với bàn tay của mình.
Lưu An Na nhìn bóng lưng Lưu An Giản, cũng khinh thường cười.

Mạnh Giang Thiên chính là hệ gió, không đánh lại còn không biết chạy à?
Trong năm người kia không có một ai là hệ gió cùng hệ không gian, không ai có thể đuổi theo Mạnh Giang Thiên.

Đẳng cấp cũng chênh lệch rất xa với Mạnh Giang Thiên, nói không chừng còn có thể bị anh phản sát.
Cô rất tự tin, người trở về nhất định là Mạnh Giang Thiên.
Nhưng ngược lại đây là một cơ hội ngàn năm có một, có thể thừa dịp Mạnh Giang thiên không ở đây diệt trừ Thôi Tây Sinh.
Có vô số vụ cướp giật xảy ra hàng ngày trong khu an toàn.
Một nhà Thôi Tây Sinh, già ốm, yếu đuối, tùy tiện tìm mấy người bình thường đều có thể dọn dẹp bọn họ.
Hiện tại mạng người không đáng giá, chỉ cần cho đủ tiền, loại chuyện này rất nhiều người nguyện ý làm.
.....????????????????????????????????.....
26/9/2021
#NTT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận