Tác giả: Thần Vong Xỉ Hàn 0
thitkhocaichua
Chu Tín đang nôn nóng chờ thám tử tư gửi hình Nhạc Kỳ Niên đến cho mình.
Trên thế giới không có người thập toàn thập mỹ, gã nhất định có thể tìm được điểm nhược điểm của Nhạc Kỳ Niên, còn nếu không tìm được, thì gã sẽ bịa ra cho bẳng được.
Nhưng chờ tới chờ lui, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của thám tử tư, chỉ là cuộc điện thoại này nó lạ lắm.
“Ultraman! Ultraman đánh tôi, còn cướp luôn thẻ nhớ trong máy ảnh!” Giọng nói của thán tử tư nghe vô cùng hoảng hốt như thấy quái vật, nhưng nội dung lại vô lí vãi chưởng, "Cái việc này tôi không nhận nữa, tiền tôi sẽ trả lại, ông đi tìm người khác đi!”
Chu Tín tức muốn hộc máu mà cúp đứt điện thoại.
Thám tử tư còn chả bằng một góc paparazzi, có mỗi việc theo dõi cũng chả mần ăn được, còn cái gì mà Ultraman? Nghĩ gã là đứa nhỏ hay gì?
Thám tử tư không được, vậy chỉ còn cách kia mới có thể đối phó với Nhạc Kỳ Niên! Thằng nhóc đó cùng Bạch Thắng đều có vai trong Bạn không biết cái chết là gì, Đường Vũ Thành thì cả ngày đều khoe khoang với bạn bè trong giới, Chu Tín càng nghĩ càng tức cái cửa mình.
Mấy ngày gần đây ông chủ cũng ám chỉ gã, nói gã công việc không được suôn sẻ.
Còn muốn ngược gió lật tình thế, muốn Trịnh Chiêu Vũ ở kì tiếp theo của 《 ai là Thông Linh Vương 》 phải thắng áp đảo!
Chu Tín di động “Tích” một tiếng, gã nhìn lướt qua, lập tức mặt mày hớn hở.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, kịch bản tập bà của 《 ai là Thông Linh Vương 》 cũng đã tới!
“Cái này ổn à nha!” Đại khái xem xong kịch bản, khoé miệng Chu Tín cười đến mang tai.
Trịnh Chiêu Vũ thua do Nhạc Kỳ Niên, mà vì Nhạc Kỳ Niên nói ra tin tức mà ngoài lề mà mọi người không biết —— nào là thân phận của chủ xe, chân tướng vụ án…… Nguyên nhân chính là vì như thế, mọi người mới thấy Nhạc Kỳ Niên sâu không lường.
Chu Tín đương nhiên không tin Nhạc Kỳ Niên có thứ gọi là “Năng lực Thông linh”.
Gã khẳng định Thần Hi truyền thông đã sử dụng thủ đoạn đê tiện để biết những thông tin đó.
Mà kịch bản《 ai là Thông Linh Vương 》 lần này lại khác với những tập trước.
Lần này chỉ cần làm theo kịch bản Trịnh Chiêu Vũ nhất định sẽ không thua Nhạc Kỳ Niên.
Hơn nữa marketing của Truyền Tước …… Hừ, muốn lấy cái hạng nhất dễ như nắm trong bàn tay!
Chu Tín tự tin tràn đầy mà gọi Trịnh Chiêu Vũ, giọng điệu ngọt ngào lên tiếng: “Alo, Tiểu Vũ sao, kịch bản tập ba đã có……”
***
“Hoan nghênh, Vi trưởng phòng, mời vào mời vào.” Lâm Hà nhanh chóng mời người đàn ông đeo kính gọng trong vào.
Chồng của bà Âu Hưng Bang cũng nhanh chóng bước ra cùng người đàn ông bắt tay, bên cạnh ông là một chú chó con.
“Đừng gọi con là Vi trưởng phòng, ngài cứ như trước đây kia gọi con là tiểu Vi là được.
Cô Lâm dạo gần đây bạn chuyện gì sao?" Người đàn ông nhìn phòng làm việc của Lâm Hà một vòng, trên bàn làm việc đang trải giấy Tuyên Thành được phác hoạ núi non trời cao.
“Định tặng một người bạn bức hoạ.
Nhưng vẫn chưa hoàn thành.” Lâm Hà nói.
Ánh mắt người đàn ông lại chuyển sang chú chó bên chân Âu Hưng Bang.
Màu lông vàng nhạt đang khẽ rung, bộ dáng hào hứng nhưng đầy ngây thơ chất phác.
“Đây là Tinh Tinh sao ạ? Sao con nhớ hình như Tinh Tinh là một con chó lớn mà?" Người đàn ông nghi hoặc.
Lâm Hà cười mà không đáp, chỉ gọi người làm đem trà Long tỉnh ra đãi khách.
Người đàn ông hôm nay đến nhà Lâm Hà làm khách chính là trưởng phòng cục tuyên truyền du lịch Giang thị, thời đại học chính là sinh viên của Lâm Hà.
Sau khi tốt nghiệp đến khi có việc làm vẫn thường xuyên đến thăm Lâm Hà.
Hàn huyên vài câu, Vi trưởng phòng liền hướng hai người nói ra ảo não của chính mình.
"Cô Lâm hẳn là biết Bích Thủy Trấn?” Vi trưởng phòng hỏi.
Lâm Hà gật đầu: “Là một cái hương trấn Lục Giang thị đầu tư.”
“Không sai.
Bích Thủy Trấn là một tòa cổ trấn Giang Nam, cục du lịch muốn khai thác nó thành khu du lịch, giống như cổ trấn Lệ Giang.
Chúng con hiện đang phụ trách mảng kế hoạch marketing, con vốn dĩ tính hợp tác với đài truyền hình Lục Giang, vì dù gì bọn họ cũng có một cái show nói về du lịch.
Nào ngờ mới đây đạo diễn show ấy bị bóc phốt, kế hoạch trước đó đều chết non, vì chuyện này mà con sầu muốn thúi ruột."
Lâm Hà nghĩ nghĩ nói: “Nếu muốn tuyên truyền về cổ trấn, cũng không nhất thiết phải hợp tác với đài truyền hình.
Cô có một suy nghĩ thế này.
Cô cùng lão Âu gần đây tham dự một show thực tế trên internet.
Cái chương trình đó trên mạng rất nổi tiếng, cô nghĩ con có thể để hợp tác cùng tổ tiết mục của chương trình.”
Vi trưởng phòng cảm thấy hứng thú: “Dạ? Là chương trình nói về gì ạ?”
“Chính là có không ít thí sinh có 'năng lực thông linh' tham gia, họ giải quyết những vấn đề mà chương trình đưa ra.
Cô nghĩ, còn có thể cùng tổ tiết mục có thể hợp tác, mời họ đến cổ trấn du lịch, tổ tiết mục ghi hình thi đấu, tiện thể phô bày phong cảnh cổ trấn, giới thiệu danh lam thắng cảnh và lịch sử của nó."
Vi trưởng khoa sau khi nghe xong không nhịn được vỗ tay vào nhau đầy hào hứng.
“Cô Lâm không đến nhận chức giám đốc sáng tạo ở đài truyền hình quả thật uổng phí nhân tài! Bất quá thông linh gì đó…… Có phải hay không có chút phong kiến mê tín?”
Lâm Hà cười: “Cái này chính là nội dung giải trí của tổ tiết mục.
Huống hồ phong thuỷ huyền học gì đó, cũng coi như là truyền thống văn hóa, không phải sao?”
Vi trưởng phòng thuộc phái hành động, nói làm liền làm, ngày hôm sau đã liên lạc với tổ tiết mục《 ai là Thông Linh Vương 》.
Đạo diễn Giản Diệc Đạo hiện tại cũng đang rầu vì kì quay hình tiếp theo.
《 ai là Thông Linh Vương 》 nháo ra mạng người, bị đình chỉ để chỉnh đốn, bảo nhiêu kế hoạch của ông cũng bị xáo trộn.
Bộ thông tin và truyền thông còn cường điệu mấy lần, bảo rằng mê tín dị đoan không được tuyên truyền.
Giản Diệc Đạo còn dự định ra kế hoạch “Tìm bí mật trong Quỷ trạch”, “Trải qua một đêm trong mộ địa” v...v...!Nhưng hiện tại có lẽ đều đắp chăn hết.
Quả thật trong lúc này, nếu lên những kế hoạch đó không khác gì treo bản thân trước đầu sóng ngọn gió.
Nhưng cùng lúc, ông lại nhận được điện thoại của Vị trưởng phòng.
Chuyện rầu của Giản Diệc Đạo liền được giải quyết.
Giới thiệu phong cảnh cổ trấn cùng lịch sử, bốn bỏ năm lên còn không phải là tuyên truyền văn hoá truyền thống ưu tú của quốc gia sao?
Tiết mục tổ cùng Vi trưởng phòng ăn nhịp với nhau.
Còn chuyện thi đấu thì thế nào, làm sao để lồng vào việc để mọi người vừa thi đấu, vừa để người xem có thể thấy được phong cảnh cổ trấn?
Giản Diệc Đạo suy nghĩ muốn hói cả một đêm, mở to mắt đã đến bình minh.
Rốt cuộc ông cũng có đáp án.
***
“Tìm bảo vật?”
Nhạc Kỳ Niên nhìn kịch bản trong tay, hai hàng lông mày không khỏi nhướng cao.
Sáng nay cậu vẫn như cũ đến Thần Hi giải trí cùng mọi người đánh Thái cực, thì bỗng được Đường Vũ Thành gọi vào văn phòng, nói là kịch bản tập ba《 ai là Thông Linh Vương 》 đã có kịch bản.
"Kịch bản lần này chính là cùng cục du lịch hợp tác, mục đích chính là tuyên truyền phong cảnh bích thủy cổ trấn." Đường Vũ Thành giải thích, “Tổ tiết mục sẽ ở vài góc trong cổ trấn giấu vài món ‘ bảo vật ’—— đương nhiên, cậu đừng hi vọng đó là đồ quý báu, hẳn là vài vật kỉ niệm thôi —— sau đó để các tuyển thủ tìm mấy món bảo vật đó.”
Nhạc Kỳ Niên hiểu ý gật đầu.
Thời điểm mọi người tìm bảo vật chính là đi xung quanh cổ trấn, một công đôi việc giới thiệu luôn phòng cảnh cổ trấn cho người xem.
“Anh có một cuốn sổ tay du lịch, cậu lấy về xem đi, đến lúc đó thấy phòng cảnh nào, còn có thể giới thiệu, để người xem đối với cậu phải lau mắt mà nhìn."
Tìm bảo vật đối với Nhạc Kỳ Niên không có gì khó, nhưng cái việc giới thiệu phong cảnh thì đối với cậu khoa thiệt.
Cậu hiên tại phải học lời thoại của 《 bạn không biết cái chết là gì 》, còn phải học tiếp cái nội dung để giới thiệu phong cảnh này, quả thật mỗi ngày trôi qua đều không dễ, não lúc nào cũng đều đang run rẩy.
Cậu thật sự không có khiếu đọc sách mà.
Từ lúc còn ở Huyền Thanh Quan, mỗi lần khảo thí cậu đều bị sư phụ mắng, nhưng tiểu sư đệ lại ngược lại với cậu...
Tập ba《 ai là Thông Linh Vương 》được cục du lịch tài trợ tất cả.
Ngày bắt đầu, những tuyển thủ phải tập hợp ở địa điểm mà chương trình đưa ra, sau đoa cùng ngồi xe đến bích thủy cổ trấn.
Nhạc Kỳ Niên khi đến thời đại này, đây là lần đầu tiên ra khỏi Giang thị, bộ dáng háo hức quả thật không khác gì học sinh tiểu học đi du xuân.
Không phải bản thân bị say xe, cậu còn có thể nhảy nhót từ trên xe xuống.
Ngay cả Kim Phiêu Phiêu, Kim Miểu Miểu thấy cậu hưng phấn mà không khỏi lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Bích thủy cổ trấn là trấn nhỏ điển hình của Giang Nam, tường trắng ngói đen phòng ốc duyên hà mà kiến, san sát nối tiếp nhau, ô bồng thuyền ở sóng nước lóng lánh lướt qua, không khí tĩnh lặng quả thật là mĩ cảnh.
Nhưng có lẽ vì chưa được phân tuyên truyền nhiều, nên dân bản địa so với khách du lịch nhiều hơn mấy phần.
Không có du khách, các cửa hàng làm ăn cũng không quá tốt, không ít cửa hàng còn treo bảng cho mướn hoặc sang nhượng, nhìn có chút tiêu điều cô đơn.
Những tuyển thủ xuống xe tại trung quảng trường ở Bích Thủy Trấn.
Dân bản xứ thấy camera liền biết có quay hình, sôi nổi mà đến, bu đen một ving chỉ trỏ tuyển thủ.
Người chủ trì Chử Quy không chút nào luống cuống, đối với màn ảnh lộ ra nụ cười tươi đầy công nghiệp: “Xin chào các vị khán giả, các tuyển thủ có mặt hôm nay, nơi chúng ta đến hôm nay chính là cổ trấn trứ danh Giang Nam —— Bích Thủy Trấn.
Trấn nhỏ mỹ lệ này đã có lịch sử lâu đời, dân phong thuần phác, là địa phương được chứng nhận danh lam thắng cảnh 3 A.
Hiện tại chương trình chúng ta có mặt tại nơi đây là muốn đưa ra khảo nghiệm nào cho tuyển thủ?"
Trợ lí tổ tiết mục nhanh chóng đem tới năm cái túi.
Chử Quy tùy ý cầm lấy một cái nói: “Nội dung thi đấu lần này —— không sai, chính là tìm bảo vật! Tổ tiết mục trước đó đã giấu những món bảo vật ở vài địa điểm trong Bích Thủy Trấn.
Trong những chiếc túi này chính là manh mối của bảo vật, các bạn sẽ thông qua những manh mối này và trong thời gian quy định tìm ra bảo vật."
Cái này Nhạc Kỳ Niên hiểu, cậu cũng không lộ ra vẻ gì bất ngờ.
Trịnh Chiêu Vũ cũng vô cùng bình tĩnh, xem ra đã thuộc lòng kịch bản mà tổ tiết mục đưa.
Mặt khác những tuyển thủ khác lại không giấu được sự vẻ kinh ngạc mà dùng ánh mắt trào đổi với nhau.
“Chúng ta có chín tổ, nhưng chỉ có năm cái túi, đây là có chuyện gì?” Một người tuyển thủ hỏi.
《 ai là Thông Linh Vương 》 tập đầu tiên có tổng cộng 10 người vượt ải, tập thứ hai liền loại một người còn lại chín,(hai chị em sinh đôi tính là một), năm túi chính là chìa cách nào cũng không đủ.
Chử Quy đầy mặt tươi cười: “Watson cậu đã phát hiện trọng tâm! Sở dĩ có năm túi, chính là có hai tuyển thủ phải hợp cùng một tổ.
Mọi người hợp tác ăn ý cũng là một điểm quan trọng để thăng hạng nha!"
Nhạc Kỳ Niên hơi hơi kinh ngạc.
Kịch bản hình như không có đề cập chuyện này …… Chẳng lẽ tiết mục tổ lâm thời sửa lại kịch bản?
Tuyển thủ kia lại hỏi: “Chúng ta có chín người, vậy chia hai tổ kia thế nào? Hai chị em sinh đôi kia cũng được chia cộng sự ư?"
"Cậu hỏi thật sự rất hay!" Chử Quy khoa trương mà kêu lên, “Vì để các tuyển thủ có thể chia đội dễ dàng, tổ tiết mục đã mời một vị khách mời đặc biệt —— đó chính là Quân Tu Ngôn!”
- ----Còn tiếp-----.