Một năm sau, nhà Thiên Văn học và Toán học nổi tiếng Trương Nguyên Viễn qua đời tại nhà, một cậu học sinh được ông tài trợ đã thừa kế toàn bộ tài sản của ông.
Cậu học sinh này tên Lâm Húc.
Cánh nhà báo đã suy đoán rất nhiều về vấn đề này, nhưng tài sản thừa kế đã được bàn giao theo thủ tục, và Lâm Húc cũng có chứng cứ ngoại phạm khi Trương Nguyên Viễn qua đời.
Với lại, Lâm Húc thực sự còn rất trẻ —— Cậu chỉ là một học sinh trung học phổ thông chưa đầy mười tám tuổi, thành tích cũng thường, căn bản không có cách nào đến biệt thự của Trương Nguyên Viễn với hệ thống an ninh chặt chẽ như vậy để giết người.
Tuy nhiên, có người suy đoán rằng, Trương Nguyên Viễn làm như vậy là vì trước khi ông qua đời, Lâm Húc đã liên tục chạy ngược chạy xuôi đưa cơm cho ông.
Khi tuổi tác càng lớn, con người ta sẽ có lúc tham luyến tình cảm.
Nhưng mọi người đều cảm thấy Trương Nguyên Viễn không có khả năng đem toàn bộ tài sản của mình đưa cho Lâm Húc —— Chung quy cũng nên quyên tặng một chút chứ?
Nhưng Trương Nguyên Viễn thực sự đã giao tất cả tài sản cho Lâm Húc, không quyên góp một đồng nào.
Lâm Húc đúng là may mắn hết phần thiên hạ.
Lúc này, Trường cấp ba Thụy Toàn, lớp 12/5.
Trong giờ giải lao giữa tiết học, Lâm Húc, người được cho là may mắn hết phần thiên hạ, đang mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, nằm sấp trên bàn, bộ dạng lười biếng mỉm cười xoay bút.
Xương ngón tay của hắn mảnh khảnh, động tác linh hoạt, cây bút trong tay giống như một thanh kiếm nhỏ, bay lên bay xuống.
Lúc này, một nam sinh từ phía sau sáp tới, nở nụ cười nịnh nọt nói: "Anh Húc, cuối tuần này bọn em tổ chức đi Nam Sơn du xuân, dự định nướng chút thịt, nhưng mà ngân sách không đủ."
Lâm Húc liếc gã một cái, cười cười: "Thiếu bao nhiêu?"
Nam sinh nói: "Không nhiều, chỉ hơn năm trăm tệ."
Lâm Húc: "Lát nữa tôi bắn WeChat cho cậu."
Nam sinh lập tức vui mừng hớn hở, nhưng đúng lúc này, xung quanh lại vang lên những giọng nói bất mãn.
"Lấy tài sản của học giả nhà người ta mà lại tiêu xài phung phí như vậy, sớm muộn gì cũng bị nó xài hết."
"Mày thì biết cái gì, con người ta may mắn, có mắt nhìn xa trông rộng.
Nếu mày cũng có cơ hội này, mày có nóng lòng đi làm không?"
Lâm Húc lười biếng dựa vào bàn, hai mắt sáng ngời cực kỳ bình tĩnh, mắt điếc tai ngơ với những lời này.
Cho đến khi, một bóng người thon dài nhưng có chút bẽn lẽn chậm rãi bước đến, đặt một ly trà chanh đá trước mặt hắn.
Lâm Húc rốt cuộc cũng nở nụ cười, lúc này hắn híp mắt cười tươi, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hắn đưa tay xoa xoa mái tóc của cậu thiếu niên mặt tròn vo ngồi xuống bên cạnh mình, rồi nói: "Chẳng phải đã nói không có trà chanh thì cũng không cần chạy đi xa sao? Nhìn em kìa, đỏ hết cả mặt mũi rồi."
Thiếu niên mặt tròn nhất thời nghẹn họng, thấp giọng nói: "Cũng không phải bởi vì chuyện này."
Lâm Húc tò mò: "Vậy thì vì cái gì?"
Thanh niên mặt tròn mấp máy môi, nhưng không nói gì, chỉ cúi đầu cắm ống hút vào trà sữa uyên ương của mình, chậm rãi uống.
Lâm Húc nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên mặt tròn khi uống trà sữa càng ngày càng phồng lên, không biết sao hầu kết của hắn khẽ trượt một cái, rất muốn hôn cậu.
Nhưng ở đây là lớp học, hắn chỉ đành kiềm chế lại.
Xung quanh vẫn đang bàn tán.
"Trương Hiểu Thần cũng thật là, cậu ta không nhìn ra được Lâm Húc đối tốt với cậu ta là vì cậu ta có thành tích tốt sao?"
"Xí, tao thấy Trương Hiểu Thần không biết đâu."
Không lâu sau, chuông vào học vang lên, tiếng bàn tán của mọi người cũng ngừng lại.
Trương Hiểu Thần có gương mặt tròn trịa nhét ly trà sữa vào ngăn kéo, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu nghiêm túc học hành.
Mà Lâm Húc lại bắt đầu nhíu mày đau đầu —— Hắn xuyên không nhiều năm như vậy, những kiến thức cơ bản này hắn đã quên hết từ lâu, nhưng hai tháng nữa hắn phải thi đại học, mẹ kiếp!
Nhưng cố tình tiết học này lại là môn toán mà Lâm Húc ghét nhất, nghe một hồi liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ngay khi Lâm Húc bất đắc dĩ quay đầu đi, định lén uống một hớp trà chanh để giảm đau, thì cánh tay đột nhiên nhói lên.
Lâm Húc:?
Liếc nhanh một cái, hắn phát hiện Trương Hiểu Thần đã đâm hắn bằng một cây bút.
Lâm Húc:...
Lặng lẽ nhìn Trương Hiểu Thần, Lâm Húc truyền âm nói: "Anh chỉ muốn uống một ngụm trà chanh thôi mà."
Trương Hiểu Thần: "Anh làm biếng như vậy.
Lỡ như không vượt qua kỳ thi đại học, em sẽ không ở bên anh đâu, mất mặt lắm."
Lâm Húc: "Em chê anh mất mặt? Thế lúc em ngay cả chữ cũng không biết, anh có chê em đâu."
Trương Hiểu Thần: "Em mặc kệ, dù sao đây chính là yêu cầu của em."
Lâm Húc:...
Qua một lúc lâu, Lâm Húc chỉ có thể nín nghẹn một hơi, một bộ cam chịu tiếp tục lắng nghe bài giảng.
Hắn cứ tưởng biến bé rồng ngốc của hắn thành học bá thì hắn sẽ được lợi, ai nhè, hắn đã sai rồi.
Sau đó, cuộc sống của cả hai đều dành cho việc học.
Nói thật, sau bao nhiêu năm chém giết đổ máu, Lâm Húc lại ngồi trong lớp học yên tĩnh, từ cửa sổ nhìn đường băng cao su và cây long não xanh tươi trên sân thể dục, hắn luôn cảm thấy như đã qua mấy đời.
Biết bao hơi thở tuổi trẻ, biết bao nụ cười rạng rỡ.
Đẹp làm sao.
Lâm Húc nằm trên sách giáo khoa, lại mỉm cười.
Đột nhiên, ai đó lại chọc vào cánh tay hắn.
Lâm Húc bất đắc dĩ ngồi dậy: "Lại chuyện gì vậy? Giờ cũng tan học rồi mà."
Trương Hiểu Thần đưa cho hắn một viên kẹo bạc hà.
Lâm Húc sửng sốt một giây, sau đó yên lặng cầm lấy viên kẹo, bóc lớp vỏ ra, bỏ viên kẹo vào miệng.
Trương Hiểu Thần nói: "Bạc hà nâng cao tinh thần, như vậy anh sẽ không cảm thấy buồn ngủ cả ngày nữa."
Lâm Húc nhai viên kẹo trong miệng hai lần, nhìn khuôn mặt tròn trịa ngây thơ trước mặt, đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra có một cách nâng cao tinh thần có tác dụng với anh hơn."
Trương Hiểu Thần:?
Lâm Húc nghiêng người tới nói nhỏ: "Em hôn anh đi, dù sao lúc này cũng không có ai nhìn thấy—"
Giây tiếp theo, Trương Hiểu Thần đã đẩy mặt Lâm Húc ra.
Lâm Húc mặt mày hung dữ: "Cái con rồng này, em tạo phản rồi phải không?"
Trương Hiểu Thần giả điếc, dựng sách lên, tiếp tục học bài.
Hai tháng khó khăn đúng thật là gian nan, nhưng nó cũng trôi qua rất nhanh.
Vào buổi chiều khi môn cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Lâm Húc gọi Trương Hiểu Thần đến quán net cả đêm.
Trương Hiểu Thần hiếm khi đồng ý.
Lâm Húc bao nguyên đêm thực ra cũng không biết làm gì, khi còn là học sinh trung học, hắn rất thích chơi game, thích tất cả các loại trò chơi.
Nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, ngưỡng cửa vui vẻ của hắn cũng cao hơn.
Lúc này nhìn màn hình toàn là game và phần mềm chat cũng như các phần mềm giải trí khác mà hắn chả biết làm gì.
Vẫn là Trương Hiểu Thần đã âm thầm đặt một đống đồ ăn nhờ shipper mang đến.
Hai người vừa ăn vừa chơi game, bầu không khí cuối cùng cũng trở nên sôi nổi.
Lâm Húc vừa chơi game vừa hỏi Trương Hiểu Thần: "Sau này em muốn làm gì?"
Trương Hiểu Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em vẫn định học Toán và Thiên Văn học.
Có nhiều vấn đề học thuật hồi trước vẫn chưa giải quyết được."
Lâm Húc im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: "Tiểu Long đã thực sự trưởng thành rồi."
Trương Hiểu Thần nghe thấy câu này, liếc nhìn Lâm Húc: "Còn anh thì sao?"
Lâm Húc im lặng một lúc, sau đó cười nói: "Anh học không giỏi, cũng không biết nên học cái gì, chỉ muốn chọn một chuyên ngành cảm thấy ổn, sau đó ăn cơm mềm của em."
Trương Hiểu Thần nghe xong những lời này của Lâm Húc, ánh mắt cậu khẽ động, nhưng cũng không có ý nói Lâm Húc không biết cầu tiến, ngược lại còn đáp: "Được."
Lâm Húc ngạc nhiên: "Không phải em rất quan tâm đến việc học của anh sao? Anh nói anh muốn ăn cơm mềm của em em cũng không để ý hả?"
Trương Hiểu Thần mím môi, không nói nữa.
Lâm Húc nhìn khuôn mặt tròn trịa của Trương Hiểu Thần, ánh sáng đủ màu từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt của cậu, khiến khuôn mặt cậu thêm mấy phần trầm mặc và hư ảo.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Húc đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Sau đó hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Trương Hiểu Thần, nói: "Em yên tâm đi, anh sẽ không đi nữa đâu, nơi này là quê hương của anh, anh sẽ không đi đâu nữa."
Trương Hiểu Thần mím môi, nhìn xuống bàn tay xinh đẹp khớp xương rõ ràng đặt trên tay mình, một lúc lâu sau, cậu nói: "Anh muốn rời đi cũng không sao."
"Nhưng lần sau anh không thể bắt em đợi anh nữa."
"Bây giờ em thông minh hơn anh rồi."
Lâm Húc ngớ ra.
Một lúc lâu sau, hắn sáp tới thơm lên má Trương Hiểu Thần, nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, anh thích cơm mềm nhất, chỉ cần có cơm mềm, anh hứa sẽ không rời đi."
Trương Hiểu Thần liếc hắn: "Là anh nói đó?"
Lâm Húc gật đầu.
Trương Hiểu Thần im lặng một lúc, cuối cùng cũng tiến lại gần hôn lên má Lâm Húc.
Giây phút đó, Lâm Húc chỉ cảm thấy cả người mình như có dòng điện chạy xẹt qua, tê tê dại dại.
Sau đó, hắn cũng không nhớ ai là người chủ động trước.
Hai người cứ vậy mà vụng về hôn nhau.
Sau khi hôn xong, không hiểu sao bọn họ lại có chút ngại ngùng, không muốn ở lại quán net nữa, bèn tay trong tay lẻn ra khỏi quán.
Bấy giờ bên ngoài trời vẫn còn tối, nhưng mấy quán nướng ở dưới quán net lại rất náo nhiệt, ô tô đậu tứ tung.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai người nắm tay nhau đi về phía trước.
Đồng phục học sinh trên người vẫn chưa thay, để lại bóng dáng cao ráo nhưng hơi rộng thùng thình.
Đi được nửa chừng, trên đường không còn ai nữa, Lâm Húc nhìn xung quanh, rồi bất chợt nắm lấy tay Trương Hiểu Thần, đẩy cậu đến cây cột điện bên cạnh rồi hôn cậu.
Lần này môi của Lâm Húc rất nóng, tay cũng rất nóng, Trương Hiểu Thần bị hôn đến khẽ run rẩy.
Một lúc sau, Lâm Húc mới dừng lại, từ trên cao nhìn Trương Hiểu Thần mặt đỏ như quả táo, hắn mỉm cười rồi lại cúi đầu hôn lên lông mi của Trương Hiểu Thần.
"Anh thích Tiểu Long nhất." Lâm Húc nói.
Hàng mi của Trương Hiểu Thần run lên, cậu thì thầm: "Em cũng vậy."
Lâm Húc đắc chí cười một tiếng: "Em nói gì đó? Nói rõ xem nào."
Mặt Trương Hiểu Thần càng đỏ hơn, nhưng lúc này cậu vẫn cắn môi một cái, ngẩng mặt lên nói: "Em thích Thất điện hạ nhất."
Ánh sáng trong mắt Lâm Húc đột nhiên trở nên sâu thẳm, khoảnh khắc ấy, trông hắn không hề giống một học sinh trung học trẻ trung hoạt bát, mà giống như một hoàng tử cao quý nho nhã.
Trương Hiểu Thần biết, Thất hoàng tử của ngày xưa cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng cậu không hề dời mắt đi mà nhìn rất nghiêm túc.
Lâm Húc cũng nhìn cậu như vậy.
Một lúc lâu sau, Lâm Húc nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt ve sườn mặt của Trương Hiểu Thần, thấp giọng nói: "Ta hứa với em, ta sẽ không đi nữa."
Đôi mắt của Trương Hiểu Thần cuối cùng cũng đỏ lên.
Lâm Húc: "Ta thật sự sẽ không đi nữa."
Hắn biết Tiểu Long của hắn mặc dù ngốc, nhưng lại rất hiểu hắn, nếu không cũng sẽ không ép hắn đi học, còn đưa toàn bộ gia sản cho hắn.
Tiểu Long nhìn ra được — Hắn không định ở lại thế giới này lâu, hắn còn việc muốn làm.
Nhưng vừa rồi, Lâm Húc đột nhiên cảm thấy, cái gọi là bá nghiệp cùng báo thù, cách hắn quá xa.
Ngay cả khi hắn từng thành công, thì dường như hắn cũng không mấy vui vẻ.
Hắn là Thất hoàng tử, là Tổ Thần, cũng là anh hùng của rất nhiều hành tinh.
Năm xưa tạo phản bị Đế Tôn giế/t chết, hồn phách của hắn chật vật chạy trốn, lang thang khắp các hành tinh, trong lòng chỉ có báo thù, cũng không dám gặp lại Tiểu Long, hắn cảm thấy mình như thế này quá bẽ mặt...
Mãi đến giờ phút này, cuối cùng hắn cũng tỉnh ngộ.
Chỉ khi được làm chủ nhân của Tiểu Long ngốc này, mới là lúc hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
Tiểu Long ngốc cũng không bận tâm chuyện hắn chỉ có hai bàn tay trắng, sẽ vui vẻ cho hắn ăn cơm mềm.
Vậy nên, hắn không đi nữa, thật sự không đi nữa.
Giây tiếp theo, Trương Hiểu Thần bổ nhào tới, mạnh mẽ hôn lên môi Lâm Húc vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, mạnh đến mức môi Lâm Húc thấy đau.
Lâm Húc dở khóc dở cười, nhưng hắn vẫn cúi đầu nghiêm túc hôn Trương Hiểu Thần ở trong lòng.
Hôn đi những giọt nước mắt buồn tủi của Trương Hiểu Thần.
Tiểu Long ngốc đã chịu đựng quá nhiều, hắn thực sự rất muốn rất muốn đối xử tốt với bé rồng nhỏ ngốc nghếch này hơn.
Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng bị kéo dài thật dài.
"Bây giờ anh thua kém em về mọi mặt rồi, em thật sự không chê anh vô dụng sao?"
"Có á, vậy nên mỗi ngày anh đều phải ở bên em, làm cho em vui vẻ, em mới không chê anh."
Một tiếng cười trầm thấp vang lên.
"Tiểu Long ngốc biết chơi chiêu rồi."
"Đừng gọi em là Tiểu Long ngốc nữa! Em giận đó!"
"Được rồi, được rồi, không gọi nữa, em là bé rồng ngoan của anh.".