Triệu Vỹ Gia nói lời tốt một hồi lâu, Lưu An Na vẫn như cũ không chịu buông tha.
Thật sự Triệu Vỹ Gia không dỗ được, dứt khoát hôn Lưu An Na, chặn cái miệng lải nhải kia.
Mạnh Giang Thiên không muốn xem livestream, hơn nữa anh đến tìm Triệu Vỹ Gia gây phiền toái, nào có thời gian lề mề với bọn họ.
Hai người hôn đến trời đất quay cuồng, mắt thấy sắp trình chiếu phim thiếu nhi không thích hợp, Mạnh Giang Thiên cho một phát dao gió, đập vỡ cửa kính phòng ngủ hai người.
Hai người nháy mắt kinh sợ, Triệu Vỹ Gia cẩn thận tới gần cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài, nhưng hắn lại không phát hiện, sương mù màu sắc dần dần quanh quẩn đầu hắn.
Triệu Vỹ Gia thò đầu ra ngoài cửa sổ, mạnh mẽ mở to hai mắt, trong sân, một gốc cây nhỏ phát sáng đang lung lay nhảy múa.
Phát hiện Triệu Vỹ Gia đang nhìn nó, lá cây nhỏ đều nâng lên, chuyển hướng sang cửa sổ, tựa như đang nhìn Triệu Vỹ Gia.
Phát hiện Triệu Vỹ Gia, hình như cây nhỏ rất hưng phấn, cành cây cuốn lên một tảng đá trên mặt đất rồi vung lên, tảng đá nhỏ bay về phía Triệu Vỹ Gia.
Triệu Vỹ Gia vừa tránh, tảng đá nhỏ bay vào phòng, đập vào tủ quần áo, cửa tủ quần áo bị đập thủng.
Lực này mà đập vào người, phỏng chừng cũng phải đập ra một lỗ máu.
"A." Lưu An Na sợ hãi la hét lao ra khỏi phòng ngủ.
Triệu Vỹ Gia nhíu mày trừng mắt nhìn cây nhỏ, lại bị cây nhỏ tức giận nổi trận lôi đình.
Mấy nhánh cây nhỏ ngoài cửa sổ vặn vẹo thành hình dạng của một bàn tay, làm ra một cái cử chỉ khiêu khích quốc tế.
Triệu Vỹ Gia nhìn ngón giữa xanh mướt kia, nhất thời tức giận, cái đồ chơi này lòi đâu ra đùa giỡn như vậy.
Tuy rằng bị một cái cây khiêu khích, nhưng Triệu Vỹ Gia vẫn rất cảnh giác, không tùy tiện đi tìm cây nhỏ gây phiền phức, chỉ ở trong cửa sổ ném ra một cành cây mềm mại, ý đồ bắt lấy cây nhỏ.
Cây nhỏ nhìn như kiêu ngạo nhưng rất dễ dàng bị cành cây của Triệu Vỹ Gia quấn lấy.
Triệu Vỹ Gia vui vẻ, đang muốn thu về, lại đột nhiên có một luồng sức mạnh truyền đến cánh tay, đập hắn vào mép cửa sổ.
Trong sân, cây nhỏ điên cuồng chạy trốn, nhìn cây non như cọng bún, sức lực lại lớn đến Triệu Vỹ Gia cũng không kéo được.
Bụng đập vào cửa sổ rất đau, Triệu Vỹ Gia nhíu mày, buông lỏng cây nhỏ chạy trốn.
Cây nhỏ vụt chạy đến bên cạnh hàng rào, từ khe hở của hàng rào chui ra ngoài.
Nhưng đứng ở bên ngoài hàng rào, cây nhỏ cũng không đi, quay đầu nhìn Triệu Vỹ Gia, lại vươn ra một ngón giữa xanh mướt.
Triệu Vỹ Gia nheo mắt lại, cây nhỏ này như đang điệu hổ ly sơn.
Diễn xuất vụng về như vậy, hắn mới không bị lừa.
Lạnh lùng cười, Triệu Vỹ Gia ghé vào cạnh cửa sổ thưởng thức cây nhỏ nhảy lên nhảy xuống.
Một phút, năm phút, mười phút, cây nhỏ vẫn xoay hông bên cạnh hàng rào, hấp dẫn sự chú ý của Triệu Vỹ Gia.
Triệu Vỹ Gia cũng không vội, mang một cái ghế ngồi bên cửa sổ, thậm chí còn uống trà.
Kỳ thật hắn còn phải cảm ơn cây nhỏ này, dọa Lưu An Na chạy đi, để cho hắn khó có được một buổi tối tĩnh lặng.
Chuông điện thoại vang lên, Triệu Vỹ Gia thản nhiên buông chén trà xuống, nhìn id người gọi, khẽ nhíu nhíu mày.
"Lão Vương, trễ như vậy là có chuyện gì?"
"Triệu tiên sinh, không ổn, có một đám cây nhỏ biến dị công kích nông trại.
Chúng có đẳng cấp quá cao, cậu đến nhanh lên."
"Cái gì! Cây nhỏ? Có phải nó phát sáng vào ban đêm, kích thước bằng cổ tay không?"
"Đúng vậy, chúng đều chiếu sáng nông trại thành ban ngày rồi.
Làm sao Triệu tiên sinh biết?"
"Đáng chết, tôi qua ngay." Triệu Vỹ Gia buông điện thoại xuống, nhìn cây nhỏ ngoài cửa sổ còn đang vặn vẹo.
Thứ này không phải là điệu hổ ly sơn, mà là đang kéo dài thời gian.
Triệu Vỹ Gia nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy đến gara, chuẩn bị lái xe đến trang trại.
Cây nhỏ thấy Triệu Vỹ Gia không để ý tới nó thì vội vàng đuổi theo.
Triệu Vỹ Gia nóng lòng lại tức giận, nhìn thấy cây nhỏ còn muốn ngăn cản mình, lửa giận càng xông lên, dùng hết dị năng toàn thân, dị năng hệ cây xanh biếc hung hăng đánh vào thân cây nhỏ.
Cây nhỏ ùng ục lăn ra ngoài thật xa, ánh sáng đột nhiên biến mất, nằm bất động trên mặt đất.
Triệu Vỹ Gia sửng sốt một chút, thật cẩn thận đi qua, kéo cây nhỏ xác nhận nó đã chết, thậm chí ở trong thân cây như cổ tay đào ra được một viên tinh hạch cấp một.
Thì ra thứ này dễ giết như vậy.
Triệu Vỹ Gia tự tin cười, vội vàng chạy đến gara, phóng xe chạy tới nông trại.
Trong bóng đêm, một chiếc xe bốc khói màu chạy nhanh về phía nông trại.
Cách nông trại thật xa, Triệu Vỹ Gia đã nhìn thấy toàn bộ nông trại phát sáng, thậm chí chiếu sáng bầu trời đêm trên nông trại.
Trong nông trại ồn ào, náo nhiệt.
Dị năng giả xử lý với cây nhỏ chạy loạn khắp nơi.
Những cây nhỏ này đẳng cấp không cao, và mục tiêu của chúng là trái cây và rau quả của nông trại.
Cành cây nhỏ quấn chặt lấy một lá rau, rau như bị hấp thu dinh dưỡng, lá từ từ chuyển sang màu vàng rồi dần dần héo rũ.
Và một cây nhỏ khác sẽ bảo vệ bên cạnh.
Hai cây nhỏ gộp thành một nhóm, hầu như tất cả các loại cây trồng trong nông trại đều bị chúng ăn tươi.
Nếu mặc chúng hấp thụ, toàn bộ nông trại sẽ bị chúng ăn.
Triệu Vỹ Gia không kịp suy nghĩ nhiều, xuống xe gia nhập chiến đấu.
Hiện giờ tình huống gấp gáp, hẳn là trong hỗn loạn cũng không ai chú ý đến hắn, Triệu Vỹ Gia ngẫu nhiên sẽ dùng dị năng hệ cây cấp 4.5 cắn nuốt cây nhỏ.
Trong phòng giám sát, Mạnh Giang Thiên nhìn một mình Triệu Vỹ Gia điên cuồng nhổ từng cây rau trong ruộng, cười đến âm hiểm.
Oanh oanh liệt liệt đại chiến ba trăm hiệp, hơn một giờ sau, rốt cục dọn dẹp sạch sẽ những cây nhỏ này.
Không có những cây nhỏ phát sáng, một lần nữa nông trại chìm trong bóng tối.
Dị năng của Triệu Vỹ Gia sắp tiêu hao sạch, mệt đến mức đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đột nhiên đèn pha xung quanh nông trại được bật, ánh sáng không hề tối hơn so với những cây nhỏ.
Một đám người ầm ĩ đi tới, Triệu Vỹ Gia cẩn thận nhìn một chút, người dẫn đầu là Phùng Kinh Quảng.
Âm thầm khinh thường bĩu môi.
Bọn họ đều bận rộn hơn một giờ đồng hồ, thân Phùng Kinh Quảng là quản lý giờ mới tới.
Có dị năng giả như bọn họ giúp hắn làm việc, người quản lý như hắn ngược lại rất thoải mái.
Chờ mình trở thành quản lý, tuyệt đối mỗi ngày hắn đều ngồi ở văn phòng, cái gì cũng để cho người khác làm.
Cả người đều mệt mỏi, Triệu Vỹ Gia vẫn giãy dụa đứng lên, khí thế hùng hồn đi tới đối mặt với Phùng Kinh Quảng, Triệu Vỹ Gia tận lực biểu hiện ra mệt nhọc của mình, hơi thở suy yếu nói: "Phùng tiên sinh..."
Lời còn chưa dứt, Phùng Kinh Quảng đã kêu to một tiếng: "Triệu Vỹ Gia, cậu đang làm cái gì vậy!?"
Triệu Vỹ Gia bị rống đến đầu óc ong ong, mờ mịt nói: "Tôi làm cái gì?"
"Còn làm cái gì? Nhìn xung quanh cậu đi, đây là tất cả những gì cậu đã làm!" Phùng Kinh Quảng càng thêm tức giận.
Trong lòng Triệu Vỹ Gia hoảng sợ, chẳng lẽ những cây con kia là Phùng Kinh Quảng bỏ vào? Nhưng hắn không nhận được bất kỳ thông báo nào, hắn chỉ bảo vệ rau với tư cách một người quản lý nông trại phải làm, không ai có thể đổ lỗi cho hắn.
.....????????????????????????????????.....
•3 ngày nữa là Hoàn:vv
2/10/2021
#NTT.