Chiến tranh lắng xuống, cuối cùng siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày cũng mở cửa.
Cửa cuốn bị đập đến biến dạng, cuốn lên rầm rầm bụp bụp cũng không thể xuống được nữa.
Ông chủ đau lòng vứt đi, sửa một cánh cửa này cũng không rẻ.
Mạnh Giang Thiên dẫn Thôi Tây Sinh và Hách Nhân trở về nhà mình.
Phòng của anh quá nhỏ, hai phòng một khách cũng không đặt được bao nhiêu đồ đạc, dụng cụ của Hách Nhân vẫn đặt ở trong siêu thị nhu yếu phẩm hàng ngày.
Nửa đêm ba người đang ngủ say, đột nhiên trên bầu trời khu an toàn vang lên tiếng cảnh báo vô cùng lớn.
Nháy mắt Mạnh Giang Thiên bừng tỉnh, đi đến cạnh giường quan sát mọi chuyện bên ngoài.
Thôi Tây Sinh cũng bị đánh thức, hoảng hốt khi thấy bên cạnh không có Mạnh Giang Thiên.
Nhìn thấy anh đứng bên cửa sổ thì yên tâm hẳn.
Đi đến bên cạnh ôm cánh tay anh, Thôi Tây Sinh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông báo động vang lên.
"Có chuyện gì vậy?" Thôi Tây Sinh nghi ngờ hỏi.
"Không biết." Mạnh Giang Thiên cũng không nhìn ra bên ngoài có cái gì lạ thường.
Hách Nhân gõ cửa bên ngoài, một mình ông cũng rất sợ hãi.
Ba người ở trong phòng ngủ chờ một lúc lâu, chuông báo động vang lên hơn hai giờ lại đột nhiên dừng lại.
Và bên ngoài cũng không có gì xảy ra.
Bây giờ còn có thể ngủ một giấc, Mạnh Giang Thiên vừa định trở về giường nghỉ ngơi thì Hách Nhân đã nhanh hơn một bước nằm ở vị trí của Mạnh Giang Thiên.
Hách Nhân ở trong phòng ngủ không đi, chiếm lấy giường bên cạnh Thôi Tây Sinh, nhất định phải ở bên cạnh Mạnh Giang Thiên mới cảm thấy an toàn.
Thôi Tây Sinh cũng mặc kệ, tự mình nằm trong chăn xem náo nhiệt.
Hai người đang tranh nhau giường thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Lập tức ba người đều khẩn trương lên.
Hơn nửa đêm, ai sẽ gõ cửa chứ?
"Hai người trốn đừng đi ra, tôi đi xem một chút." Mạnh Giang Thiên dặn dò hai người, đi đến cạnh cửa xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa là ba người đàn ông, một người trung niên tuy rằng mặc âu phục giày da nhưng nhìn qua lại có chút tiều tuỵ.
Phía sau người đàn ông trung niên, một trái một phải là hai người đàn ông mặc âu phục đen có vẻ là vệ sĩ, dị năng trên người rung động rất mãnh liệt, chắc là cấp ba.
Ba người xa lạ gõ cửa nửa đêm, Mạnh Giang Thiên không mở cửa, cách cửa hỏi: "Ba người là ai?"
"Xin hỏi là Mạnh Giang Thiên sao?" Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn về phía mắt mèo, rất khách khí hỏi.
"Là tôi, các ông là ai?"
"Tôi là Trương Triết Phong.
Quản lý mới khu an toàn, tôi có việc gấp muốn tìm cậu thương lượng, bây giờ cậu có tiện không?"
Người đàn ông trung niên tự báo tên tuổi, lông mày Mạnh Giang Thiên nhướn lên, không nghĩ tới bên ngoài lại là nhân vật số một như vậy.
Tối mai có thể gặp mặt mà lúc này người này lại tìm tới cửa, phỏng chừng thật sự có việc gấp.
Còn muốn tìm hắn mượn trực thăng, Mạnh Giang Thiên do dự một lát rồi vẫy vẫy tay với Hách Nhân và Thôi Tây Sinh đang len lén quan sát ở cửa phòng ngủ, để hai người trở về phòng trốn.
Hách Nhân và Thôi Tây Sinh rất nghe lời đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng hai người lại ghé vào cửa nghe lén.
Mạnh Giang Thiên mở cửa, Trương Triết Phong nhìn thấy Mạnh Giang Thiên lập tức nở nụ cười hiền lành: "Muộn như vậy quấy rầy cậu thật sự rất ngại.
Chỉ là mọi thứ quá gấp gáp nên phải làm phiền.
Tôi vào nhà nói chuyện được không?"
"Mời vào." Mạnh Giang Thiên nhường chỗ.
Ba người vào phòng, Mạnh Giang Thiên bảo ba người ngồi trên sô pha, Trương Triết Phong nói cảm ơn ngồi xuống, hai vệ sĩ lại đứng sau lưng Trương Triết Phong, một trái một phải giống như hai vị môn thần.
Mạnh Giang Thiên rót một ly nước đun sôi cho Trương Triết Phong nói: "Xin lỗi, trong nhà chỉ có nước đun sôi."
Về phần hai pho tượng gỗ kia, Mạnh Giang Thiên cảm thấy bọn họ cũng sẽ không uống nên không muốn lãng phí nước.
Nước chính là do Thôi Tây Sinh tự đun sôi để nguội, không thể phí phạm.
"Cái này có gì phải xin lỗi, hiện tại khu an toàn còn chưa có nhà máy nước giải khát, nếu cậu đến chỗ tôi, tôi cũng chỉ có thể chiêu đãi nước đun sôi.
Uống nước đun sôi lành mạnh hơn." Trương Triết Phong nhận ly nước uống một ngụm lớn, dường như thật sự rất khát.
Ngồi đối diện Trương Triết Phong, không để ý tới sự khách khí của hắn, Mạnh Giang Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chuyện gì gấp như vậy, phiền ngài tới tìm tôi muộn như thế?"
Trương Triết Phong lập tức buồn sầu thở dài, buông ly nước xuống: "Cảnh báo vừa rồi cậu nghe thấy không?"
"Nghe thấy, vang lên hơn hai tiếng đồng hồ, ầm ĩ không ngủ được, nhưng cái gì cũng không xảy ra." Mạnh Giang Thiên rất có oán hận, hiện tại Thôi Tây Sinh cần ngủ đủ giấc, nửa đêm bị đánh thức, ngủ lại sẽ rất khó.
"Xin lỗi làm ầm ĩ đến cậu ngủ, nhưng cũng không có biện pháp.
Vừa rồi có zombie vụng trộm chạy vào khu an toàn làm bị thương rất nhiều người.
Chúng tôi cũng không biết đến tột cùng chạy vào bao nhiêu zombie, chỉ có thể phát ra cảnh báo cho tất cả mọi người cảnh giác."
"Bận rộn hơn hai giờ, rốt cục giết chết zombie.
Chỉ là hiện tại cũng không biết còn có cá lọt lưới hay không, sau này cậu ra ngoài phải rất cẩn thận."
"Zombie sao lại lén lút chạy vào? Chúng đến từ đâu?" Mạnh Giang Thiên ngoài ý muốn hỏi.
Tường của khu an toàn này cao như vậy, zombie cồng kềnh vậy mà cũng có thể tiến vào, rất là kỳ quái.
"Chính là bởi vì không biết zombie từ đâu tiến vào cho nên tôi mới suốt đêm tới tìm cậu cùng viện trưởng Hách, muốn mời hai vị giúp đỡ.
Lưu Thắng Huy dùng dị năng giả và người bình thường làm thí nghiệm quả thực lạm sát vô tội, thật sự là điên rồ."
"Vì bắt Lưu Thắng Huy mà dị năng giả của chúng tôi đã tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn để cho hắn chạy trốn.
Hắn đã từng là một người quản lý khu an toàn, hắn có thể xây dựng một phòng thí nghiệm dưới lòng đất và những thứ khác dưới lòng đất.
Hôm nay mấy zombie này xuất hiện quá quỷ dị, chúng tôi nghi ngờ không biết Lưu Thắng Huy có đào địa đạo ở đâu đó xong từ bên ngoài thả zombie vào không."
"Hôm nay zombie tiến vào cũng không nhiều, chúng tôi còn có thể đối phó.
Nhưng nếu không tìm được chỗ zombie vụng trộm tiến vào, về sau cuồn cuộn tiến vào không ngừng mà chúng tôi chỉ còn lại mấy dị năng giả này thì chỉ sợ không đánh được.
Cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp chúng tôi tìm đường zombie tiến vào, thuận tiện hỗ trợ dọn sạch zombie tiến vào, miễn cho chúng thương tổn càng nhiều người."
"Tôi biết hiện tại viện trưởng Hách ở chung với cậu cho nên tôi cũng muốn mời viện trưởng Hách giúp chúng tôi cứu một ít người bị zombie cào nhiễm virus."
"Việc này tôi có thể giúp, nhưng tôi muốn một chút thù lao." Quả thực đây là một cơ hội tốt để đưa trực thăng tới tận cửa, Mạnh Giang Thiên rất thống khoái đáp ứng, cũng không tốn quá nhiều tâm tư suy nghĩ của anh.
"Đương nhiên, chúng tôi sẽ không để cho các cậu bận rộn vô ích.
Có cái gì muốn cứ việc đề cập, có thể cho tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu."
"Tôi không cần cái gì khác, tôi chỉ muốn ngồi trực thăng trở về khu an toàn ở quê tôi, dẫn theo người yêu và viện trưởng Hách." Mạnh Giang Thiên đưa ra yêu cầu của mình.
Trương Triết Phong lập tức cười, trong nụ cười lộ ra vẻ thoải mái đắc ý: "Chuyện này không thành vấn đề.
Chỉ cần giải quyết chuyện zombie ra vào, tôi lập tức thu xếp trực thăng đưa các cậu trở về."
"Tôi cũng muốn dẫn cả viện trưởng Hách đi." Trương Triết Phong đồng ý quá dứt khoát, sợ hắn không nghe rõ lời anh, Mạnh Giang Thiên không nhịn được nhắc nhở.
Dị năng của Hách Nhân là hệ tinh lọc, bất kỳ khu an toàn nào cũng sẽ tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán.
Trương Triết Phong lại dứt khoát đồng ý thả người như vậy khiến Mạnh Giang Thiên rất nghi ngờ không biết hắn có nghe rõ lời mình hay không.
Hiện tại tốt nhất loại chuyện này nên nói rõ ràng, miễn cho sau này cãi nhau.
.....????????????????????????????????.....
20/9/2021
#NTT.