Sau khi thở hổn hển một lúc hồi phục lại tinh thần, Giang Sở Dung cực kỳ tức giận——Sao Văn Lăng có thể làm như vậy?
Nhưng Văn Lăng lúc này lại rất thản nhiên, như thể hắn thực sự đã nắm chắc được nhất cử nhất động của Cố Minh Tiêu, chẳng thèm quan tâm mà dán vào bên tai và cần cổ trắng trẻo của Giang Sở Dung, đặt lên đó những nụ hôn chi chít tỉ mẩn.
Thậm chí hắn còn cắn nhẹ vào môi Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung hốc mắt đỏ bừng, cứng nhắc quay mặt đi, ậm ờ nói: "Đại sư huynh sắp về rồi."
Văn Lăng mặt không đổi sắc: "Còn chưa."
Giang Sở Dung không nói nên lời.
Cố tình lúc này Văn Lăng lại cương quyết xoay mặt cậu lại, đưa tay lên vuốt ve gò má của cậu, hôn cậu một cách mãnh liệt.
Giang Sở Dung vốn tức giận không nói nên lời, nhưng thấy Văn Lăng hôn mình nghiêm túc đến vậy, hôn đến nỗi khiến cậu có chút hoảng hốt.
Cậu biết trước giờ Văn Lăng hành động luôn rất thận trọng, thường không có gì sai sót.
Cho nên, chẳng lẽ Văn Lăng thật sự biết hành tung của Cố Minh Tiêu, hoàn toàn nắm bắt nên mới dám to gan như vậy?
Nếu như vậy thiệt, kỳ thật trong lòng Giang Sở Dung cũng hơi hơi thấy kí,ch thích.
Chỉ cần không làm bẩn giường của Cố Minh Tiêu, thì hình như...!cũng không sao cả...
Tuy nhiên, tâm lý may mắn của Giang Sở Dung vừa mới nổi lên, thì cửa phòng ngủ đã bị người gõ hai cái.
Tiếng gõ cửa không lớn, nhưng lại giống như hai tiếng sét đánh vào tai Giang Sở Dung, cả người cậu căng cứng, run rẩy từng hồi, cuối cùng không nhịn được phát ra một tiếng rê.n rỉ trầm thấp.
Một màu đỏ nhạt ngay lập tức lan tràn ra khóe mắt lẫn đuôi mày của cậu.
Giang Sở Dung:...
Xấu hổ chết đi được!
Nhưng lập tức cậu lại ngậm chặt môi mỏng, cố hết sức dùng giọng nói coi như là bình tĩnh run run nói: "Ai đó?"
Tiếng nói vừa phát ra, trong khàn khàn có chút mềm mại, khiến Giang Sở Dung lại đỏ bừng mặt mày.
Cậu lập tức mím môi không nói nữa.
Lúc này Văn Lăng kề sát bên cạnh cậu, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, không phải hắn."
Quả nhiên, sau khi Văn Lăng dứt lời, bên ngoài liền truyền tới giọng nói của tiểu đạo đồng: "Giang sư huynh phải không? Đại sư huynh sắp về rồi, ta muốn dọn phòng cho huynh ấy trước."
Quả thật không phải Cố Minh Tiêu.
Giang Sở Dung chợt thở phào một hơi, sau đó nói: "Lát nữa ngươi hãy quay lại, ta thay quần áo cái đã."
Tiểu đạo đồng không nghi ngờ cậu, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của tiểu đạo đồng, Giang Sở Dung định thần lại rồi hung hăng véo Văn Lăng một cái không có bao nhiêu sức lực.
Sau đó cậu vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng phần eo mỏi nhừ mềm nhũn cả ra, lập tức ngã về phía trước.
Văn Lăng nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu.
Giang Sở Dung tức đến thở không nổi, lại vừa véo vừa cắn Văn Lăng hết lần này đến lần khác.
Văn Lăng vẫn luôn im lặng, đợi đến khi Giang Sở Dung đã trút giận được một nửa thì hắn đột nhiên cúi đầu xuống, lại hôn lên môi Giang Sở Dung một cách mạnh bạo.
Giang Sở Dung bị Văn Lăng hôn đến mức sắp ngã ngửa, mất trọng tâm nên vô thức đưa tay ra nắm lấy vai Văn Lăng.
Giống như một cây tử đằng mảnh khảnh duyên dáng, chỉ có thể run rẩy bám vào cây đại thụ trong bão táp...
Nhưng lần này, nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng của Văn Lăng mới kéo dài được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại.
Giang Sở Dung sắp bị hôn đến choáng váng đầu óc nhưng Văn Lăng lại đột ngột dừng lại, cậu vẫn còn hơi mơ màng run rẩy mở mắt ra, đôi môi mỏng khẽ hé mở, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ cùng dò hỏi.
Văn Lăng cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn cậu.
Khi Giang Sở Dung bắt gặp đôi mắt đen hẹp dài này của Văn Lăng, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một linh cảm vô cùng xấu.
Quả nhiên, một giây sau, Văn Lăng nói: "Về rồi."
Chỉ hai chữ này thôi đã khiến Giang Sở Dung toát mồ hôi lạnh, hơi nóng trên người lập tức rút đi.
Đến khi cậu kịp phản ứng lại thì Văn Lăng đã biến thành một luồng ma khí chui vào trong cổ áo hơi mở của cậu.
Lúc này, ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân đến gần.
Giang Sở Dung vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cậu vội vàng kéo lại quần áo xộc xệch, gần như là lộn nhào từ trên chiếc giường trắng như tuyết của Cố Minh Tiêu xuống đất.
Khi cậu đứng lên, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã quỵ.
May là cậu đã kịp thời vịn vào thành giường bên cạnh nên không bị ngã.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân của Cố Minh Tiêu đã đi đến cửa ——
Giang Sở Dung vừa mới vịn vào thành giường để đứng vững, như muốn khóc tới nơi — Thắt lưng của cậu còn chưa buộc xong!
Đều là lỗi của Văn Lăng đáng ghét, sao lại không nhắc nhở cậu sớm hơn?!
Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể cố gắng dùng đôi tay run rẩy thắt chặt dây lưng.
"Kẹt" một tiếng, Cố Minh Tiêu đã đẩy cửa đi vào.
Giang Sở Dung giật thót trong lòng, đành phải mặc kệ hết thảy, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tuy nhiên, lúc này eo đau chân mềm, trong lòng lại hoảng sợ vô cùng, không chú ý liền trượt chân trên tấm thảm bên cạnh giường, không ngờ lại ngã mạnh về phía trước ——
Khoảnh khắc Giang Sở Dung ngã xuống, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Hết rồi, xong đời rồi, lần này sẽ bị đại sư huynh mắng chết thôi!!!
Không ngờ, cảm giác té ngã như dự đoán không có đến, mà một cơn gió nhẹ thổi qua, từ trong không trung nhấc bổng cậu lên mới dừng lại.
Lực rơi của Giang Sở Dung đã được giảm xóc, và khi cậu đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất với một tư thế kỳ lạ, thì một đôi ủng dài màu trắng họa tiết áng mây lộng lẫy đã xuất hiện dưới mí mắt cậu.
Nhìn thấy đôi ủng trắng tinh không nhiễm bụi này, trong lòng Giang Sở Dung run rẩy từng hồi, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, hai tai đỏ bừng, hai gò má giống như bị xông hơi, cậu chỉ dám cúi đầu xuống hết sức, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Thật lâu sau, giọng nói của Cố Minh Tiêu nhàn nhạt truyền đến: "Đệ ở đây làm gì?"
Giang Sở Dung ấp a ấp úng, cậu trước giờ luôn là người thông minh và nhạy bén nhất, nhưng lúc này lại không nói nổi một câu.
Bấy giờ cậu đỏ bừng mặt mày vừa xấu hổ vừa cảm thấy tội lỗi...
Nhưng vẫn phải che giấu...
Vì vậy, sau khi lúng túng một lúc, Giang Sở Dung chỉ có thể cụp mắt xuống, vô cùng chột dạ nhỏ giọng nói: "Lúc trở về đệ thấy buồn ngủ quá, cho nên...!lên giường của đại sư huynh ngủ một giấc."
"Thực xin lỗi, đại sư huynh, lát nữa đệ nhất định sẽ thu dọn giường sạch sẽ."
Lúc này, giọng nói của Giang Sở Dung khàn khàn mà lại mềm mại, cậu càng nói tiếng phát ra càng nhỏ, càng cảm thấy chột dạ.
Nhưng mà Cố Minh Tiêu lại như không phát giác ra điều gì, chỉ nói: "Không sao, giường vốn dùng để nghỉ ngơi mà."
Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, càng cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại thở phào nhẹ nhõm —— Xem ra lần này Văn Lăng cũng không làm quá mức, hình như đại sư huynh cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ.
Nhưng Giang Sở Dung không hề hay biết cậu lúc này trong mắt Cố Minh Tiêu có bộ dạng như thế nào.
Giờ phút này Cố Minh Tiêu đang yên lặng đứng trước mặt Giang Sở Dung, từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể nhìn cảnh tượng trước mắt không sót một cái gì.
Giang Sở Dung nửa quỳ ở đó, ánh mắt áy náy cụp xuống, đôi mi mảnh khẽ run.
Có sợi tóc mai ướt sũng dính vào sườn mặt, đôi mắt đào hoa hẹp dài ánh lên một tia mơ màng ửng hồng, đôi môi mỏng bị hôn đến sưng tấy ướt át khẽ cắn, dường như rất khó xử.
Xuống chút nữa, trong cổ áo hơi mở rộng, trên cần cổ trắng nõn nửa ẩn nữa hiện có một vết đỏ lờ mờ...
Ở nơi Giang Sở Dung không thể nhìn thấy, hầu kết trên cần cổ trắng lạnh của Cố Minh Tiêu khẽ trượt một cái.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Đừng thần thất nữa, đứng dậy trước đi."
Giang Sở Dung vội vàng đứng dậy như thể được đại xá, tư thế của cậu lúc này có hơi không tự nhiên, nhưng cậu đã nhanh chóng điều chỉnh lại.
"Cám ơn đại sư huynh đã không trách tội." Giang Sở Dung đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Cố Minh Tiêu: "Không có gì."
Do dự một hồi, Giang Sở Dung lại nói: "Vậy lần này đại sư huynh tìm đệ có việc gì ạ?"
Cố Minh Tiêu nghe thấy câu hỏi này chợt khựng lại một chút, sau đó mới nói: "Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, cho dù là thần thông bảo mệnh của cường giả Nhập Thánh thì cũng sẽ ngày càng yếu đi khi sử dụng nhiều."
Tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái — Thật vậy sao?!
Cố Minh Tiêu lại nói: "Thông thường thần thông bảo mệnh của cường giả Khuy Thiên nhiều nhất cũng chỉ dùng được hai lần thì sẽ hao hết năng lượng.
Thần thông bảo mệnh của cường giả Nhập Thánh có thể sử dụng nhiều lần hơn, nhưng không nhiều lắm.
Lần sau đệ đừng quá ỷ lại vào nó, hiểu không?"
Giang Sở Dung lập tức nói: "Hiểu rồi ạ, cảm ơn đại sư huynh đã nhắc nhở."
Nếu không thì cậu có thể đã thực sự sử dụng thần thông bảo mệnh này như một món pháp khí rồi.
Cố Minh Tiêu trầm ngâm một lát, nói: "Ba loại thần thông bảo mệnh của cường giả Nhập Thánh kia của đệ, hẳn là không chỉ có năng lượng tấn công, còn có truyền thừa.
Nếu có thời gian, tốt nhất là đệ nên đi sâu nghiên cứu chúng một phen trước khi đi Cấm địa Thần Ma."
Giang Sở Dung lập tức đồng ý.
Sau một khoảng lặng ngắn.
Cố Minh Tiêu: "Không còn việc gì nữa rồi, đệ về đi."
Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, không hiểu sao cậu lại cảm thấy Cố Minh Tiêu hẳn là còn có điều muốn nói.
Nhưng Cố Minh Tiêu đã nói như vậy, Giang Sở Dung cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, do dự một lúc, Giang Sở Dung lặng lẽ liếc nhìn tấm đệm giường sau tấm bình phong cách đó không xa có chút lộn xộn của Cố Minh Tiêu do cậu và Văn Lăng lăn qua lộn lại, cậu nói: "Đại sư huynh, đệ giúp huynh trải lại đệm giường nhé?"
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát: "Không cần, sẽ có đạo đồng thu dọn."
Giang Sở Dung giật mình, "ò" một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Vậy đệ về nhé?"
Cố Minh Tiêu liếc cậu một cái: "Đi đi."
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Minh Tiêu lặng lẽ nhìn sang, trái tim Giang Sở Dung run lên một cách khó hiểu.
Sau đó, cậu không dám ở lại nữa mà lập tức cáo lui.
Nói thật, cái liếc mắt vừa rồi của Cố Minh Tiêu, không ngờ lại khiến cậu nếm ra một chút tư vị muốn mà còn cự tuyệt?
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, Giang Sở Dung lại điên cuồng lắc đầu: Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Đại sư huynh thanh cao như tuyết sẽ không có những ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
Nhất định là cậu đã bị tiểu sắc ma Văn Lăng kia dạy hư rồi!
Nhưng điều mà Giang Sở Dung không biết chính là sau khi cậu rời đi, cái vị đại sư huynh "thanh cao như tuyết" kia lại không hề yêu cầu đạo đồng thu dọn chiếc đệm giường bừa bộn.
Ngược lại, hắn còn đi đến bên giường, bình tĩnh cúi đầu nhìn một hồi lâu, sau đó vươn cánh tay với những ngón tay xinh đẹp khớp xương rõ ràng thường ngày chỉ cầm kiếm ra, nhẹ nhàng sờ lên...
Tạm thời bớt đi sự uy hiếp của Linh Ngọc Tu, không cần ở chung với Cố Minh Tiêu làm Giang Sở Dung rất vui vẻ.
Nhưng vừa trở lại viện tử nơi mình ở, Giang Sở Dung liền thay đổi sắc mặt, gọi Văn Lăng ra ngoài, cùng hắn tranh cãi một trận lớn.
Kết thúc cuộc tranh cãi, Giang Sở Dung không kìm được nói: "Chàng hãy nhìn xem đại sư huynh người ta tốt biết mấy, vừa dịu dàng vừa bao dung, thời thời khắc khắc đều rất lý trí rất tỉnh táo.
Đâu có giống như chàng, trong đầu chỉ toàn là phế liệu màu vàng! Chàng không thể bình thường được sao?"
(phế liệu màu vàng: đồi trụy, 18+)
Mặc dù Văn Lăng không biết "phế liệu màu vàng" là gì, nhưng kết hợp hoàn cảnh hắn cũng đại khái biết nó không phải là thứ gì tốt.
Nhưng lúc này hắn trầm mặc trong chốc lát, cũng không phản bác cái kết luận này, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sao em biết được lúc hắn ở cùng người yêu Ma tộc của mình có bộ dạng như thế nào?"
Giang Sở Dung:...
"Khi nhìn người, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài."
Sắc mặt Giang Sở Dung đột nhiên trở nên vi diệu, nhưng vì giữ gìn hình tượng của Cố Minh Tiêu, cậu vẫn kiên trì nói: "Chàng nói bậy gì đó? Làm sao chàng biết đại sư huynh không phải chỉ yêu đương đơn thuần với vị Ma tộc kia?"
Văn Lăng hơi nhướng mày: "Cố Minh Tiêu có thể không muốn, nhưng vị Ma tộc kia làm sao có thể không muốn?"
Giang Sở Dung: Cái này...
Cơ mà...hình như cũng có lý...
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung bất giác cẩn thận hồi tưởng lại—— Bức tượng ngọc chân trần kia, thân hình rất đẹp, mặc một bộ quần áo hở hang của Ma tộc, trông không giống một con ma thanh tâm quả dục...
Cho nên Cố Minh Tiêu và vị Ma tộc kia đã?
Đầu óc của Giang Sở Dung lập tức đen đi.
Sau đó cậu nhanh chóng nhắm mắt lại, ra lệnh cho mình không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa!
Văn Lăng cảm giác được tâm trạng của Giang Sở Dung, trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên hỏi: "Em cảm thấy, ta với hắn, ai có dáng người tốt hơn?"
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung không nói nên lời mở mắt ra, nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ dỗ dành Văn Lăng.
Nhưng lúc này, trong hoàn cảnh này, cậu vẫn còn đang tức giận đây, nên không muốn dỗ nữa.
Cậu quyết định lần này phải nói theo thực tế.
Vì vậy Giang Sở Dung thản nhiên nói: "Công bằng mà nói, tất nhiên là dáng người của đại sư huynh tốt hơn chàng."
Văn Lăng: "Thật sao?"
Giang Sở Dung nhận thấy giọng điệu của Văn Lăng có hơi kỳ lạ, thế là cậu cười lạnh một tiếng, nói: "Chàng ghen tị cũng vô ích, đó là sự thật.
Để ta nói cho chàng biết, những chuyện ngày hôm nay chàng đã làm khiến ta rất không hài lòng, cho dù chàng có ghen thì ta cũng sẽ không dỗ chàng đâu!"
Từng câu từng chữ, nói rất chi là hùng hồn.
Văn Lăng ngẩn ra.
Một lúc lâu sau, hắn im lặng mỉm cười.
Giang Sở Dung:?
Giây tiếp theo, Văn Lăng lại nhìn Giang Sở Dung nói: "Nếu như em thật sự nghĩ hắn băng thanh ngọc khiết, bây giờ em đi soi gương thử xem."
Giang Sở Dung ban đầu không hiểu những lời của Văn Lăng, nhưng sau khi phản ứng lại, biểu cảm của cậu đột ngột thay đổi.
Cậu lập tức chạy đến chiếc gương lớn trong phòng để soi chính mình.
Sau khi soi xong, nhìn bản thân trong gương tóc tai bù xù, cả người đỏ hồng như hoa đào, Giang Sở Dung quả thật cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh.
Hóa ra...!Cố Minh Tiêu nhìn thấy hết rồi...
Xấu hổ chết đi được!
Nhưng ngay lập tức, Giang Sở Dung lại bàng hoàng — Cố Minh Tiêu nhìn thấy hết rồi, nhưng lại không nói gì, điều đó không phải chứng tỏ huynh ấy rất săn sóc sao?
Có liên quan gì đến việc huynh ấy có băng thanh ngọc khiết hay không chứ?
Cái tên Văn Lăng này thực sự càng ngày càng thích nói xấu người khác.
Hơn nữa lần này rõ ràng là lỗi của hắn, nhưng hắn còn muốn chuyển chủ đề sang Cố Minh Tiêu, đúng là tệ hết sức.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung đột ngột kéo cổ áo lên, vẻ mặt sa sầm bước ra ngoài, lần đầu tiên cậu tức giận với Văn Lăng, nghiêm túc nói: "Ta mặc kệ đại sư huynh là người như thế nào.
Nhưng nếu sau này chàng còn muốn gây sự vô cớ, cố ý nói sang chuyện khác, vu oan cho người khác, ta thật sự sẽ không để ý đến chàng nữa!"
Khi Văn Lăng nghe thấy những lời này của Giang Sở Dung, hắn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Văn Lăng, Giang Sở Dung nhận ra Văn Lăng vẫn chưa muốn nói lời xin lỗi, trong lòng cậu không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác uất ức khó tả, cậu lập tức quay người kéo mạnh tấm rèm lại.
Văn Lăng quay đầu nhìn mành châu lay động không ngừng, bất đắc dĩ ngẩn người.
Chuyện này......
Không phải hắn không muốn xin lỗi...!chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, vừa rồi hắn có hơi phân tâm..