“Anh ơi?” Cửa phòng tắm mở, một cái đầu ướt át thò ra.
Hứa Triều Hi mặc bộ ngủ 10 đồng mua ở chợ đầu mối, vải rất mỏng gần như trong suốt.
Cậu lau tóc rồi bước ra ngoài, ánh mắt tò mò rơi vào tay Bùi Tế – trên đó là một chiếc điện thoại di động đen tuyền.
"Em vẫn luôn nghĩ Minh giới nghiêng về phía thần thoại, hóa ra là nghiêng về phía công nghệ?"
[Giới tính: Nam, chiều cao 180, cân nặng 125, vòng eo...!Lấy vài bộ quần áo hàng ngày.
】
Thông tin này được thêm vào phía dưới một danh sách dài, Bùi Tế thoát khỏi giao diện rồi ngẩng đầu đáp: "Trước đây nghiêng về phía thần thoại, giờ thì cả hai."
Chưa nói đến sự phát triển của bản thân Minh giới, chỉ riêng việc tiếp nhận linh hồn người chết trên Dương thế đã xác định Minh giới không thể cứ mãi nghiêng về phía thần thoại, không thể không phát triển khoa học kỹ thuật được.
Canh Mạnh bà có thể khiến quỷ hồn quên đi kiếp trước kiếp này, nhưng sau khi cải cách thì phối phương có điều chỉnh để giữ lại những kỹ năng lúc sinh thời, càng đừng nói còn có thể lựa chọn không uống.
Nói cách khác, tất cả những quỷ hồn muốn định cư ở Minh giới đều có một hệ thống kiến thức hoàn chỉnh mà họ đã học được lúc sinh thời, vậy thì quỷ dân cư đương nhiên cũng sẽ xuất hiện những thiên tài.
Đặc biệt là những nhà khoa học, càng lớn tuổi thì họ càng tích lũy được nhiều kiến thức và kinh nghiệm.
Hứa Triều Hi chỉ cần suy nghĩ là có thể biết được nguồn nhân tài ở Minh giới đáng sợ cỡ nào.
Ở Dương thế, họ đều phải bắt đầu từ con số 0, nhưng ở Minh giới này thì đã full cấp.
Cậu càng nghĩ càng trợn to mắt, Minh giới này cũng quá bug rồi phải không! Bởi không chỉ con người, mà thần tiên yêu quái sau khi chết cũng do địa phủ quản lý, Hồ tiên nhi kia giờ không phải đang làm minh tinh sao?
Cậu lại nghĩ đến một vấn đề: “Nếu Minh giới cũng có phần thần thoại, vậy chúng ta có pháp thuật không?” Vừa nói cậu vừa kiểm tra lại mình, hình như chẳng có gì khác biệt?
Bùi Tế cất điện thoại đi, cầm lấy khăn trong tay Hứa Triều Hi rồi nói: “Trước đây chúng quỷ đều có thể tu luyện, nhưng giờ không lưu hành mấy công pháp đó nữa rồi.
"
Hứa Triều Hi ngước nhìn hắn.
Bùi Tế vừa lau tóc cho cậu vừa giải thích: “Lực phá hoại của thuật pháp rất lớn.” Nó ảnh hưởng đến sự ổn định và phát triển của Minh giới, thậm chí những xáo trộn thông thường thôi cũng có thể gây ra thiệt hại lớn về kinh tế.
Hơn nữa do chịu ảnh hưởng từ thiên cơ vận thế, tính ra phải đến 100 năm rồi không quy tụ đủ điều kiện tu luyện.
Hứa Triều Hi cái hiểu cái không gật đầu.
Cậu cũng chẳng chấp nhất gì đối với việc có thể tu luyện hay không, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật ở Minh giới không hề kém Dương gian, dù không tu luyện thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tận hưởng cuộc sống.
Ài, giờ cậu không thể tận hưởng được chẳng qua là do không có tiền thôi.
Lực độ trên đầu rất vừa phải, giống như mát xa da đầu vậy, nên Hứa Triều Hi thoải mái tới mức không buồn hỏi Bùi Tế có biết pháp thuật hay không nữa.
Dù sao anh ấy đã nói là Quỷ Thần mới biết pháp thuật thôi mà, ảnh có phải đâu!
Chẳng mấy chốc tóc đã khô, Hứa Triều Hi lắc lắc mái tóc bông xù của mình rồi đẩy đẩy eo nam quỷ: “Anh cũng đi tắm đi, em chuẩn bị đồ ngủ cho anh.” Biết anh yêu sắp về, cậu đã chuẩn bị sẵn đồ ngủ từ lâu.
Bùi Tế thấy cổ áo cậu quá rộng, liền kéo kín lại cho cậu rồi đáp: “Uh.” Sau đó vào nhà tắm lại tiếp tục gửi tin nhắn cho Thần Đồ.
[Gửi cả mấy bộ theo size của ta nữa.]
Trong nhà có hai phòng ngủ, nhưng chỉ có một phòng có thể ngủ chung giường.
Bùi Tế phát hiện ra điều này khi dùng thần thức quan sát trước đó, vì vậy tắm xong hắn đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ, Hứa Triều Hi đang nằm đắp chăn đọc sách.
Đó là cuốn “Sổ tay Quỷ tộc mới nhất” trước cậu mua ở trạm xe.
Ở nhà không có gì giải trí, cậu chỉ đành thỉnh thoảng lôi nó ra coi như tờ hướng dẫn du lịch mà đọc.
Nghe thấy tiếng Bùi Tế bước vào, cậu gấp sách lại và ném sang một bên, ngồi dậy ngay ngắn trước mặt Bùi Tế: "Anh ơi, em muốn chơi điện thoại ~" Sau đó cậu trơ mắt nhìn Bùi Tế đem điện thoại để lên tủ đầu giường.
Bùi Tế mặc bộ đồ ngủ rẻ tiền cùng kiểu với Hứa Triều Hi, lên giường vén chăn bông lên nằm xuống đáp: "Muộn rồi, ngày mai lại chơi."
Chơi điện thoại hay ngủ với anh yêu bây giờ?
Hứa Triều Hi cơ hồ không suy xét gì đã lựa chọn cái sau, cậu xoay người chui vào ổ chăn.
Thứ cậu muốn tìm hiểu thì có rất nhiều, nhưng mai rồi tìm hiểu cũng được mà ~
Sau đó cơ thể của một nam quỷ khác cũng nằm xuống giường, cậu lập tức lăn vào lòng hắn.
Bùi Tế tắt đèn rồi ôm lấy cậu, một tay đặt trên eo cậu.
Hứa Triều Hi thuần thục ôm eo hắn, vùi đầu vào ngực Bùi Tế, ậm ừ nói: "Chờ 6 ngày cuối cùng anh cũng về, cuối cùng anh cũng về rồi ~"
Bùi Tế rũ mắt nhìn cậu, sau lại hôn hôn trán tiểu quỷ trong ngực mình: “Ngủ ngon.”
Hứa Triều Hi cũng hôn hôn khóe miệng nam quỷ: “Anh ngủ ngon.”
……
Hai quỷ ôm nhau ngủ say sưa, Thần Đồ ở Thành Đưa Đò lại đang bối rối nhìn điện thoại.
Hắn vừa chân trước đến Thành Đưa Đò chân sau đã bị Đế Quân giao việc, tu vi Đế Quân quả nhiên sâu không lường được, luôn tra được hành tung của hắn.
Cơ mà thôn Tiểu Khê là chỗ nào? Hành cung của Đế Quân sao?
Vẻ sững sờ của hắn rơi vào trong mắt Ngụy Chinh vừa mới bước ra khỏi phòng, Ngụy Chinh cẩn thận nhìn hắn, không khỏi kinh ngạc: "Thần Đồ đại nhân?"
Thần Đồ đang xem điện thoại, ngẩng đầu thấy Ngụy Chinh liền giơ tay chào: “Hi, Ngụy Chinh, muộn vậy còn ra ngoài sao.” Hắn trời sinh dáng vẻ lãng tử, một động tác chào đơn giản như vậy cũng vô cùng tiêu sái.
Ngụy Chinh đã giao thiệp với hắn không ít lần, biết tính hắn, cười mời: “Tần Quảng Vương hẹn ta đi Thành Vong Xuyên ăn nướng BBQ, Thần Đồ đại nhân hay là đi cùng đi?”
Nếu ngày khác thì Thần Đồ cũng đi luôn rồi, nhưng hôm nay thì không được, Đế Quân vừa giao nhiệm vụ cho hắn, liền đáp: “Không được rồi, ta còn có việc khác.”
Hắn vẫy tay rồi biến mất trong tầm mắt của Ngụy Chinh.
Nếu hắn chịu hỏi Ngụy Chinh một câu thì chắc không tới nỗi hoàn toàn không hiểu gì về nhiệm vụ, sau đó tới thôn Tiểu Khê thì bị khiếp sợ tới mức hoài nghi quỷ sinh.
Vật phẩm trong danh sách không khó chuẩn bị nhưng hơi linh tinh, ngoại trừ tiền, thẻ ngân hàng, còn lại Thần Đồ phân phó cho thuộc hạ phải chuẩn bị xong hết thảy trước khi trời sáng.
Hắn cũng chẳng có khái niệm gì mà giờ đó Đế Quân còn đang nghỉ ngơi, Quỷ Thần không cần ngủ, 8 – 9 giờ là buổi sáng, 6 – 7 giờ cũng vẫn là buổi sáng, hắn dùng tay áo Càn Khôn cất hết đồ đạc vào rồi đi thôn Tiểu Khê.
Giờ còn chưa tới 7 giờ sáng, Thần Đồ dựa theo địa chỉ tìm được hai căn nhà gỗ kia.
Hắn nhìn nơi hẻo lánh đơn sơ này mà cả quỷ đều dại ra, đây là hành cung của Đế Quân sao?
“Liệu có nhầm địa chỉ không nhỉ?” Hắn lẩm bẩm.
Giây tiếp theo Bùi Tế quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mắt hắn, nhàn nhạt hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Ta làm việc mà Đế Quân ngài còn không yên tâm sao?” Biết không tìm lầm Thần Đồ lập tức yên tâm lại, hắn nhướng mày cười cười, vung tay lên, trên mặt đất liền xuất hiện một đống đồ đạc lớn bé đã được đóng gói chỉnh tề.
Bùi Tế chỉ lấy quần áo của hắn và Hứa Triều Hi rồi vào nhà, trước khi vào còn bảo Thần Đồ: “Mang đồ đạc vào nhà, ngươi xem rồi sắp xếp đi.”
Thần Đồ:???
Hả, Đế Quân còn muốn ở cái chỗ như này sao? Cho dù vì công việc thì cũng không nhất thiết phải thế chứ……rốt cục là tại sao?
Khi Bùi Tế trở lại phòng ngủ trên tầng hai, Hứa Triều Hi vẫn đang ngủ.
Đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hàng mi rất dài, cậu đang ôm gối của Bùi Tế ngủ ngon lành.
Bùi Tế không đánh thức cậu, nhẹ nhàng treo đồ vào tủ.
Ở dưới nhà, Thần Đồ còn đang dùng pháp thuật sắp xếp đồ đạc, cất đồ ăn vào bếp, kê tủ lạnh ở góc phòng khách gần bếp… cả quỷ đều đang nghệt ra.
Một lúc sau, Bùi Tế đi xuống lầu, hắn mới hoàn hồn: "Đế Quân, còn điện thoại di động này ta để trên bàn."
Bùi Tế gật đầu nói: "Sau này khi tới đây thì gọi ta là Bùi Tế."
Tim Thần Đồ nảy lên, dù có dùng tên giả thì hắn cũng không dám gọi thẳng tên Đế Quân, ngài sao lại làm khó ta như vậy chứ! Vì thế hắn cười hì hì chọn một danh xưng khá chung chung: “Bùi tiên sinh.”
Bùi Tế không tỏ rõ ý kiến, dưới ánh mắt kinh hoàng của Thần Đồ, hắn vào phòng bếp vo gạo chuẩn bị nấu cháo.
Động tác rất thuần thục, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm, còn vừa làm vừa hỏi: “Nghỉ phép sắp kết thúc chưa?”
Thần Đồ đứng ở cửa không dám bước vào, luôn cảm thấy đó là lãnh địa bí ẩn không thể đặt chân đến, hắn đáp: "Vẫn còn 6 ngày nữa." Tính toán chi li.jpg
“Ngụy Chinh đang bận rộn ở Thành Đưa Đò, ngươi đi hỗ trợ đi,” Chỉ thấy nam quỷ nọ không nhanh không chậm nói rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, “Nghỉ phép về sau lại tính, ngươi nói xem?”
Khuôn mặt vô cảm nhưng không quá lạnh lùng, giọng điệu thậm chí còn rất bình tĩnh.
Thần Đồ: "..." Đế Quân ngài đã nói vậy rồi ta đây còn có thể làm gì? Gật đầu: "Vâng."
Tiếp theo Bùi Tế lại dặn dò một vài việc, Thần Đồ ngẫu nhiên tiếp lời, hai quỷ đang nói chính sự, bỗng nhiên một giọng nói hơi khàn từ cửa thang lầu truyền đến.
“…….Anh ơi?”
Thần Đồ quay đầu lại.
Trên tầng hai là một nam quỷ mà hắn chưa từng găp, cậu mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù trông như vừa mới ngủ dậy.
Nam quỷ thấy ánh mắt của hắn, lễ phép chào hỏi: "Xin chào, anh là bạn của anh tôi sao? Bùi Tế anh tôi đâu rồi?"
Bạn gì cơ? Anh gì cơ? Ở đây chỉ có một Đế Quân thôi, nhà ngươi đang hỏi ai hả?
Bùi Tế nghe thấy thanh âm lập tức đi từ phòng bếp ra, lướt qua Thần Đồ, đi về phía Hứa Triều Hi, giọng nói hắn trầm thấp, thanh âm cố tình thả nhẹ nhưng đang lo sợ điều gì, nói: “Anh mua chút đồ, anh ta mang tới giúp thôi.”
Sau đó Hứa Triều Hi mới để ý thấy trong phòng khách có rất nhiều đồ, cậu đột nhiên nói: "Thì ra là anh shipper nha!"
Thần Đồ: “?”
Hắn giật giật môi, đang muốn phản bác thì thấy Hứa Triều Hi bổ nhào vào ngực Đế Quân, làm nũng nói: “Em tỉnh dậy không thấy anh, nghĩ anh đi làm rồi.”
Thần Đồ: “!” Đế Quân sao ngài không giải thích vậy?
Đế Quân ném cho hắn một ánh mắt ý bảo hắn có thể đi rồi, sau đó ôm tiểu quỷ trong ngực giải thích: “Hôm nay anh không đi làm, có nhờ đồng nghiệp giúp rồi.”
Thần Đồ: Đồng nghiệp nào? Ta sao? Không phải giải thích cái này nhá!
Hắn mơ hồ rời khỏi nhà gỗ, rời thôn Tiểu Khê, rời trấn Phú Quý.
Quỷ trên đường càng lúc càng nhiều, âm thanh càng lúc càng lớn, nhưng hết thảy đều không lọt được vào tai hắn.
Đầu óc hắn hiện lên hình ảnh Đế Quân ôm nam quỷ xinh đẹp kia, nam quỷ kia còn gọi Đế Quân là anh, vẻ mặt thay đổi.
Đế Quân có em trai khi nào vậy?
Hắn móc điện thoại ra gửi tin nhắn, Thần Đồ: [Em trai này.]
Lập tức nhận được hồi âm.
[Xú đệ đệ Úc Lũy: Có gì nói mau.]
Xú đệ đệ chẳng dễ thương tẹo nào.
Ngón tay hắn dừng trên màn hình một lúc lâu, vẻ mặt bối rối, không biết nên nói gì.
Đây là chuyện riêng tư của Đế Quân, hiển nhiên không thể nói ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thần Đồ đáp: [Giờ ta thành shipper rồi *đần mặt ra*]
[Xú đệ đệ Úc Lũy:?]
[Xú đệ đệ Úc Lũy: Ngươi thần kinh à?].