Văn Lăng bế Giang Sở Dung đi một mạch đến trên giường trong tiểu viện, nhẹ nhàng đặt cậu xuống.
Toàn thân Giang Sở Dung lúc này chìm ngập trong cơn đau đớn dày đặc như bị nghiền nát, tác động vào những vết thương bị rách toác trên da sẽ rất đau, cho dù động tác của Văn Lăng đã rất nhẹ, nhưng cậu vẫn nhíu mày nhỏ giọng kêu rên một tiếng.
Cơ bắp trên cánh tay Văn Lăng lập tức căng chặt khi nghe thấy tiếng kêu này, hắn chỉ có thể đỡ Giang Sở Dung ngồi dậy, để cậu dựa vào trong lòng hắn.
Giang Sở Dung dựa vào lòng Văn Lăng, hàng mi dài khẽ run, khóe môi lại bất giác cong lên, nhẹ mỉm cười.
Văn Lăng thấy vậy, ánh mắt chợt lạnh đi, hắn có chút muốn đánh người.
Tay vốn đã giơ lên rồi, nhưng khi hạ xuống, hắn lại do dự một chút rồi lại thay đổi động tác.
Cuối cùng, hắn chỉ véo lỗ tai Giang Sở Dung một cái, ngay cả chút xíu vết đỏ cũng không để lại, trầm giọng nói: "Sau này không được phép giấu ta chuyện nguy hiểm như vậy.
Em có biết thiên hạ này có bao nhiêu tu sĩ thiên tài bởi vì thử dung hợp kiếm cốt nhưng không thành công, cuối cùng khiến cho bản thân thương tích đầy mình không?"
Giang Sở Dung mỉm cười, trong giọng nói còn có chút thều thào yếu ớt: "Sẽ không có lần sau đâu, trên đời cũng không còn khúc kiếm cốt thứ hai."
Dừng một chút, Giang Sở Dung lại cong khóe môi, cho dù lông mi đang rũ xuống, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được đắc ý nói: "Với lại, không phải ta dung hợp kiếm cốt rất thành công sao? Chứng tỏ thiên phú của ta còn cao hơn những thiên tài đó nữa."
Văn Lăng:...
Thật sự là bó tay với Giang Sở Dung, nhưng nghe giọng nói yếu ớt của Giang Sở Dung, lại nhìn đôi môi nhợt nhạt của cậu, làm sao Văn Lăng có thể nỡ lòng nói nặng lời với cậu đây?
Cuối cùng, hắn tạm thời áp chế ngọn lửa âm ỉ trong lòng, giơ tay lên nhẹ nắm lấy cổ tay Giang Sở Dung, bắt mạch cho cậu.
Giang Sở Dung không cử động, chỉ ngoan ngoãn dựa vào hắn.
Sau khi kiểm tra xong, Văn Lăng phát hiện kinh mạch trong cơ thể Giang Sở Dung vô cùng thê thảm, đã bị kiếm khí thuần dương phát ra từ kiếm cốt đâm thủng khắp nơi, thảo nào lại đau đến vậy...
Nhưng đồng thời, kiếm khí thuần dương cũng đang khôi phục và chữa trị kinh mạch của Giang Sở Dung với tốc độ cực nhanh.
Nói cách khác, Giang Sở Dung nhìn thì có vẻ tạm ổn, còn có thể cười được, nhưng thực tế thì cậu vẫn đang đau...
Hơn nữa còn rất là đau.
Ngón tay ấn lên cổ tay Giang Sở Dung để bắt mạch của Văn Lăng hơi dùng lực một chút, sau đó hắn trầm giọng nói: "Em mở Đồng Tâm Sinh Tử Khế ra."
Giang Sở Dung cụp mắt xuống, mệt mỏi hỏi: "Làm gì cơ?"
Văn Lăng: "Em mở nó ra."
Hiện tại cảnh giới của Giang Sở Dung cao hơn hắn, có thể dễ dàng chặn cảm giác giữa hai người.
Trước đây đều là Văn Lăng chặn Giang Sở Dung, nhưng bây giờ lại bị hoán đổi vị trí, điều này khiến Văn Lăng cảm thấy không được thoải mái...
Giang Sở Dung nghe thấy giọng điệu của Văn Lăng, hồi lâu sau cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa cả người vào trong lòng Văn Lăng, khàn giọng mang theo chút nũng nịu nói: "Không muốn mở, ta buồn ngủ.
"
Rõ ràng là muốn nói sang chuyện khác.
Văn Lăng:...
Muốn đánh mà lại không nỡ đánh, trách mắng thì cũng vô dụng.
Thật sự tức chết hắn mà.
Dường như Giang Sở Dung cảm nhận được tất cả, nhưng cậu chỉ nhắm mắt lại, thoải mái dựa vào trong vòng tay của hắn.
Dựa một hồi, Giang Sở Dung lại đột nhiên chầm chậm vươn tay ra, nắm lấy bàn tay đang để bên người của Văn Lăng, rồi đặt nó lên lưng mình.
Văn Lăng:?
Giang Sở Dung nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Chàng vỗ lưng cho ta đi, xoa xoa vỗ vỗ một xíu sẽ không đau nữa."
Văn Lăng:...
Nhưng cuối cùng Văn Lăng vẫn âm thầm thỏa hiệp, hắn đặt tay lên tấm lưng mịn màng của Giang Sở Dung, chầm chậm vuốt nhẹ từng chút một...
Nhiệt độ ấm áp đến từ lòng bàn tay và đầu ngón tay có chút chai sần của Văn Lăng lập tức xoa dịu cơn đau dai dẳng đã thấm vào da thịt của Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung thoải mái đến mềm nhũn cả người trong vòng tay của Văn Lăng, cậu an tĩnh dựa vào lòng Văn Lăng, khóe môi khẽ cong lên, nhỏ giọng nói: "Hôn phu nhỏ của ta đối với ta tốt lắm..."
Động tác xoa dịu của Văn Lăng hơi dừng lại, tiếp đó hắn cau mày nói: "Đừng có gọi lung tung."
Giọng nói của Giang Sở Dung ỉu xìu, nhưng lại mang theo mùi vị khiêu khích và làm nũng: "Ta cứ muốn gọi đấy, hôn phu nhỏ, hôn phu nhỏ, khụ khụ ——"
Cậu gọi hai tiếng, liền động đến vết thương, tự làm mình bị nghẹn ho.
Văn Lăng: Lại tự làm bậy nữa...
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn cực kỳ dịu dàng nhẫn nại vỗ vỗ lưng cho Giang Sở Dung giúp cậu thuận khí.
Sau cùng, Văn Lăng để Giang Sở Dung thay đổi tư thế, nằm trên đùi hắn để hắn vỗ lưng cho cậu dễ hơn.
Lúc này, mái tóc dài đen như mực của Giang Sở Dung buông xuống, xõa tung trên đệm giường ở cạnh bên, khiến cho sườn mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp tinh xảo của cậu càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Mà dưới mái tóc đen bóng mượt ấy, lại lộ ra cần cổ trắng nõn cùng với tấm lưng mịn màng như ngọc của Giang Sở Dung, cực kỳ quyến rũ.
Nhưng Văn Lăng nhìn những đường cong quyến rũ động lòng người này lại không hề có cảm giác gì.
Lúc này hắn chỉ đưa tay vén tóc bên tai của Giang Sở Dung sang một bên, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho Giang Sở Dung, vừa thò tay vào trong chăn vỗ vỗ lưng cho cậu, vừa nói: "Nằm đi, buồn ngủ thì cứ ngủ, đừng có nói linh tinh nữa."
Giang Sở Dung chu môi, đột nhiên mỉm cười khàn giọng nói: "Ta chỉ muốn nói vài câu với chàng thôi mà."
Động tác của Văn Lăng hơi khựng lại.
Nhận ra được điều gì đó, hắn cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt Giang Sở Dung.
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu cố gắng nhỏm dậy: "Sao vậy?"
Văn Lăng cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Đừng nhúc nhích, nằm sấp xuống đi."
Giang Sở Dung:?
Nhưng cơ thể của cậu thật sự rất đau, nhưng vì đã giấu diếm Văn Lăng nên cậu cũng không còn hơi sức để giãy giụa, thế là cậu lại từ từ nằm xuống.
Văn Lăng nhìn động tác thận trọng của Giang Sở Dung khi nằm xuống, vẻ mặt của hắn càng trở nên phức tạp, sau đó hắn lấy ngọc bài truyền tin ở bên hông ra, truyền tin cho Túc Tử Xuyên.
Giang Sở Dung không biết Văn Lăng đang làm gì, nhưng hiện tại cậu cũng không có tâm trạng để quan tâm đến điều đó, cậu cố gắng chịu đựng đau đớn nằm trên đùi của Văn Lăng, hàng mi dài buông xuống, trông rất là mệt mỏi, muốn ngủ lại ngủ không được.
Không phải là cậu không muốn ngủ, nhưng bởi vì quá đau nên không ngủ được.
Nhưng vì mệt quá, đành phải chợp mắt một lúc...
Khi Túc Tử Xuyên đến, Giang Sở Dung vẫn còn đang thiêm thiếp, đầu óc có chút mơ màng, nhưng cơn đau âm ỉ vẫn khiến cậu không thể chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
Lúc này Giang Sở Dung chỉ có một cảm giác, như thể mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều bị che phủ bởi một lớp vải mỏng, mờ mờ ảo ảo.
Văn Lăng nhìn thấy Túc Tử Xuyên tới, liền đè thấp giọng nói: "Em ấy đau đến không ngủ được, phiền Túc huynh giúp ta tạo ảo giác cho em ấy, để em ấy có thể ngủ ngon một giấc."
Giang Sở Dung lẽ ra đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng nghe thấy Văn Lăng nói như vậy, cậu lại đột nhiên tỉnh giấc, giãy dụa phản bác lại một câu: "Ta không phải đau đến không ngủ được, ta chỉ là hơi mệt, chỉ muốn nằm một lát mà thôi."
Văn Lăng: "Vậy ta bảo Túc huynh về nhé?"
Giang Sở Dung:...
Một lúc sau, Giang Sở Dung lặng lẽ nâng mi mắt lên, nhìn một thân áo tím đứng đối diện, khàn giọng nói với một chút xấu hổ: "Vậy thì...!Làm phiền Túc huynh rồi."
Túc Tử Xuyên cười cười: "Chuyện nhỏ ấy mà, không cần khách sáo —— Giang huynh nhắm mắt lại trước đi, để ta thi triển ảo thuật."
Giang Sở Dung nghe vậy nhanh chóng nhắm mắt lại.
Túc Tử Xuyên phất tay áo một cái, một luồng sáng tím tỏa ra từ tay áo của anh ta, mang theo hương thơm dịu dàng từ từ bay đến trước mặt Giang Sở Dung, chầm chậm bao bọc lấy Giang Sở Dung...
Ngửi được mùi thơm này, lông mi dài của Giang Sở Dung run lên, cả người nhẹ nhàng thoải mái.
Tiếp theo đó, cơn đau nhức khắp người cũng bắt đầu từ từ biến mất.
Sau khi cơn đau biến mất, cảm giác buồn ngủ lập tức ập đến, trước khi kịp nhận ra, Giang Sơ Dung đã nằm trên đùi Văn Lăng ngủ thiếp đi.
Chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung đã yên bình chìm vào giấc mộng.
Thấy vậy, nét mặt của Văn Lăng mới dịu đi một chút, sau đó ngước mắt nhìn Túc Tử Xuyên: "Đa tạ Túc huynh."
Túc Tử Xuyên: "Không có chi."
Nhưng anh ta không lập tức rời đi.
Văn Lăng chú ý tới, khẽ cau mày hỏi: "Túc huynh có chuyện gì sao?"
Túc Tử Xuyên trầm ngâm một lúc, sau đó nói cho Văn Lăng biết về sự xuất hiện của Tâm Huyết Phong Ấn của đại năng Nhập Thánh khi Giang Sở Dung dung hợp kiếm cốt.
Văn Lăng nghe Túc Tử Xuyên nói xong, con ngươi của hắn hơi co rụt lại, ngay lập tức biểu tình của hắn trở nên dao động không thôi.
Một lúc lâu sau, Văn Lăng cau mày kiếm, cúi đầu chăm chú nhìn Giang Sở Dung đang ngủ ngon lành trên đùi mình, cuối cùng hắn lại ngẩng đầu lên nói: "Túc huynh, ngươi giúp ta chăm sóc em ấy một lát, ta cần ra ngoài truyền tin."
Túc Tử Xuyên tự nhiên hiểu Văn Lăng muốn đi hỏi ai đó, bèn nói: "Không có việc gì, cứ để ta trông nom Giang huynh.
Chuyện này rất quan trọng, Văn huynh mau đi đi."
Văn Lăng nhẹ nhàng bế Giang Sở Dung lên, đặt cậu lại trên giường, sau đó vén rèm lên rời khỏi phòng.
Túc Tử Xuyên đi tới, ngồi ở bên giường.
Lúc này, anh ta đưa mắt lẳng lặng nhìn Giang Sở Dung đang nằm ngủ trên giường.
Cứ hiền hòa nhìn chăm chú một lát như vậy, Túc Tử Xuyên đột nhiên cảm thấy, dường như anh ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó dung mạo của Giang Sở Dung sau khi được kiếm cốt tôi luyện, có một loại cảm giác quen thuộc xa xôi...
Nhưng anh ta biết, cảm giác quen thuộc này không đến từ một phần Giang Sở Dung giống với Cố Minh Tiêu.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh ta đã nhận thấy Giang Sở Dung trông giống như Cố Minh Tiêu, nhưng đó chỉ là điểm giống nhau ở mặt mũi, khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt nhau.
Khi đó, anh ta đã mơ hồ cảm thấy thân thiết với Giang Sở Dung, nhưng bây giờ anh ta mới chợt nhận ra—— Cảm giác đó không chỉ là thân thiết, mà còn...!rất thân thuộc.
Anh ta đã từng tiếp xúc với Giang Sở Dung hay anh ta là người thân của Giang Sở Dung sao?
Vẻ mặt của Túc Tử Xuyên có chút trầm ngâm, ánh mắt anh ta nhìn Giang Sở Dung cũng trở nên nghiêm túc hơn...
Lúc này, Vô Vọng Kiếm Phái.
Bên trong hành cung Kiếm Tháp.
Cố Minh Tiêu mặc một bộ y phục trắng giản dị, tóc đen buông xõa, dung nhan lạnh lùng tựa như Thần Minh ngồi trên chiếc ghế dài bạch ngọc.
Đối diện hắn là Giang Triều Sinh vừa mới vội vã chạy tới.
Lúc này Giang Triều Sinh nhìn quần áo Cố Minh Tiêu đang mặc, lại nhìn bức tượng ngọc trông giống như nữ tử ở bên cạnh tay Cố Minh Tiêu, vẻ mặt của anh ta càng thêm kinh ngạc.
Thế là anh ta chắp tay hỏi: "Đã muộn vậy rồi, đại sư huynh triệu kiến ta có chuyện gì sao?"
Cố Minh Tiêu nâng mắt lên, bình tĩnh hỏi: "Triều Sinh, hiện tại đệ còn liên lạc được với Linh tộc không?"
Giang Triều Sinh nghe thấy, trong lòng hơi trầm xuống, anh ta theo bản năng nhíu mày hỏi: "Linh tộc xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Minh Tiêu lắc đầu: "Linh tộc tạm thời không sao, nhưng ta muốn nhờ đệ điều tra một chuyện."
Giang Triều Sinh: "Là chuyện gì vậy?"
Cố Minh Tiêu: "Ta muốn đệ giúp ta tra ra danh sách các cường giả Khuy Thiên và Nhập Thánh không có địa vị trưởng lão của Linh tộc."
Sắc mặt Giang Triều Sinh thay đổi: "Rốt cuộc đại sư huynh đã gặp phải chuyện gì?" Chẳng lẽ Linh tộc đã ngạo mạn đến mức ra tay với Cố Minh Tiêu vì không muốn thực hiện hôn ước sao?
Cố Minh Tiêu cũng không giải thích, chỉ nói: "Nếu đệ thuận tiện thì giúp ta điều tra, không tiện làm cũng không sao.
Việc này cũng tính là đại sự, nhưng không phải chuyện xấu."
Nghe những lời này, Giang Triều Sinh do dự một lúc rồi nói: "Nếu đã như vậy thì ta sẽ cố gắng điều tra."
Sắc mặt Cố Minh Tiêu ôn hòa hơn vài phần, gật đầu nói: "Phiền đệ rồi, hôm khác ta sẽ đưa chìa khóa kho đồ của ta cho đệ, đệ có thể tùy ý chọn một vài món đồ đệ thích."
Giang Triều Sinh ngẩn ra, một lúc sau mới nói: "Không cần, ta có rất nhiều đồ tốt.
Với lại, chưa chắc ta có thể điều tra xong chuyện này."
Cố Minh Tiêu: "Bảo đệ lấy thì đệ cứ lấy đi."
Giang Triều Sinh: "...Vâng."
Sau một khoảng lặng ngắn.
Cố Minh Tiêu nhướng mi mắt: "Còn chưa đi sao?"
Giang Triều Sinh do dự một lúc rồi nói: "Đại sư huynh đã nghe tin đồn ở Yêu Vực chưa? Nghe nói Yêu Vực xuất hiện chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, thiên phú phi phàm."
"Đại sư huynh có cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của tam tộc không?"
Cố Minh Tiêu khẽ nhướng mày kiếm, sau đó cực kỳ bình tĩnh nói: "Chuyện này ta đã biết từ lâu rồi, cũng không phải chuyện xấu, đệ không cần lo lắng."
Giang Triều Sinh:?
"Mấy ngày nay đại sư huynh đâu có đi ra ngoài đâu."
Cố Minh Tiêu liếc nhìn Giang Triều Sinh, lạnh nhạt nói: "Ta có nguồn tin tức của riêng mình."
Giang Triều Sinh: "Ồ...!vậy ta về nhé?"
Cố Minh Tiêu: "Ừ."
Giang Triều Sinh xoay người rời đi.
Lúc này ánh mắt Cố Minh Tiêu khẽ động, vừa định đứng dậy, ai ngờ Giang Triều Sinh đi được nửa chừng lại dừng lại, quay đầu nói: "Đúng rồi, đại sư huynh, ta nghe nói biểu đệ của ta vài ngày trước đã về thăm nhà, còn mang theo thư tín của huynh.
Huynh đừng có dung túng cho cậu ta quá, ngọc không mài thì không ra hồn, huống chi, cậu ta như vậy nói không chừng còn là— "
"Đệ nói nhiều quá." Cố Minh Tiêu rốt cục không nhịn được nữa, lạnh giọng nói.
Giang Triều Sinh nghe thấy giọng điệu này của Cố Minh Tiêu, anh ta không khỏi giật mình, lập tức cúi đầu chắp tay nói: "Đại sư huynh, ta sai rồi, ta không nói nữa, cáo từ!"
"Đi!"
Giang Triều Sinh nhanh chóng chuồn đi.
Cố Minh Tiêu:...
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu đỡ trán——Không có người nào khiến hắn bớt lo cả.
Động phủ của Quỷ lão.
Túc Tử Xuyên vẫn canh giữ bên giường của Giang Sở Dung.
Khả năng phá ảo ảnh của kiếm cốt quá mạnh, trong thời gian ngắn đã có thể phá vỡ ảo ảnh của Túc Tử Xuyên, Túc Tử Xuyên chỉ có thể liên tục dệt ảo ảnh cho Giang Sở Dung, để cậu có thể yên bình nghỉ ngơi.
Giang Sở Dung tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, đầu óc có chút mê muội.
Túc Tử Xuyên thấy vậy cũng rất đau lòng, nhưng anh ta không có cách nào khác —— Nếu Giang Sở Dung không ngủ, vết thương của cậu sẽ khó hồi phục lại, tinh thần cũng rất dễ suy sụp.
Hiện tại, anh ta đã dệt ra ảo ảnh thứ mười cho Giang Sở Dung, Giang Sở Dung đau đớn một hồi, sau đó vẻ mặt mới hòa hoãn đi một chút, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Túc Tử Xuyên thở phào một hơi.
Đương lúc anh ta định rút tay về, Giang Sở Dung đột nhiên quay đầu qua, khịt khịt mũi, lẩm bẩm nói: "Thơm quá..."
Túc Tử Xuyên hơi sửng sốt, không biết Giang Sở Dung là đang nói mớ hay là đã hoàn toàn rơi vào ảo ảnh, vì vậy anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Giang Sở Dung lần nữa.
Giây tiếp theo, lông mi dài của Giang Sở Dung lại động đậy, sau đó cậu ngơ ngác mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Túc Tử Xuyên là muốn tăng thêm một ảo ảnh khác cho Giang Sở Dung.
Nhưng anh ta trăm triệu lần cũng không ngờ được, Giang Sở Dung dùng đôi mắt mông lung lẳng lặng nhìn anh ta một cái, sau đó mơ màng cười cười, nhỏ giọng nói: "Mỹ nhân ca ca, là huynh sao..."
Xưng hô bốn chữ này vừa vang lên, Túc Tử Xuyên chấn động cả người, lập tức lộ ra vẻ mặt khó tin.
Anh ta giơ tay định đánh thức Giang Sở Dung, nhưng giây tiếp theo, Giang Sở Dung lại cụp mi xuống, chìm vào giấc ngủ say.
Bàn tay đang vươn ra của Túc Tử Xuyên dừng lại giữa không trung, hơi cứng đờ.
Một lúc lâu sau, đầu ngón tay của anh ta hơi cong lại, sau đó rụt tay về.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi...
Suy cho cùng, cậu bé họ Tống mà anh ta quen biết hay gọi anh ta như vậy, hoàn toàn khác với Giang Sở Dung có tính cách cởi mở hướng ngoại, cậu bé đó rất nhút nhát, rụt rè và thích khóc.
Hơn nữa.........!cậu bé ấy đã qua đời từ nhiều năm trước rồi.
Anh ta cũng đã nhìn thấy mộ của cậu bé đó.
Văn Lăng lúc này mới đi vào.
Túc Tử Xuyên chợt hoàn hồn lại, anh ta cụp mắt che đậy cảm xúc, yên lặng đứng dậy nói: "Văn huynh."
Văn Lăng cứ cảm thấy sắc mặt của Túc Tử Xuyên lúc này có hơi kỳ lạ, không khỏi hỏi: "Túc huynh làm sao vậy?"
Túc Tử Xuyên lắc đầu: "Không có gì."
Văn Lăng biết Túc Tử Xuyên có chuyện không muốn nói ra, ánh mắt hắn hơi động, nhưng cũng không miễn cưỡng anh ta, chỉ nói: "Vừa rồi đã làm phiền Túc huynh rồi, ở đây đã có ta, Túc huynh cứ về nghỉ ngơi trước đi."
Túc Tử Xuyên trầm mặc chốc lát, cụp mắt xuống, yên lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ dầu thơm.
"Nếu Giang huynh tỉnh lại, ngươi cho cậu ấy dùng cái này."
Văn Lăng biết đây là một loại dầu thơm luyện thành từ máu của Túc Tử Xuyên, có tác dụng an thần giảm đau, vì vậy hắn cũng không từ chối, nói cảm ơn anh ta rồi nhận lấy.
Túc Tử Xuyên rời đi.
Văn Lăng cầm dầu thơm trong tay, liếc nhìn bóng lưng của Túc Tử Xuyên, hắn cứ cảm thấy bầu không khí có hơi là lạ.
Nhưng lúc này, lòng của hắn đều đặt ở trên người Giang Sở Dung, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, sau khi định thần lại, hắn đi đến bên giường Giang Sở Dung quan sát tình trạng của cậu.
Mấy ngày sau, có Túc Tử Xuyên, Văn Lăng và Quỷ lão luân phiên trông nom, Giang Sở Dung đã nhanh chóng hồi phục vết thương.
Về sau kiếm cốt dường như cũng tự biết bản thân không thể hành hạ vật chủ đến chết, cho nên cũng không còn giày vò Giang Sở Dung nữa.
Ngày hôm đó, trời trong xanh, Giang Sở Dung nằm dài trên ghế ăn kẹo khoai môn do cà rốt tinh làm cho cậu, trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu vẫn còn hơi tái nhợt, lộ ra một chút bệnh tật.
Nhưng cơn đau trên người gần như đã khỏi hẳn.
Vì vậy, mặc dù sắc mặt của cậu không tốt cho lắm, nhưng tinh thần của cậu rất tốt, rạng rỡ và hay cười.
Cậu lại trở về Giang Sở Dung hoạt bát của ngày trước.
Chỉ là ——
Dẫu sao hiện tại Yêu Vực vẫn chưa thái bình, cho nên sự thoải mái yên bình của Giang Sở Dung cũng không kéo dài được lâu.
Cà rốt tinh là người xông vào trước, vừa lau nước mắt vừa ríu rít nói với Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung vừa nghe thấy, sắc mặt chợt biến, cậu lập tức ngồi thẳng người, sau đó nghiêm mặt nói: "Ngươi nói từ từ thôi."
Cà rốt tinh chùi nước mắt, nói lại lần nữa.
Sau khi Giang Sở Dung nghe xong, đôi lông mày mảnh của cậu khẽ cau lại — Hóa ra kế hoạch lấy sắc dụ người của cậu, Văn Lăng và Túc Tử Xuyên đã bị lật tẩy.
Cũng không biết là vị Yêu Vương nào cố ý khơi mào, tập hợp tất cả thư từ mà các Yêu Vương khác nhận được, rồi lấy bức thư của chính mình ra.
Kết quả là mọi người lập tức phát hiện ra ai ai cũng nhận được thư, mục đích của Túc Tử Xuyên liền bị vạch trần, chính vì điều này mà hầu hết các Yêu Vương đều bị chọc giận.
Thế là bọn họ tập trung lại, cùng xông vào cổng cung điện Yêu Vương của Túc Tử Xuyên, yêu cầu Túc Tử Xuyên đưa ra lời giải thích.
Còn có Yêu Vương kêu gào đòi Túc Tử Xuyên giao ra chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.
Hiện tại đám Yêu Vương đang chặn Túc Tử Xuyên và Quỷ lão trong cung điện, không cho hai người ra ngoài, Văn Lăng cũng ở đó, cũng cùng nhau bị chặn.
Cà rốt tinh được Quỷ lão phái đến báo tin, dặn Giang Sở Dung ở trong động phủ không được ra ngoài, miễn cho đi ra lại bị đám Yêu Vương bắt mất.
Giang Sở Dung nghe đến đây mặt vô biểu tình cười lạnh một tiếng.
Ngoài mặt thì đám Yêu Vương này tỏ ra thẹn quá hóa giận vì bị người ta tính kế lừa gạt, nhưng trong lòng Giang Sở Dung biết rất rõ, bọn họ đang ép Túc Tử Xuyên phải thỏa hiệp.
Cũng nói cho Túc Tử Xuyên biết không thể xài chiêu này với bọn họ.
Không hổ là đám yêu quái tu luyện mấy ngàn năm, thông minh hơn đám công tử nhà Thần Vương nhiều.
Tuy nhiên, ỷ vào đông người ức hiếp hậu bối, nhân phẩm của đám Yêu Vương này cũng tệ hết sức.
Cậu cũng phải ngứa mắt.
Nghĩ tới đây, Giang Sở Dung khẽ nhíu mày, quả quyết nói: "Ta đi xem, ngươi dẫn đường đi."
Cà rốt tinh:?
————
Tác giả
– Văn Lăng: Em đừng có tới đây!
– Giang Sở Dung: Các anh đều không được, nhìn em nè!.