Cố Quân, người vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống thì một tiếng hát lớn từ phòng bên cạnh vang lên, đó là "Tâm hồn quân đội Trung Quốc", rất vui nhộn, Cố Quân thẫn thờ nhìn ánh sáng trắng bên ngoài cửa sổ. Được một lúc, anh cáu kỉnh quay lại và lấy gối ấn vào tai. Có vẻ như anh ấy không thể ngủ được, tiếng hát lạc điệu của Thẩm Tinh Trì thực sự có sức lan tỏa, Cố Quân buộc phải nghe nó một lúc, vừa tức vừa buồn cười. Cái quái gì vậy, anh ta phàn nàn trong lòng, một bài hát chính trực và trang nghiêm được hát một cách lộn xộn, hoàn toàn là để dọa người. Cố Quân nhớ tới tối hôm qua, Thẩm Tinh Trì lẻn vào trong phòng lấy đi một ít tài liệu, cố tình chôn ở bãi biển bên ngoài. Tài liệu được chôn rải rác, một tờ lại một tờ, anh và một số vệ sĩ đã dành nửa đêm ở bãi cát rộng lớn để thu thập những tài liệu còn sót lại. Cố Quân trở lại với bộ đồ thể thao dính đầy cát, Thẩm Tinh Trì đang dựa vào tay vịn cầu thang, anh ta nâng chiếc cốc trên tay lên và nhìn một cách uể oải: "Sữa nóng với mật ong dì Mây làm, cậu có muốn uống không??" Cố Quân nhìn anh ta, dùng đầu ngón tay chà xát cát trên tài liệu, không nói một lời đi qua anh ta, đi lên lầu. Thẩm Tinh Trì hài lòng khịt mũi từ dưới cổ họng, nhấp một ngụm sữa và thè lưỡi ra trêu chọc, sữa hôm nay ngọt ngào hơn bình thường. Sau khi ký ức kết thúc, Cố Quân vò đầu bứt tóc và đứng dậy khỏi chiếc giường ấm áp. Đầu óc uể oải, thiếu ngủ, nóng nảy khiến cậu không muốn bắt tay ngay vào ccậu việc. Tất cả các kế hoạch được thực hiện đều bị phá vỡ, Cố Quân lần đầu tiên cảm thấy không muốn thực hiện ccậu việc tiếp theo. Nhìn sách trên giá sách, toàn là tiểu thuyết gốc khó hiểu về quản lý tài chính và nước ngoài chưa được dịch, Cố Quân thực sự không muốn đọc, hơn nữa giọng hát khủng bố từ phòng bên cạnh không ngừng vang lên. Mặt trời ló dạng, ánh nắng xuyên qua những đám mây chiếu vào trong phòng. Cố Quân vẫn nhớ rằng anh ấy đã bị đánh thức khi đang ngồi trên ban ccậu mà không có lý do gì, vì vậy anh ấy cảm thấy sợ hãi kéo dài, anh ấy quyết định chỉ tắm nắng trong nhà. Anh chuyển chiếc ghế đến một nơi có nắng và mở ứng dụng Himalaya FM-Tingshu Radio trong điện thoại di động mà anh đã vô tình tải xuống trước đó, vì quá bận rộn với ccậu việc nên anh không có thời gian để nghe nó. Cố Quân chưa từng sử dụng qua, sau khi mở ra, anh ngẫu nhiên bấm vào một cuốn tiểu thuyết âm thanh, chọn câu chuyện siêu nhiên trong kênh, lấy chiếc tai nghe đã lâu không sử dụng ra, cắm vào lỗ tai, sau đó nhắm mắt yên lặng lắng nghe. Không biết bao lâu, Cố Quân mở mắt ra bởi tim đập dữ dội, giọng nói đáng sợ đang không ngừng phát ra từ tai nghe — anh ấy đang miêu tả sự xuất hiện của một con ma nữ một cách sống động và chi tiết trên chiếc nhạc nền thật kỳ lạ. Cố Quân bình thường không thích xem những loại phim hay truyện này, cũng không tin trên đời có ma, nhưng vào thời điểm này trong ngày, chạng vạng tối, làm anh có chút sợ hãi. Mồ hôi trên trán vô tình trượt xuống, mọi nơi anh nhìn đến anh đều tưởng tượng ra có rất nhiều bóng ma, vừa lúc từ trong tai nghe truyền đến một tiếng quỷ dị sắc bén gào thét, Cố Quân sợ hãi từ trên ghế nhảy lên, rúttai nghe ra, lướt qua cửa sổ một cách nhanh chóng, sau đó bình tĩnh đến bàn làm việc, Căn phòng vô cùng yên tĩnh, con ma phiền phức bên tai lúc nãy bên cạnh cũng im lặng, Cố Quân không khỏi nghĩ đến những nơi dễ nhìn thấy ma, góc tường, cuối giường, thậm chí cả mặt kính của tủ sách. Anh còn nghe được cả tiếng nhịp tim mình đập. Cố Quân không thể chịu đựng được nữa, rời khỏi phòng như thể chạy trốn. Vừa chạy nước rút dọc theo hành lang, vừa suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, anh quyết định chạy tiếp, vòng quanh đảo một vòng, mồ hôi chảy ra có thể trút bỏ những phiền toái không cần thiết. "Cậu làm sao vậy, vội vàng như vậy đi, còn phải đi luân hồi sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Quân dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Thẩm Tinh Trì khoanh tay trên tay vịn cầu thang, kiễng một chân đứng trên mặt đất, ung dung đung đưa. Có một que nhỏ màu xanh lá cây trong miệng anh ta. Ban đầu anh ấy đang nhìn xuống hội trường, nhưng Cố Quân đã khơi dậy sự quan tâm của anh ấy. Dáng vẻ đó, giống như có thứ gì đó đang theo sát phía sau anh, Thẩm Tinh Trì nhạy cảm nheo mắt lại. Các ngón tay của Cố Quân nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay tròn xoe cắm sâu vào lòng bàn tay. Ở một số phương diện, anh và Thẩm Tinh Trì giống nhau, bất kể xảy ra chuyện gì, điều cuối cùng anh muốn thấy chính là sự mất mặt của đối phương. Cố Quân mím môi không nói. Thẩm Tinh Trì khịt mũi, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và mồ hôi trên trán của anh ta, anh ta nghi ngờ hỏi: "Cậu không phải là đang gặp ác mộng đấy chứ?" Đây là một chuyện cười có thể cười từ giờ đến sang năm. "Cậu nghĩ nhiều rồi." Cố Quân cổ họng khô khốc nói, không khỏi ho khan một tiếng, "Thẩm thiếu gia tại sao không tiếp tục hát?" Thẩm Tinh Trì cắn chặt que trong miệng: "Tôi bị đau họng. Dì Mây đã cho tôi một cây kẹo mút, vị cam. Nghe nói khi còn nhỏ cậu rất thích nó, và cậu sẽ khóc nếu không ăn nó.." Anh ta rút nó ra khỏi miệng, chọc một quả cầu pha lê màu cam vào cây gậy màu xanh lá cây, với cách phối màu cực kỳ khó chịu. Cố Quân phớt lờ lời chế giễu của Thẩm Tinh Trì như thể anh ta không nghe thấy điều đó: "Tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện với cậu nữa." "Cậu đi đâu?" Thẩm Tinh Trì thò đầu hỏi hắn: "Muốn tôi đi cùng cậu sao? Khi gặp ác mộng cần có người chăm sóc haha." Cố Quân đang đi xuống cầu thang suýt trượt chân, anh ta bực bội nhìn Thẩm Tinh Trì rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại. * Sau đó, việc mất tài liệu xảy ra thường xuyên, nhưng nó không bị chôn và mất nhiều như lần đầu tiên, chỉ là bị thay đổi vị trí. Theo thời gian, Cố Quân cũng nhớ được hết những nơi Thẩm Tinh Trì có thể giấu. Anh hiểu rõ tính cách của đối phương, đối với cậu thiếu gia tuyệt đối không thể câm như hến thì hành vi như vậy có thể dung thứ được. Thật không ngờ, trò đùa của Thẩm Tinh Trì không dừng lại ở đó, ngoài việc luôn làm ồn ào, anh ta còn cố tình thay đổi gia vị, thêm nước cay và muối vào cơm của Cố Quân, sau đó anh ta thực sự nhân cơ hội lẻn vào Cố Quân trong khi Cố Quân đang tắm trong phòng, và lấy quần áo anh ta để bên ngoài. Có lẽ là nhờ phúc được ở cạnh phòng của Cố Quân, cậu ta đã biết được thói quen sinh hoạt của anh. Cố Quân quấn một chiếc áo choàng tắm và ngồi trên ghế, mái tóc chưa chải được thả tự do đang nhỏ nước, để lại những vệt nước sẫm màu trên áo choàng tắm. Anh không biết làm sao, Thẩm Tinh Trì đã lấy quần áo của anh, chỉ để lại cái khăn tắm. Ngồi một lúc, Cố Quân vẫn còn hơi choáng váng, hoặc buồn bã, trong lòng có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết nên diễn tả như thế nào. Cố Quân chưa bao giờ thích Thẩm Tinh Trì, vì vậy tất cả những gì anh ấy có thể làm là tránh xa. Khi đó, anh không ngờ lại phải sống chung dưới một mái nhà với Thẩm Tinh Trì. Thẩm Tinh Trì thường xuyên la hét và bày tỏ sự không hài lòng, thẳng thừng nói rằng sống với anh ta là cực hình, nhưng thực tế Cố Quân không phải vậy. Chẳng qua là tính nết và cách sinh hoạt của hai người không hề hòa hợp với nhau. Nước trên tóc rơi xuống rất nhiều, giống như màn nước, Cố Quân dùng một tay lau, đem toàn bộ tóc ướt đều hất ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng. Cảm giác bất lực lúc này khiến anh lại nghĩ đến buổi tối kinh khủng đó, vẻ mặt anh thay đổi rõ rệt sau khi nhớ lại âm thanh của cuốn tiểu thuyết ma quái, nguồn gốc của những thứ này là Thẩm Tinh Trì, kẻ đã phá hủy mọi thứ của anh. Cố Quân xoa xoa tay, nhẹ nhàng áp lên mặt, bóp cằm cùng môi, thần sắc nghiêm túc, tựa hồ đang suy tư. Tuy nhiên, đôi lcậu mày nhíu lại đã tiết lộ một chút cảm xúc thực sự.Rốt cuộc anh ấy đã tức giận. ***** Thẩm Tinh Trì, người đã lấy trộm quần áo thành ccậu, lúc này đã phá lên cười trong phòng của mình. Cố Quân tính tình lạnh lùng, lúc này không thấy động tĩnh gì cũng là bình thường, nhưng Thẩm Tinh Trì dám cam đoan hắn nhất định khó chịu. Thẩm Tinh Trì đột nhiên cảm thấy tiếp tục ở lại đây cũng có thể chấp nhận được, dù sao cũng có một người sống như Cố Quân khiến anh vui vẻ. Phải nói rằng Thẩm Tinh Trì trước đây đã làm ầm ĩ vì muốn quay lại thành phố A. Sau khi ý tưởng này bị Cố Quân hoàn toàn bác bỏ, điều anh ta phải làm bây giờ là trừng phạt anh ta. Nếu không, trên đảo không có điện thoại di động, không có tiền, làm sao có thể kiếm trò tiêu khiển được. Cười tùy tiện một lúc, Thẩm Tinh Trì nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, lại có hứng thú, quay người bước xuống giường soi mình trước gương với quần áo của Cố Quân. Trang phục là áo sơ mi xanh đậm, quần tây sẫm màu và cà vạt đen. Không ngờ buổi tối tắm xong anh lại mặc quần áo chính thống như vậy, Thẩm Tinh Trì than thở rằng quần áo thường ngày của anh chủ yếu là áo khoác, muốn chơi gì thì thoải mái, anh rất ít mặc lễ phục. Sau khi so sánh một lúc lâu, Thẩm Tinh Trì cởi quần áo của mình và thay quần áo của Cố Quân. Sau khi mặc xong, cậu thiếu gia lại soi gương so sánh mình với Cố Quân, thầm nghĩ câu nói nam nhi tùy y, mã tùy yên đúng là hay thật, anh ấy trcậu nghiêm túc. Nếu có một chiếc điện thoại di động có thể chụp ảnh tự sướng và ném nó vào vòng bạn bè, những người bạn nhàn rỗi đó chắc chắn sẽ cười phá lên. Sau khi tự sướng một lúc, Thẩm Tinh Trì lại tỏ ra không hài lòng. Anh ấy chạy khá thường xuyên trong phòng tập thể dục, cũng khá hài lòng với vóc dáng mà mình, cũng đươc huấn luyện viên khen ngợi. Mặc dù nhìn bằng mắt thường thì anh có chiều cao ngang với Cố Quân, nhưng Thẩm Tinh Trì không cảm thấy cho đến khi anh mặc quần áo vào, dáng người của Cố Quân còn khỏe hơn anh ta. Đây có phải là kiểu quần áo khiến bạn trcậu gầy hơn so với lúc cởi bỏ quần áo? Thẩm Tinh Trì trước gương nháy mắt một hồi, quyết định đêm nay mặc bộ đồ này đi ngủ để báo thù. * Cố Quân dậy rất sớm. Đêm qua tóc khô quá lâu nên anh ngủ rất ít, hôm nay ngủ dậy thì phía sau đã cong lên, ép lại cũng không xuống. Khi anh xuống hội trường, đã có người ở nhà bếp bên cạnh. Anh bước tới, đèn trong bếp vẫn sáng, một người giúp việc đang bận rộn bên trong, hâm nóng sữa và nướng bánh mì. Người hầu nghe được thanh âm, nhìn thấy là Cố Quân, thần sắc hơi sửng sốt, sau đó nhìn thấy trên trán hắn có mấy sợi tóc, sắc mặt từ có chút kinh ngạc biến thành phức tạp. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Quân, cô ấy không thể thể hiện ra ngoài. "Chủ nhân." Người hầu sờ tạp dề tiến đến, "Xin lỗi, đã quấy rầy ngài sao?" Cố Quân lắc đầu. Người hầu bưng cho hắn một ly sữa nóng: "Uống cái này trước cho ấm bụng." Cố Quân nhận lấy, không uống, nhìn một hồi nói: "Ngươi nấu đồ ăn sao?" Người giúp việc trcậu già hơn một chút, Cố Quân cố ý thêm một danh hiệu kính ngữ trong lời nói của mình. Người hầu được tâng bốc. "Vâng." Nói xong, cô không nhịn được nói: "Thiếu gia, tuy rằng bình thường đi làm rất mệt mỏi, nhưng vẫn phải chú ý thân thể nhiều hơn, Thẩm tổng có chút cố chấp, cậu cứ làm ngơ đi. Nhắm mắt lại, đừng nói chuyện với cậu ấy." "Cảm ơn." Cố Tuấn nói, "Thẩm tiên sinh có yêu cầu gì về ăn kiêng không?" Người hầu lộ ra vẻ lúng túng: "Cái này..." Cố Quân: "Không sao, cô cứ nói đi." Người giúp việc: "Cậu Thẩm có khẩu vị rất mạnh, cậu ấy thích ăn chua cay, lại còn thích ăn khuya, hôm kia cậu ấy nhờ tôi làm cho cậu ấy món tôm càng cay và nghêu với một chai rượu. Chúng ta già rồi, nói ra thì cậu ấy cũng không nghe đâu. Nghe này, cậu cũng trạc tuổi cậu ấy, thử thuyết phục cậu ấy ăn uống lành mạnh hơn đi." "Rượu?" Cố Tuấn nghi hoặc, "Kho rượu không phait bị khóa sao?" Người hầu: " Tôi tưởng cậu biết..." Thẩm Tinh Trì có rất nhiều mánh khóe, có khả năng anh ta đã dùng thứ gì đó để cạy chúng ra. Cố Quân trầm giọng nói: "Được, tôi hiểu rồi." Tác giả có lời muốn nói: Cố Quân: Bắt đầu phản kích? Cậu sao có thể [mặt lạnh]