16
Xem xong video cư dân mạng không biết chuyện Tấn Sở đã tìm tôi xin giúp đỡ.
Nhưng bọn họ có thể nhìn ra tôi đang không tỉnh táo, lúc đến khách sạn tìm Tấn Sở tôi đã hoảng loạn thế nào……
“Ây…… Sao tôi lại ngửi thấy mùi âm mưu ở trong video nhỉ?”
“Tấn Sở cứ thế mà đi á? Anh ta không biết bạn gái anh ta đang ở trong khách sạn?”
“Từ từ…… Không phải Tấn Sở bảo là, lúc chị dâu đi khách sạn, anh ta đang đóng phim à?”
Trong thời gian ngắn ngủi, phần bình luận đã đổi chiều rất nhiều lần.
Một tiếng “Rầm” vang lên, cửa phòng nhỏ bị mở ra, bước vào là chị Hồng —— chị ta nhìn đạo diễn, mặt lạnh ngăn cản: “Cắt phát sóng trực tiếp đi!”
Đạo diễn không nhúc nhích.
“Anh quên tôi đã cho anh bao nhiêu thứ tốt rồi?” Chị Hồng nâng mặt lên, duỗi tay chuẩn bị tắt camera “Dừng phát sóng trực tiếp.”
Phần bình luận trên màn hình điên cuồng chạy ——
“Sao vậy?”
“M* nó! Sao lại có người dễ dàng xâm nhập vào phòng thế?”
“Chị dâu an toàn chứ, bị uy hiếp sao?”
Chị Hồng thận sự đang muốn uy hiếp sự an toàn của tôi.
Không bàn đến sự an toàn của tôi —— chung quy tôi vẫn đang ở trước máy quay, chị Hồng nhìn lướt qua, rất nhanh chị ta đã nhắm vào bạn nhỏ Bách Mục Trần đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế……
Trước khi chị ta chạy đến bắt lấy Bách Mục Trần, Bách Vân kịp bế bạn nhỏ Bách Mục Trần lên trước, theo bản năng quét chân.
Cùng lúc đó, camera vẫn luôn quay tôi đột nhiên chuyển hướng ——
“Tôi không nhìn nhầm đâu nhỉ? Đây có phải người đại diện của Tấn Sở không?”
“Chị ta đột nhiên xông vào chỗ của chị dâu làm gì?”
“Động tác vừa rồi…… chị ta muốn bắt cóc bé con à?”
“…… Mẹ nó, anh rể cũng đẹp trai.”
Bách Vân vỗ nhẹ lưng bạn nhỏ Bách Mục Trần, sợ làm bé sợ.
May mà lá gan của bạn nhỏ Bách Mục Trần cũng khá lớn.
Bách Vân nhìn tôi gật đầu, ý bảo tôi yên tâm.
Tôi yên lòng, cuối cùng cũng nói: “Vì sao lúc trước tôi lại xuất hiện ở khách sạn, mọi người không tò mò à?”
“Bởi vì…… trước đó người đại diện của Tấn Sở, chị Hồng gọi điện thoại cho tôi, bảo Tấn Sở bị hạ thuốc, nhờ tôi cứu hắn.”
Chị Hồng mở to hai mắt.
“Những gì tôi nói đều là thật, nếu Tấn Sở cảm thấy tôi đang vu khống hắn, có thể kiện tôi tội vu khống.”
Chị Hồng bị đạo diễn đuổi khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Bách Vân ôm Bách Mục Trần, vẫn tiếp tục ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn tôi.
“Tôi gọi cảnh sát rồi, đây là một vụ án đó!”
Phần bình luận như này cứ chạy trên màn hình.
“Sở dĩ tôi đứng ở đây, không phải muốn kể lể nỗi khổ của mình cho thiên hạ nghe, cũng không phải vì chỉ muốn đòi lại công bằng cho bản thân trước kia.” Tôi bình tĩnh tự thuật lại: “Trước đây một thời gian tôi tìm thấy di động cũ mà tôi từng đung, tìm được chứng cứ cho chuyện trước đây.”
Tôi lấy ra một chiếc di động cũ nát.
Đây là chiếc điện thoại tôi đã từng sử dụng cho công việc —— khi đó tôi là giáo viên cho một trung tâm, để chứng minh tôi và phụ huynh có liên lạc trao đổi về tình hình học sinh, nên phía trung tâm yêu cầu cài đặt phần mềm ghi âm trong điện thoại.
Lúc đó điện thoại cá nhân của tôi hết pin, chị Hồng vội liên lạc với tôi, nên tìm đến số điện thoại công việc của tôi.
Tôi click mở tệp ghi âm——
Tiếng chị Hồng truyền ra:
“Mộc Mộc, bây giờ tôi không thể qua đó được, Tấn Sở ở khách sạn bị bỏ thuốc rồi!”
Sau đó rất nhiều chuyện đã xảy ra rồi: Sau khi tôi đi khách sạn có một đêm hỗn loạn, tôi phát hiện bản thân mang thai, tôi bị fan của Tấn Sở ép đến mức phải từ chức……
Sau đó tôi lại bị Tấn Sở thao túng tâm lý, vì luôn tin Tấn Sở lúc đó đã bị hạ thuốc, nên chưa bao giờ đem thứ này ra làm chứng cứ.
Mãi cho đến khi chuẩn bị tham gia chương trình.
Phía ra truyền đến tiếng xe cảnh sát……
Bách Vân vẫn luôn ngồi phía sau camera bỗng nhiên nói: “Tôi còn có nhân chứng.”
Anh mở cửa, camera quay qua người đàn ông đứng ở ngoài —— đó là vị “đại ca” đã trò chuyện vui vẻ với Tấn Sở trong video.
Người phỏng vấn bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cuối cùng không cần anh ta để ý tiến trình, chính chúng tôi đã tự mình làm hết.
Một buổi phỏng vấn đơn lẻ tốt, tốt đến mức từ phỏng vấn biến thành thực thi pháp luật.
Phần bình luận được lấp đầy bởi dấu chấm than.
Người phỏng vấn trầm lặng một lúc lâu rồi mới hỏi tôi: “Tôi không có gì muốn hỏi, cô Tần Mộc Mộc còn có gì muốn nói không?”
“Có.” Tôi trả lời: “Tôi đến đây, không chỉ vì muốn đấm Tấn Sở, tôi còn tới vì muốn thông báo.”
Phần bình luận dừng lại trong nháy mắt.
Mọi người cũng không nghĩ đến, trong tiếng xe cảnh sát, trong phòng phỏng vấn, thế mà tôi lại muốn thông báo chuyện khác.
“Làm phiền quay camera về phía bạn nhỏ Bách Mục Trần.” Tôi nói: “Như mọi người đã chứng kiến, bạn nhỏ này, tôi có được vào đêm hôm đó.”
“Khi bé được một tháng, tôi cảm nhận được sự tồn tại của bé.” Tôi nhìn bé bằng ánh mắt ôn nhu “Khi đó Tấn Sở hỏi tôi, muốn giữ lại đứa bé hay không, tôi nói muốn.”
“Tôi yêu bé, chưa từng do dự.”
Sau đó tôi mất việc, dọn nhà, rời khỏi Tấn Sở.
Cho dù vào lúc tôi khó khăn nhất, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ bé đi.
Tôi làm cá ở RT – Mart, làm đến mức eo nhức lưng đau, sau khi trở về tôi lại đem đa số tiền kiếm được mua thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.
Thật ra có một lần, bé con của tôi suýt nữa thì bỏ tôi đi.
Tôi hốt hoảng gọi cho 120, được đẩy vào viện, trong lúc tôi sợ hãi nhất, nghĩ đi nghĩ lại, mới tìm được người để xin giúp đỡ.
Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi khách sạn, Bách Vân đã từng cho tôi số điện thoại để liên lạc với anh.
Trong lúc bản thân bất lực nhất, tôi đã liên hệ với anh.
Sau đó giữ lại được bé con, khi tôi tỉnh lại, tôi Bách Vân xin lỗi: “Xin lỗi anh, vốn dĩ em không muốn quấy rầy anh, em nghĩ em có thể tự mình nuôi lớn đứa nhỏ, em đã cho rằng em có thể.”
Khi đó, tôi thực sự nghĩ tôi có thể.
Tôi tưởng Bách Vân sẽ tức giận —— gia thế của anh lớn như thế, có khi nào anh sẽ nghĩ, nghĩ rằng tôi muốn dựa vào con trai để leo lên trên? Nhưng lúc đó tôi có uống thuốc tránh thai……
Tôi suy đoán rất nhiều về phản ứng của Bách Vân.
Nhưng điều duy nhất tôi không nghĩ đến là anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi.
Bạn nhỏ vừa được cứu về ở trong bụng tôi vậy mà lại nhẹ nhàng giật giật.
“Em có bạn trai không?” Bách Vân hỏi tôi: “Nếu như không có, em có thể ở nhà anh, nếu có, thì đợi em sinh bé con xong, chúng ta không cần lấy hẹn hò làm tiền đề, chỉ cần cùng nhau nuôi nấng bé con. Nhưng cần bạn trai em đồng ý đã.”
“Không có……” Tôi ngơ ngác trả lời anh.
“Vây thì.” Bách Vân hỏi tôi: “Em có muốn lấy kết hôn làm tiền đề cùng anh, cho nhau cơ hội tìm hiểu không?”
Dưới ánh đèn của ống kính máy quay, tôi thổ lộ với Bách Vân.
“Anh không biết được đâu, lúc đó em may mắn thế nào, em gọi điện thoại được cho anh.”
Đó là khoảng thời gian tôi yếu ớt nhất.
Tình yêu, tình bạn, sự nghiệp đều bị phá hủy.
Bạn nhỏ ở trong bụng tôi thì gặp nguy hiểm, giống như bé có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào.
Chính lúc đó thì anh xuất hiện.
Tôi nghĩ anh sẽ trách cứ tôi, sẽ chán ghét tôi.
Nhưng anh lại nói với tôi, không sao.
Không cố tình tỏ ra thân thiết với tôi, cũng chưa từng ép buộc tôi.
Anh chỉ yên lặng để cho tôi một khoảng trời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi……
“Bách Vân.” Tôi hỏi anh: “Ba năm, em tin vào tình yêu một lần nữa, anh muốn biết là ai làm em tin tưởng không?”
Bách Vân đứng lên.
Trong giây phút anh đứng dậy, một chiếc hộp nhung đỏ rơi xuống——
Hiếm khi mà mặt Bách Vân đỏ bừng.
Anh ôm Bách Mục Trần, cúi người nhặt chiếc hộp nhỏ lên.
Sau đó, anh mở hộp ra cho tôi: “Tần Mộc Mộc, em có đồng ý kết hôn với anh thêm một lần nữa không?”
17
Tấn Sở bị bắt đi.
Chị Hồng đã vì hắn làm không biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, cũng đã bị bắt.
Sau đó, Bách Vân kể lại kết quả cho tôi: “Tấn Sở thừa nhận, lúc trước hắn không bị bỏ thuốc. Hôm ấy hắn và chị Hồng lừa em qua đó, muốn dùng em để đổi lấy tài nguyên phim truyền hình.”
Sau nhiều năm, tôi đã có được đáp án tôi cần.
“Bọn họ phải nhận sự trừng phạt thích đáng nhỉ?”
Bách Vân gật đầu.
Sau khi Tấn Sở bị bắt, chương trình vẫn tiếp tục quay.
Ngược lại, nhờ câu chuyện cũ được lật lại, mà ratings 《 chúng ta quay lại đi 》 tăng nhanh như ngồi hỏa tiễn, nhanh chóng bỏ xa nhiều chương trình tạp kỹ lâu đời.
Cuối chương trình, dù khách mời có quay lại với nhau hay không, cũng đều phải phỏng vấn riêng.
Khi đến lượt tôi, người phỏng vấn hỏi theo thường lệ ——
“Cô Tần Mộc Mộc, có còn khả năng quay lại với đỉnh lưu Tấn Sở không?”
Tôi muốn nói: Không phải hắn còn đang bóc lịch à?
Còn chưa kịp nói, Bách Vân ôm bé con ngồi cách đó không xa đã đen mặt lại.
Anh yêu cầu dừng thu hình, người đàn ôm mặc âu phục phẳng phiu ôm theo bé con ba tuổi đến trước mặt tôi: “Bé con tìm em, anh không dỗ được.”
Bạn nhỏ Bách Mục Trần đang ngoan ngoãn xem sách ảnh:?
Tôi cười nhận lấy Bách Mục Trần: “Anh đang ghen à?”
Ánh mắt của Bách Vân sáng lấp lánh, giống như đựng cả dải ngân hà bên trong: “Ừ, anh ghen.”
Phần bình luận:
“Ầu, có cái gì mà giận đâu? Tôi không phải còn đến đây ăn cơm chó à?”
( Hoàn Thành)