"Tôi nói cho cậu thì cậu phải để tôi đi ngay bây giờ.
Tôi sẽ không vào với cậu, được chứ?" Vương Thụy mặc cả nói.
"Cậu còn chưa dẫn tôi tìm được Hách Nhân mà hiện tại đã muốn đi?" Mạnh Giang Thiên âm trầm nhìn chằm chằm Vương Thụy, tên khốn này có suy nghĩ khác thường.
"Phòng này chính là phòng của Hách Nhân, ông ta đã bị mang đi." Vương Thụy gõ cửa bên cạnh, chỉ vào căn phòng lộn xộn phía sau nói.
Khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, Vương Thụy cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.
Vì sợ Mạnh Giang Thiên không nhìn thấy Hách Nhân sẽ qua cầu rút ván lập tức giết hắn, Vương Thụy không thể không ném ra một mồi nhử mới.
Nghe được lời của Vương Thụy, đúng là sắc mặt Mạnh Giang Thiên không dễ nhìn, ánh mắt nhìn về phía Vương Thụy cũng mang theo sát khí.
"Hách Nhân có thể tinh lọc virus zombie, nghĩ cũng biết nếu rút lui khẳng định phải mang ông ta đi trước.
Nếu không tìm được Hách Nhân, chúng ta mỗi người một ngả.
Tôi nói cho cậu biết biện pháp Tề Thiên Sơn cắn nuốt tinh hạch, cậu thả tôi rời đi, thế nào?"
Hiện tại Vương Thụy thấy rất may mắn vì vừa rồi để lại thêm mồi nhử, ánh mắt Mạnh Giang Thiên quá dọa người.
"Nói đi." Mạnh Giang Thiên không đưa ra bất kỳ lời hứa nào, lạnh như băng phun ra một chữ.
"Có thể nói nhưng cậu phải thề, tôi nói cậu phải lập tức thả tôi đi." Vương Thụy chịu áp lực vì mình mà tranh thủ cơ hội sống sót.
"Cậu không nói, hiện tại tôi sẽ giết cậu." Mạnh Giang Thiên lạnh lùng vung dao gió uy hiếp.
Vương Thụy nhìn dao gió kia không khỏi nuốt nước miếng, tuy rằng sợ nhưng cũng không thể không kiên trì nói: "Vậy cậu cứ giết tôi đi, dù sao cậu cũng muốn giết tôi, tôi cần gì phải nói cho cậu nữa."
Mạnh Giang Thiên híp mắt lại, dao gió rời tay mà ra, ánh sáng chợt lóe trước mắt, cả người Vương Thụy khẩn trương run rẩy, hai má đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn.
Dao gió chỉ ở trên mặt Vương Thụy cắt một vết thương nhỏ liền lướt qua.
Nhưng lời cảnh cáo của Mạnh Giang Thiên vẫn khiến hai chân Vương Thụy nhũn ra, dùng sức tựa vào khung cửa mới không quỳ xuống.
Dao gió tựa như một cái boomerang, bay ra ngoài dạo một vòng lại trở về trong tay Mạnh Giang Thiên.
Đây là kỹ năng mà Mạnh Giang Thiên mới nắm giữ sau khi cấp bậc tăng lên.
"Mạnh Giang Thiên, tôi và cậu cũng không sầu không oán, cậu giết tôi cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Nhưng chỉ cần cậu đáp ứng thả tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết biện pháp cắn nuốt tinh hạch.
Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi, tại sao cậu phải cố chấp giết tôi?" Vương Thụy run giọng cố gắng thuyết phục Mạnh Giang Thiên.
Mặt Mạnh Giang Thiên không chút thay đổi nhìn chằm chằm Vương Thụy một lúc rồi thu hồi dao gió: "Nói, tôi chấp nhận thả cậu."
"Thật sao?" Vương Thụy đột nhiên có sức lực mừng rỡ xác nhận.
"Cậu có thể lựa chọn không nói."
"Nói! Tất nhiên nói."
"Tề Thiên Sơn là uống một loại thuốc, loại thuốc này có thể giảm bớt tốc độ tinh hạch phóng thích năng lượng, có thể làm cho dị năng giả chậm rãi hấp thu tinh hạch, sẽ không bị năng lượng làm nổ tung thân thể.
Nhưng loại thuốc này chỉ có hiệu quả với dị năng giả, thuốc rất mạnh nên người bình thường không thể chịu được.
Lưu Thắng Huy để cho mấy người bình thường quanh năm tập thể hình thử qua, đều thất bại, cho nên, cậu đừng nghĩ cho Thôi Tây Sinh dùng."
Vương Thụy thấy ánh mắt Mạnh Giang Thiên chớp động, suy đoán ý đồ của anh rồi trịnh trọng cảnh cáo.
Thôi Tây Sinh loại mỹ nhân này mà chết thì thật đáng tiếc.
"Loại thuốc này ở đâu?" Mạnh Giang Thiên lạnh nhạt nhìn Vương Thụy, suy nghĩ trong lòng bị đoán trúng, nghe Vương Thụy nói thì cũng bỏ ý định cho Thôi Tây Sinh dùng.
"Theo hành lang này đi đến cuối rẽ phải, có một gian phòng viết phòng thuốc, tất cả thuốc đều nghiên cứu chế tạo ở nơi đó.
Về phần hiện tại phòng thuốc kia có bị chuyển hay không thì tôi không biết.
Cậu mau đi đi, có lẽ còn có thể đuổi kịp."
"Cậu đi cùng tôi." Mạnh Giang Thiên bắt Vương Thụy.
Vương Thụy né tránh: "Tôi không đi, vừa rồi cậu đáp ứng sẽ thả tôi đi.
Hẳn là cậu cũng cảm giác được phía trước có người mai phục, cậu đẳng cấp cao, người giỏi gan rất lớn, xông vào cũng có thể chạy nhưng tôi không muốn tự đi chịu chết."
"Tôi đã nói sẽ thả cậu đi, nhưng không nói khi nào thả cậu."
Mạnh Giang Thiên vừa nhấc chân lên thì đột nhiên Vương Thụy bạo phát, một quả bóng nước đập về phía Mạnh Giang Thiên.
Bóng nước chậm như người, Mạnh Giang Thiên khinh thường cười, dễ dàng tránh thoát.
Nhưng mục tiêu của Vương Thụy căn bản không phải Mạnh Giang Thiên, mà là dị năng giả mai phục phía sau anh.
Bóng nước đập vào trong đường hầm phía trước, dị năng giả mai phục phía sau vách tường chỉ có thể tránh né bóng nước công kích đến, nhao nhao hiện thân.
Đã bại lộ, những người này cũng không khách khí, đồng loạt hướng Mạnh Giang Thiên ném ra dị năng đủ màu sắc.
Mạnh Giang Thiên đang nắm lấy cổ áo Vương Thụy, đột nhiên sau lưng dị năng rung động hỗn loạn, vừa quay đầu lại đã thấy dị năng hoa hoè hoa sói gần ngay trước mắt.
Thô lỗ ném Vương Thụy đi, đột nhiên Mạnh Giang Thiên thuấn di ra ngoài biến mất.
Vương Thụy vừa mới đứng vững nên cũng không thể tránh kịp dị năng đầy trời bay tới.
Khó khăn lắm mới tránh được đại bộ phận dị năng công kích, nhưng không kịp né tránh một ít dị năng làm bị thương.
Bụng bắp chân bị một quả cầu lửa đập trúng, đau rát.
Vương Thụy nhe răng trợn mắt dùng dị năng hệ nước của mình rửa sạch vết thương, trong lòng nguyền rủa Mạnh Giang Thiên không có nhân đạo, bảo ném hắn là ném.
Nếu không phải thân thể bất ổn hắn cũng sẽ không bị đập trúng.
Ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Giang Thiên đã cùng mấy dị năng giả mai phục kia đánh nhau, trong lòng Vương Thụy vui vẻ, cũng không để ý đến vết thương trên đùi, lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Mạnh Giang Thiên nhìn thấy Vương Thụy chạy trốn cũng không đuổi theo.
Đẳng cấp sáu dị năng giả mai phục đều rất cao, một mình anh đối phó phải hết sức chăm chú mới được.
Tuy đẳng cấp sáu dị năng giả mai phục cao, nhưng Mạnh Giang Thiên tốc độ nhanh nên dị năng của những người này không đánh trúng anh.
Hao phí một chút thời gian giải quyết sáu dị năng giả, Mạnh Giang Thiên không khách khí lấy tinh hạch của bọn họ.
Chậm trễ thời gian này, sinh mệnh rung động trong phòng thí nghiệm càng lúc càng hỗn loạn, tiếng đánh nhau ầm ĩ cũng càng ngày càng nhiều, hẳn là có người tiến vào.
Mạnh Giang Thiên không tham gia chiến đấu, nhưng có người không ngừng chạy trốn về phía anh.
Mạnh Giang Thiên không muốn nhiều chuyện, có thể trốn đều trốn.
Tránh không thoát thì giết.
Theo lời Vương Thụy thì anh tìm thấy căn phòng có viết phòng thuốc trên cửa.
Cửa phòng mở ra, bên trong vẫn bị di chuyển lộn xộn như cũ, anh vẫn đến chậm một bước, cái gì cũng không tìm được.
Không biết Hách Nhân bị đưa đi đâu, anh dẫn Vương Thụy cùng Thôi Tây Sinh thuấn di đến phòng Trịnh Ngẫu, thời gian cũng không quá lâu, cho dù Hách Nhân bị mang đi hẳn là cũng không đi xa được.
Mạnh Giang Thiên cảm thụ được dị năng cùng sinh lực rung động bên cạnh, nơi nào có người đều đi xem xét một chút.
Không phát hiện Hách Nhân thì rời đi, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Phòng thí nghiệm mở rộng khắp nơi, mỗi nơi đều có người đang trốn tìm.
Hẳn là Trương Triết Phong dẫn viện binh đến trợ giúp, người trắng trợn lục tung so với người trốn thì nhiều hơn.
Mạnh Giang Thiên thuấn di vào một gian phòng trống, tránh né dị năng giả như thổ phỉ bên ngoài.
Vào phòng lại cảm giác được sinh lực rung động cố ý che dấu.
Mạnh Giang Thiên nhìn về phía sau giá sách nặng nề, dao gió trong tay đã ngưng tụ.
Người phía sau giá sách nhận thấy mình bị phát hiện thì lập tức vọt ra.
Ba dị năng giả đều ở trên cấp hai.
Ba người hùng hổ xông tới, Mạnh Giang Thiên chỉ đứng tại chỗ lắc lắc dao gió, hai cấp bậc chênh lệch nên căn bản ba người né tránh không kịp, đầu thân phân biệt.
Phía sau giá sách còn có một hơi thở, lại dần dần trở nên yếu ớt, mùi máu tươi cũng chậm rãi tản ra.
Mạnh Giang Thiên cảnh giác vòng qua giá sách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người bị trói chặt ngã xuống vũng máu.
Bên cạnh là một thanh chủy thủ nhiễm máu, tựa hồ là vừa mới rút ra, máu trên bụng người này còn đang chảy ròng ròng.
Nhận thấy có người đang nhìn mình, người ngã xuống đất giãy giụa ngẩng đầu lên tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhìn thấy Mạnh Giang Thiên, hai người đều sửng sốt.
"Viện trưởng Hách!" đột nhiên Mạnh Giang Thiên phát hiện người ngã xuống đất lại chính là Hách Nhân.
Vội vàng tiến lên, đẩy giá sách nặng nề bay ra, không kịp cởi trói cho Hách Nhân, dị năng hệ chữa trị đều trút xuống bụng ông.
Tuy rằng hệ chữa trị chỉ cấp một, nhưng vết thương của Hách Nhân vẫn đang chậm rãi khôi phục.
Thanh chủy thủ kia cũng không lớn, miệng vết thương cũng không sâu, Mạnh Giang Thiên không chữa trị hoàn toàn được cho Hách Nhân, đẳng cấp hệ chữa trị của anh quá thấp.
Chỉ ngăn được máu của Hách Nhân, hơi khôi phục miệng vết thương một chút mà dị năng hệ chữa trị của anh cũng đã tiêu hao hết.
Nhưng tính mạng Hách Nhân được bảo vệ.
Cởi bỏ sợi dây thừng trên người Hách Nhân, đỡ Hách Nhân ngồi dậy.
Hách Nhân ôm bụng nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn Mạnh Giang Thiên không khỏi cảm thán: "Không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây.
Cảm ơn trời, hôm nay may mắn có cậu, nếu không tôi chỉ có thể ở lại đây.
Cậu cũng đến khu an toàn này à? Thôi Tây Sinh có đi với cậu không?"
"Có, bây giờ em ấy đang ở với tôi.
Viện trưởng Hách, làm sao ông có thể trốn ở đây, tôi còn tưởng rằng ông đã bị bọn họ mang đi."
"Bọn họ muốn dẫn tôi đi, nhưng còn chưa đi ra ngoài đã bị người chặn trở về.
Chuyện gì xảy ra bên ngoài, có phải phòng thí nghiệm này đã bị lộ không? Hôm nay Lưu Thắng Huy cầm theo một ít tài liệu quan trọng.
Trở về còn muốn mang tôi đi, nhưng bị người chặn lại."
"Hẳn là người của Trương Triết Phong đến tịch thu.
Viện trưởng Hách, vết thương này của ông là sao? Không phải bọn họ muốn mang ông đi sao, sao còn giết ông? Dị năng của ông cũng không dễ tìm."
"Bị cậu phát hiện.
Họ không thể đưa tôi đi nên họ giết tôi.
Đây có lẽ là tâm ý mà tôi không nhận được, cũng không để cho người khác có được.
Cậu có biết dị năng của tôi không?"
"Nghe nói là có thể tinh lọc virus zombie, chẳng lẽ không phải sao?"
"Đúng vậy.
Nhưng Lưu Thắng Huy giữ bí mật rất nghiêm ngặt, làm sao cậu biết được? Cậu gia nhập trận doanh của Trương Triết Phong sao?"
"Không, tôi một thân một mình, trận doanh của ai cũng không gia nhập.
Tôi nghe những người khác nói.
Ông có biết Lâm Vi Hồng không?"
"Tiểu Hồng à, tôi biết, nó là một dị năng giả tôi cứu ra, cậu cũng biết nó?"
"Chính cô ấy nói cho tôi biết chuyện phòng thí nghiệm dưới lòng đất, cũng là cô ấy nói ông ở đây, muốn tôi tới cứu ông."
"Nó cũng ở bên ngoài sao?"
"Ừm."
"Con bé này vậy mà giữ lời hứa, tôi chỉ tận lực giúp mấy đứa đó chạy ra ngoài, không nghĩ nói tới cứu tôi mà tới thật."
.....????????????????????????????????.....
19/9/2021
#NTT.