Giang Sở Dung nhìn sườn mặt trắng trẻo của Cố Minh Tiêu lúc này thoáng một chút buồn bã, cậu lập tức vểnh tai lên lắng nghe: À há! Có chuyện xưa! Chắc chắn là mỹ nhân được khắc tượng ngọc kia rồi?!
Cố Minh Tiêu lại nói: "Ta gánh vác trọng trách nặng nề, tạm thời không thể nói cho em ấy biết chân tướng."
Giang Sở Dung hơi do dự: "Đại sư huynh muốn đệ thuyết phục cậu ấy sao?"
Cố Minh Tiêu: "Ừm."
Giang Sở Dung dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Nhưng mà đại sư huynh nè, có một điều huynh phải hiểu, nếu cậu ấy có gia đình và người thân ở Ma tộc, cuộc sống yên bình an ổn.
Cho dù cậu ấy cũng thích huynh, nhưng chưa chắc cậu ấy sẽ đồng ý ở bên huynh..."
Cố Minh Tiêu ngẩn ra, một lát sau mới nói: "Hoàn cảnh của em ấy ở Ma tộc rất khó khăn, lại không có người thân, cho nên mới giúp ta trộm công pháp."
Khi Giang Sở Dung nghe đến đây lại thấy Cố Minh Tiêu thẳng thắng như vậy liền biết Cố Minh Tiêu thực sự rất để tâm đến đoạn tình cảm này.
Thế là cậu cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Nghĩ một hồi, Giang Sở Dung mím môi, nói: "Đệ có một ý này, dùng được nhưng không được quang minh chính đại cho lắm, đại sư huynh có muốn nghe không?"
Cố Minh Tiêu: "Đệ nói đi."
Lúc này, Giang Sở Dung mới nghiêm túc đề xuất: "Nếu cậu ấy đã sẵn sàng giúp huynh trộm công pháp, điều đó chứng tỏ cậu ấy thực sự thích huynh.
Như huynh đã nói, nếu cậu ấy thật sự không có người thân ở Ma tộc, thì cậu ấy cũng sẽ không quá lưu luyến Ma Vực.
Vả lại cậu ấy đã trộm công pháp, sẽ rất khó sống ở Ma tộc."
"Đã như vậy, chi bằng đợi sau này đại sư huynh thăng lên cảnh giới Nhập Thánh, sau đó tìm cơ hội hẹn cậu ấy ra khỏi Ma Vực, trực tiếp bắt người về môn phái là được."
Cố Minh Tiêu:?
"Sau khi bắt người về, trước tiên nhốt lại mấy ngày, vừa đấm vừa xoa, sau khi dỗ được người rồi thì dạy cậu ấy song tu Chính Tà.
Đến khi cậu ấy luyện được kha khá rồi, liền nghĩ cách giúp cậu ấy thay đổi thân phận ở lại đây.
Dù sao cậu ấy đã giúp huynh trộm công pháp, cũng coi như có cống hiến cho môn phái.
Cho dù chưởng môn biết được cũng sẽ không khiển trách nặng nề."
Cố Minh Tiêu:...
Một lát sau, Cố Minh Tiêu ngữ điệu vô cùng vi diệu hỏi: "Những thứ này đệ học từ đâu vậy?"
Giang Sở Dung đúng lý hợp tình nói: "Trong thoại bản đều viết như vậy." Tiểu thuyết hiện đại cũng nói vậy.
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát, mới nói: "Vậy đệ cảm thấy, phương pháp này dùng với cậu ấy có hiệu quả không?"
Giang Sở Dung nghe thấy câu hỏi này, vậy mà lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc, tự động thay thế Cố Minh Tiêu thành Văn Lăng.
Sau đó đảo ngược lập trường chính tà.
Rồi nghĩ đến cảnh Văn Lăng trở thành Ma Tôn, một thân hoa phục đen huyền từ trên trời giáng xuống, bá đạo cưỡng ép mình, Giang Sở Dung nhất thời cảm thấy kí.ch thích quá chừng!
Cậu thậm chí còn không phát hiện ra vẻ mặt vi diệu của Cố Minh Tiêu ở phía đối diện đã đạt tới một trình độ khác biệt.
Sau khi Giang Sở Dung nghiêm túc suy nghĩ xong, cậu quả quyết nói: "Có hiệu quả! Hơn nữa nếu cậu ấy là Ma tộc, nhất định sẽ không quan tâm đến đại nghĩa chủng tộc.
Đệ nghĩ hơn phân nửa sẽ có hiệu quả."
Cố Minh Tiêu trầm mặc hồi lâu: "Ừm."
Giang Sở Dung:?
Ngay sau đó cậu lại meo meo thăm dò hỏi nhỏ: "Đại sư huynh cảm thấy khả thi không?"
Cố Minh Tiêu: "Sau này hẳn nói."
Giang Sở Dung nhướng mày —— Như vậy có lẽ là cảm thấy có khả thi rồi.
"Tuy nhiên." Cố Minh Tiêu lại nói: "Ta không phải muốn đệ giúp chuyện này."
Giang Sở Dung: "Hả?"
Cố Minh Tiêu: "Nếu em ấy không hồi tâm chuyển ý, ta hy vọng đệ có thể giúp ta thuyết phục em ấy."
Giang Sở Dung lập tức nói: "Tất nhiên là được."
Cố Minh Tiêu: "Đệ có thể cho ta một vật làm tin không?"
Giang Sở Dung:?
Ngay lập tức, cậu cảm thấy Cố Minh Tiêu thực sự là một tình thánh, đã đến mức độ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng rồi.
Nhưng nghĩ lại, ngoại trừ cậu ra, trong môn phái Cố Minh Tiêu thật sự không còn ai khác có thể nói chuyện này.
Giang Sở Dung trong lòng hiểu rất rõ, cũng không nghi ngờ gì, cậu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc nhẫn ngọc đưa tới.
Cố Minh Tiêu nghiêm túc đưa tay nhận lấy nhẫn ngọc.
Đầu ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau, chớp mắt đó, trái tim Giang Sở Dung chợt đập loạn một cách vô cớ — Giống như Đồng Tâm Sinh Tử Khế bị khởi động vậy?
Nhưng Giang Sở Dung không hề nghi ngờ Cố Minh Tiêu ở trước mặt mình, cậu chỉ hơi nhíu mày, vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế cảnh cáo: "Lúc này không được gây rối!"
Động tác cất nhẫn ngọc của Cố Minh Tiêu ở đối diện chợt khựng lại.
Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh nói: "Chuyện này làm phiền đệ rồi, ngày mai còn phải thi đấu, đệ nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe vậy, Giang Sở Dung vội vàng nói: "Đại sư huynh cũng nghỉ ngơi sớm ạ!"
Cố Minh Tiêu: "Ừm."
Cố Minh Tiêu đứng dậy rời đi.
Giang Sở Dung một mình đi ra phòng ngoài nằm xuống giường mềm, cậu vừa mới không nhịn được cảm khái Cố Minh Tiêu đúng là tình thánh, thì đột nhiên, một luồng ma khí lặng lẽ từ trong cổ áo của cậu thoát ra, hóa thành một thân hình cao gầy kề sát vào lưng cậu.
Cảm nhận được năng lượng ấm áp truyền đến từ phía sau, Giang Sở Dung:?!
"Chàng điên rồi sao? Đại sư huynh còn ở trong kia!"
Văn Lăng không nói lời nào, vươn hai tay chậm rãi ôm lấy cậu, truyền âm nói: "Ta đã ba ngày không có xuất hiện rồi."
Giang Sở Dung chợt im lặng.
Ngay sau đó, Giang Sở Dung buộc chặt cơ thể cẩn thận lắng nghe phía phòng trong, phát hiện Cố Minh Tiêu cũng không có động tĩnh gì, cậu do dự một lát, sau đó quay đầu lại, hôn nhẹ lên môi Văn Lăng.
"Ủy khuất chàng rồi."
Chỉ một nụ hôn như vậy thôi lại như khơi dậy tất cả cảm xúc nóng bỏng ẩn chứa bấy lâu nay trong lồ.ng ngực Văn Lăng, hắn không kìm nén được nữa, cứ thế mà nắm lấy cằm Giang Sở Dung hôn thật mạnh.
Hơi thở nóng ướt quyện vào nhau, môi lưỡi quấn lấy nhau, Giang Sở Dung vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Nhưng lúc này rồi, cậu cũng chỉ có thể cố gắng hết sức kiềm chế hơi thở và thanh âm của mình, cố dồn nén tất cả vào giữa môi lưỡi đang quấn riết vào nhau của hai người.
Cậu cứng đờ cơ thể, mặc cho Văn Lăng vơ vét của cậu.
Trong lòng lại điên cuồng truyền âm: "Nếu chàng còn không thả ta ra, sau này ta sẽ không để ý đến chàng nữa!"
Văn Lăng im lặng một lúc, tay nhéo cằm Giang Sở Dung càng mạnh hơn, lực hôn càng hung ác hơn.
Giang Sở Dung:...!
Cậu chỉ có thể liều mạng giơ tay đẩy bả vai Văn Lăng, nhưng rất nhanh, cổ tay mảnh khảnh của cậu đã bị Văn Lăng đè chặt lên đầu giường.
Một lúc sau, lồ.ng ngực Giang Sở Dung khẽ phập phồng, đôi mắt đào hoa ướt át đỏ hoe dưới ánh trăng, nhiễm một tia tức giận, nhưng lại khiến cho đôi môi mỏng đỏ mọng ẩm ướt của cậu càng thêm quyến rũ.
Văn Lăng từ trên cao nhìn cậu, mái tóc đen nhánh xõa xuống từng sợi, trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi nhẫn nhịn, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi lông mày anh tuấn và đôi mắt càng thêm thâm thúy động lòng người dưới ánh trăng chiếu rọi.
Nhìn dáng vẻ này của Văn Lăng, hầu kết của Giang Sở Dung khẽ nhúc nhích, không hiểu sao cậu không thể tức giận được nữa...
Có một khuôn mặt đẹp đôi khi có thể bù đắp cho tất cả.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Văn Lăng chợt lóe lên, hắn chợt nghiêng đầu, cắn cắn vành tai cậu, khàn giọng hỏi: "Vừa rồi, kí.ch thích không?"
Giang Sở Dung im lặng một lúc.
Mặt mày đỏ bừng.
Tất cả những cảm xúc tức giận lặng lẽ bay biến hết ngay khoảnh khắc này.
Giây phút này, Giang Sở Dung lại...!đáng xấu hổ mà cảm thấy, thực sự rất kí.ch thích!
Hàng mi dài của Văn Lăng khẽ nhúc nhích, lại nói: "Hắn không có phát hiện."
Giang Sở Dung càng đỏ mặt hơn.
Sau đó, Giang Sở Dung đấu tranh nội tâm hồi lâu, cuối cùng run rẩy nhỏ giọng nói: "Vậy chàng, nhỏ tiếng chút."
Đôi môi mỏng của Văn Lăng cong lên một độ cong vô cùng quyến rũ, hắn nhẹ giọng đáp: "Ừm."
————
Tác giả
– Giang Sở Dung: *che mặt* Đệ xin lỗi đại sư huynh, nhưng mà thật sự rất kí.ch thích...
– Văn Lăng & Cố Minh Tiêu: Đúng vậy, kí.ch thích cực kỳ..