"Mang thai không thể ăn nhân sâm sao? Tôi thấy hình như cậu không thoải mái, còn tưởng nhân sâm có thể giúp cậu bổ sung.
Thứ này tôi giữ lại cũng vô dụng, liền cho viện trưởng Hách đi.
Ngài xem có thể làm thành dược liệu hay gì đó bồi bổ thân thể cho tiểu Sinh hay không?" Lưu An Giản nhìn về phía Hách Nhân.
"Cái này..." Hách Nhân nhìn về phía Thôi Tây Sinh, nhân tình này ông cũng không thể giúp Thôi Tây Sinh nhận.
"Nếu Anh An quan tâm tôi như thế, vậy tôi liền nhận." Thôi Tây Sinh lười cùng Lưu An Giản lôi kéo, dù sao mấy ngày nay đã bị hắn ta cứng rắn tặng không ít đồ, cũng không kém một cây nhân sâm này.
Chờ Mạnh Giang Thiên trở về, cùng Mạnh Giang Thiên thương lượng nên làm thế nào để trả lại nhân tình cho người ta là được.
"Cây nhân sâm này hiện tại có giá trị một trăm vạn giá trị cống hiến, ba mẹ tôi muốn, anh trai tôi cũng không cho." Lưu An Na uống một ngụm nước, thản nhiên nói.
Nhìn ánh mắt Thôi Tây Sinh có ý cười mang theo nhàn nhạt khinh miệt, cô đã nhìn thành một kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thôi Tây Sinh nhìn thấy ánh mắt của Lưu An Na, rất không khách khí trả lại cho cô một cái liếc mắt, trực tiếp đáp trả: "Đau lòng thì cô lấy về, tôi cũng không đòi anh cô cho.
Hơn nữa cô tới đây làm gì? Gia đình tôi không chào đón cô."
Thôi Tây Sinh nói rất không nể tình, sắc mặt Lưu An Na trầm xuống, cười lạnh nói: "Tôi tới tìm Giang Thiên ca ca, không phải tới tìm cậu, cậu ít tự mình đa tình.
Hơn nữa đây là nhà Giang Thiên ca ca mua, cậu lấy đâu ra mặt mũi nói là nhà của cậu?"
"Đây là mặt mũi của tôi." Thôi Tây Sinh vỗ bụng mình.
Nhìn sắc mặt Lưu An Na càng khó coi, Thôi Tây Sinh cười càng thêm vui vẻ nói: "Trong bụng tôi có con của Mạnh Giang Thiên, nhà của anh ấy chính là nhà tôi.
Gia đình tôi không chào đón cô.
Mạnh Giang Thiên không có ở nhà, cô trở về đi."
"Thật sự Giang Thiên ca ca không ở nhà sao? Đã ba ngày anh ấy không trở về, không phải là Giang Thiên ca ca không cần cậu chứ?"
"Làm sao cô biết đã ba ngày anh ấy không trở về? Buổi tối chúng tôi ngủ trên một cái giường, cô cũng biết?" Trong lòng Thôi Tây Sinh mơ hồ có chút bất an, cô gái này biết Mạnh Giang Thiên không ở nhà, không biết lại muốn làm ra cái gì.
Nhưng có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở đây, trong lòng Thôi Tây Sinh bớt lo lắng, tuy rằng trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn kiêu ngạo.
"Ban ngày không trở về, buổi tối mới trở về, trở về nhà mình còn cần lén lút?"
"Ban ngày cũng có trở về."
"A, khi nào ban ngày trở về? Ngược lại cậu nói một chút tôi xem."
"Mỗi buổi trưa anh ấy đều trở về ăn cơm."
"Buổi trưa? Tôi thấy anh ấy nửa đêm cũng không về ăn cơm đâu."
"Sao cô lại khẳng định buổi trưa anh ấy không về ăn cơm, cô lắp camera ở xung quanh chỗ này à?" Thôi Tây Sinh cố ý nói Mạnh Giang Thiên trở về ăn cơm trưa, nhưng nhìn bộ dáng chắc chắn của Lưu An Na là Mạnh Giang Thiên không trở về, tuyệt đối người phụ nữ này không có cái gì tốt.
"Đúng vậy, anh trai tôi vẫn để cho người ta nhìn chằm chằm vào nhà các cậu, ở xung quanh chỗ này cũng lắp đặt không ít camera, từ khi thủy triều zombie chấm dứt, Mạnh Giang Thiên cũng không trở về nữa.
Thôi Tây Sinh, cậu thành thật nói xem, có phải Mạnh Giang Thiên đã xảy ra chuyện lúc bị zombie vây chặn hay không? Anh ấy đã chết có phải không?" Lưu An Na đột nhiên đứng lên, âm sắc đều chất vấn Thôi Tây Sinh.
Lưu An Na nói một phen khiến ba người Thôi Tây Sinh đều sửng sốt, bọn họ cũng không nghĩ tới Lưu An Na lại cho rằng Mạnh Giang Thiên đã chết.
Sắc mặt Thôi Tây Sinh cũng âm trầm, nhìn về phía Lưu An Giản, lạnh lùng chất vấn: "Anh lắp camera gần nhà tôi? Anh đang theo dõi chúng tôi à?"
"Giám thị các cậu thì thế nào? Không có Mạnh Giang Thiên cậu còn kiêu ngạo như vậy, anh trai tôi coi trọng cậu, mới khách khí với cậu như vậy, cậu đừng không biết tốt xấu.
Tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý loại quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ như cậu vào.
Hơn nữa nghiệt chủng trong bụng này tuyệt đối cũng không thể giữ lại.
Nếu cậu muốn đi theo anh tôi, thì thành thật cho tôi một chút, đi diệt sạch nghiệt chủng này, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc buông tha cậu." Lưu An Na hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn Thôi Tây Sinh.
"Lưu An Na, em câm miệng cho anh.
Không có việc gì thì cút về nhà." Lưu An Giản nhíu mày trừng mắt nhìn em mình quát lớn.
Tuy rằng hắn cũng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng Thôi Tây Sinh rất chướng mắt, vừa rồi cũng tùy ý để Lưu An Na nói tình huống hiện tại nói cho Thôi Tây Sinh nghe.
Nhưng để Thôi Tây Sinh quỳ xuống xin lỗi Lưu An Na, Lưu An Giản cũng không nỡ.
Lời đã bị Lưu An Na nói không ổn lắm, hẳn là Thôi Tây Sinh có thể rõ ràng tình cảnh hiện tại của cậu, không có Mạnh Giang Thiên bảo vệ, cả nhà già trẻ này đều phải dựa vào hắn mới có thể sống sót.
Cuối cùng Thôi Tây Sinh cũng là của hắn.
Nhưng hắn muốn cùng Thôi Tây Sinh ở chung thật tốt, lại để cho Lưu An Na nói tiếp, Thôi Tây Sinh sẽ càng hận hắn.
"Lưu An Giản! Em là em gái anh, thế mà anh giúp cái thứ nam không ra nam nữ không ra nữ này bắt em cút?" Lưu An Na giận dữ gầm lên với Lưu An Giản.
Vốn cô uy bức bị phá hỏng, từ tận thế có Mạnh Giang Thiên che chở, khắp nơi cô đều bị Thôi Tây Sinh áp chế.
Thật vất vả đợi cho đến khi Mạnh Giang Thiên xong đời, cô cho rằng mình có anh trai Lưu An Giản làm chỗ dựa vững chắc, rốt cục có thể ngăn cản Thôi Tây Sinh.
Nhưng không nghĩ tới, cô cho rằng anh trai là chỗ dựa vậy mà vẫn đứng về phía Thôi Tây Sinh, còn bắt cô cút đi, Lưu An Na lại bị Thôi Tây Sinh hơn vế, cô chỉ cảm thấy nghẹn khuất sắp hộc máu.
"Miệng cô sạch sẽ một chút, Tiểu Sinh mang thai là do dị năng gây ra.
Không giống như cô, một cô gái chưa xuất giá, mỗi ngày đều nghĩ đến đàn ông của người khác, đập đầu muốn làm tiểu tam.
Tiểu Sinh là vấn đề thân thể, cô thuần túy là vấn đề đạo đức, cô mới là thứ không biết xấu hổ." Con trai nhà mình bị người ta mắng, Tiêu Nhã Tình không nhịn nữa, muốn cãi nhau, bà nội trợ như bà cũng không sợ một con nhóc lông còn chưa đủ.
"Bà nói ai là tiểu tam? Tôi và Mạnh Giang Thiên là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nó mới là tiểu tam, phá hỏng tình cảm của chúng tôi.
Con trai bà có vấn đề về thể chất và đạo đức, không phải dạng tốt lành gì."
"Cùng nhau lớn lên chính là thanh mai trúc mã? Cô đã tự mình đa tình từ khi còn nhỏ à? Cô nhìn dáng người của cô kìa, phía trước sân bay không khác gì phía sau, căn bản Mạnh Giang Thiên đối với cô không có hứng thú.
Người ta đến đại học, thật vất vả mới tìm được tình yêu đích thực, còn bị cô dây dưa, Mạnh Giang Thiên không cho một cái tát vào mặt cô đều là nó thiện lương."
"Con trai bà mới phía trước sân bay không khác gì phía sau, tôi đây trước lồi sau vểnh, dáng người rất tốt."
"Cô hay lắm, cô cùng Tiểu Sinh cởi quần áo đứng chung một chỗ, người khác đều cho rằng cô mới là nam.
Mạnh Giang Thiên có thể nhìn cô nhiều hơn một cái, đó đều là nó đùa giỡn lưu manh."
"Bà già chó chết, xem tôi xé miệng bà." Ngoài miệng ầm ĩ không được, Lưu An Na tức giận đến đỏ mặt tía tai, xắn tay áo lên muốn cùng Tiêu Nhã Tình khoa tay múa chân.
Thôi Tây Sinh vỗ vỗ mông Tiểu Hắc, Lưu An Na dám ra tay, cậu liền để cho cô ta thử tư vị bị sét đánh.
Đáng tiếc Tiểu Hắc còn chưa ra tay, Lưu An Giản đã kéo Lưu An Na lại: "Đừng náo loạn nữa, mau về nhà cho anh.
Em lại náo loạn thì đừng trách anh không khách khí với em."
"Không khách khí! Anh muốn không khách khí như nào với tôi! Lưu An Giản, sao khuỷu tay anh lại quặp ra ngoài, về nhà tôi sẽ nói với ba mẹ anh bắt nạt tôi, anh vĩnh viễn cũng đừng hòng cưới biến thái này về nhà."
Lưu An Na tức điên rồi, tránh thoát cánh tay Lưu An Giản, trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh tràn đầy sát khí: "Thôi Tây Sinh, cậu hãy cẩn thận, không có Mạnh Giang Thiên bảo vệ cậu, tôi xem cậu còn có thể kiêu ngạo đến khi nào."
Bỏ lại một câu ác độc, Lưu An Na tức giận rời đi, cửa phòng bị đập phát ra một tiếng nổ lớn, Thôi Tây Sinh rất đau lòng cửa nhà mình, cũng không biết có hỏng hay không.
.....????????????????????????????????.....
30/9/2021
#NTT.