Cảnh tượng lúc này trở nên kỳ lạ trong chốc lát.
Nói thật, Tiểu Kiều vẫn không nhận ra được bản thân đã làm sai cái gì —— cả Nanh Sói đều biết rằng cậu ta muốn được lão đại bao, từ 800 năm trước đã không còn là bí mật gì nữa.
Cậu ta muốn được bao, cậu ta cố gắng vì nó —— cái này có gì sai hả?
Cậu ta chỉ là một con người mãi mãi không vứt bỏ ước mơ làm tiểu bạch kiểm mà thôi!
Nhưng vào lúc này, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm lạnh nhạt như không có chút cảm xúc gì của người đàn ông vừa mới đẩy cửa bước vào này, không hiểu sao Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê rần hết cả lên.....
Thấy hơi sờ sợ.
Cứ như cậu ta đang bị một con thú dữ cắn người nào đó nhìn chằm chằm vào.
Dưới cái nhìn này, Tiểu Kiều gần như vô thức buông tay ra, ngượng ngùng nói: "Đúng lúc thế....!Ngài cũng ở đây sao?"
Những lời này nghe thì có phần ngượng ngùng xấu hổ, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại thì thấy chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Không phải chỉ là bị mặt nạ đen bắt gặp khi đang cầu xin được bao nuôi sao? Cái này thì có gì đâu, lẽ ra bản thân Tiểu Kiều cũng không để ý đến thì việc này về cơ bản chẳng có vấn đề gì cả.
Cậu ta chẳng hiểu mình tự dưng chột dạ cái quỷ gì không biết.
Kỳ quái nhất chính là không chỉ mỗi cậu ta thấy chột dạ, ngay cả Triều đại lão cũng bị sự xuất hiện đột ngột của mặt nạ đen hù dọa, lập tức ấp a ấp úng nói: "Thật sự trùng hợp ghê, sao anh lại đúng lúc có mặt ở đây......"
Giản Nhiêu mặt không chút đổi sắc nhìn y, không biết vì nguyên do gì mà Triều Thu cứ cảm thấy khí thế của hắn lúc này tràn ngập tính áp bức.
Kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Tiểu Kiều không chống lại được áp lực này, lập tức chạy bay biến như kiểu bàn chân đã được bôi dầu sẵn.
Chỉ còn lại Triều đại lão tại đó, lẻ loi trơ trụi đứng đó hai mặt nhìn nhau cùng với mặt nạ đen.
Triều đại lão: "............."
Triều đại lão không nhịn được giải thích: "Cậu ta hơi kích động."
Mặt nạ đen vẫn đứng nhìn như cũ, lạnh lùng nói, "Thật không?"
Triều đại lão cũng không chống lại nổi —— tuy rằng y mới là đại lão nhưng theo một ý nghĩa khác mà nói thì uy áp của đối phương còn mạnh hơn y nhiều lắm.
"Đúng thế," y chắc chắn nói, "Nói đến đây thì nãy Vương Đại Vi cũng đang tìm tôi....."
Nói xong, Triều Thu đã rất nhanh chóng chạy trốn luôn, vừa chạy vừa tự phỉ nhổ chính mình trong lòng.
Ầy, thật là quái lạ mà.
Rõ ràng y mới là đại lão, tại sao lại phải sợ sệt người khác chứ?
*
Chiều tối, tóc bạch kim đến nơi đã hẹn, một mình ngồi chờ ở trong phòng riêng.
Gã dùng ngón tay đang đeo chiếc nhẫn vàng to tướng của mình để vuốt ve chén trà, tâm trạng có chút không yên, vẻ mặt âm tình bất định.
Mấy ngày vừa qua, nội bộ Ong Đỏ càng ngày càng trở nên hỗn loạn, mấy tên thuộc hạ đều tự phân chia với nhau rồi điên cuồng mời chào chiêu mộ thế lực riêng, mâu thuẫn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn nổ ra một trận tranh đấu nhỏ ngay trước mỏ vàng.
Tuy rằng lần này không hề dùng đến súng, nhưng không khó để nhận ra rằng, nếu lần tới lại tiếp tục như vậy thì chỉ sợ sẽ thật sự dùng đến súng đạn.
Cũng không thể trách bọn họ tự xé rách da mặt, đối mặt với một mỏ vàng lớn như vậy, có ai không động tâm cơ chứ? —— Ai có thể không động tâm?
Tóc bạch kim để tay trên ngực tự hỏi, giật mình nhận ra rằng trong một đám người này thì hiển nhiên mình không hề có một chút ưu thế nào.
Đừng nói đến ưu thế, thậm chí gã ta còn phải chịu thiệt thòi —— mấy nhân vật quan trọng kia chẳng ai đồng ý đứng về phía gã ta.
Nếu thật sự đánh nhau, phần thắng của gã ta chắc chắn còn nhỏ hơn cả xác suất lợn mẹ có thể leo lên cây.
Nhìn thấy mọi người đều đang thể hiện hết bản lĩnh cao cường ra, sao tóc bạch kim có thể không sốt ruột? Gã ta nôn nóng đến mức suýt chút nữa tự cắm đầu mình xuống đất để mở mang đầu óc.
Cũng chính vào lúc lo lắng không yên đó, gã ta không khỏi nghĩ đến người mà mình đã gặp ở quán bar lúc trước.
Thoạt nhìn có vẻ đối phương là người có thể trở thành trợ lực cho gã ta?
—— Đương nhiên, không phải tóc bạch kim không hề có chút đề phòng nào.
Ví dụ như việc gã ta chọn nơi này, thật ra thì đây chính là chỗ kinh doanh bí mật của Ong Đỏ, cũng coi như là địa bàn của gã.
Đã hẹn người ta tới tận địa bàn của mình, tất nhiên sẽ yên tâm hơn nhiều so với việc tự đi đến địa bàn của người ta.
Gã ta nôn nóng chờ đợi không yên, cũng chẳng biết bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.
Tóc bạch kim vui vẻ trong lòng, vội vã ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại không nhìn thấy thanh niên đã từng gặp được kia —— ngược lại, người đến là một Alpha đang cười tủm tỉm, khách sáo chào hỏi với gã ta: "Long tiên sinh đúng không?"
Tóc bạch kim ngỡ ngàng mất một lúc, đứng dậy, "A......"
"Là như này," đối phương nho nhã lễ độ nói, "Kiều tổng bận rộn công việc nên không rút ra được thời gian rảnh, đặc biệt bảo tôi đến đây hỏi xem ngài có gì cần hỗ trợ, —— Nếu có thì mong ngài hãy nói thẳng cho tôi."
Tóc bạch kim vừa nghe, trong lòng không tránh khỏi thất vọng —— hóa ra là đàn em đến đây.
Nhưng gã ta suy nghĩ xong lại không khỏi kích động đứng lên.
Nếu đối phương đã có thể phái được đàn em đến đây để ứng phó với gã ta, điều này đã chứng minh rằng địa vị của người này chắc chắn rất cao, có vậy mới có chỗ để thương lượng tiếp.
Lại nhìn tên đàn em này, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu nổi tiếng.
Hơn nữa, bằng ánh mắt cay độc của mình, tóc bạch kim có thể nhận ra rằng đây tuyệt đối không phải hàng A gì đó mà tất cả đều là xa xỉ phẩm.
Chậc chậc, rốt cuộc phải giàu có quyền uy đến mức nào?
Thái độ của gã ta lập tức tốt hẳn lên, mời đối phương ngồi xuống rồi tha thiết khẩn cầu nói.
Đương nhiên, chủ yếu là để nghe ngóng dò la.
"Không biết gần đây Kiều tiên sinh đang bận việc gì?"
"Chỉ là chút việc nhỏ," đối phương thong dong nhẹ nhàng trả lời, lấy nhu thắng cương, "Gần đây có càng nhiều người hơn, nghiệp vụ cũng rộng nên cần phải bận tâm lo nghĩ nhiều chuyện."
Tóc vàng thử thăm dò, "Có phải là tuyển thành viên mới không? Gần đây bên chúng tôi cũng tuyển thêm người, khoảng chừng mười một mười hai người."
Thật ra là chỉ có bảy tám người, nhưng gã ta cố ý không nói, để cho đối phương biết rằng chỗ của mình không phải một tổ chức nhỏ bé nào cả, như vậy sẽ dễ ngồi ngang hàng nói chuyện với đối phương hơn!
Đối phương mỉm cười, xác thật đáp lại: "Chúng tôi cần nhiều nhưng ít người có thể đáp ứng yêu cầu.
Cuối cùng thành công đi vào cũng chỉ có hai ba mươi người."
Một câu này vừa mới nói ra đã khiến cho tóc bạch kim phải sửng sốt.
Hai, hai ba mươi.....
Như này đã không hề ít rồi, sao đến miệng đối phương thì lại cứ như đang so sánh với việc mua rau ngoài chợ thế?
Đã thế lại còn chỉ nhận người ưu tú, vẫn còn cần nhiều người hơn thế này!
Trong lòng gã ta càng thêm bội phục, nhưng sau đó lại hỏi vấn đề liên quan thì đối phương chỉ cười chứ không đáp.
Tóc bạch kim biết mình không thể biểu hiện ra ngoài rõ quá, vì thế lại phải vòng vo chuyển chủ đề, thuận miệng hỏi về chuyện đầu tư.
Đối phương nhẹ nhàng thành thạo bày tỏ: "Chuyện này bên chúng tôi không hề lo lắng bận tâm đến, vì bên tôi luôn mua vàng."
"Thật ư," nói đến đây, tóc bạch kim kinh doanh mỏ vàng đã bắt đầu có tinh thần hơn, "Bên tôi cũng chủ yếu là mua vàng.
Không biết ngài mua hết bao nhiêu tiền?"
Đối phương suy tính đôi chút, phiền não nói: "Thật ra tôi cũng không để ý xem hết bao nhiêu, nhưng mà....!chúng tôi đã mua cả tấn."
Tóc bạch kim: "...............!?"
Tóc bạch kim: "? ? ? ? ? ? ?"
Tóc vàng cảm thấy điều này quá mức lố bịch đi, còn mua cả tấn!
Gã ta là người bán vàng mà còn chưa từng nghe thấy có ai ra tay hào phóng đến mức này, cứ làm như đang mua cải trắng ngoài chợ vậy.
Còn mua hẳn một tấn, sao tên này không bảo người ta dứt khoát chuẩn bị cho hẳn một xe đi?
Chỉ một câu này đã khiến gã ta chắc chắn đối phương chỉ đang giả bộ, đáy lòng không nén nổi sự khinh miệt, mạnh miệng như vậy, không sợ bốc phét lên tận trời à.
Chắc chắn không ngờ được rằng mình lại làm nghề liên quan ấy nhỉ.....
Ngay sau khi chọc thủng được lớp ngụy trang của đối phương tại chỗ, trong lòng tóc bạch kim tràn đầy sự khinh bỉ rồi dứt khoát đứng lên, "Tôi đi vào vệ sinh một lát."
Đối phương vẫn duy trì nụ cười mỉm: "Xin ngài cứ tự nhiên."
Tóc bạch kim không định ở lại nói lung nói tung cùng với người này nữa, thời gian của gã vô cùng quý giá, gã ta không thể chịu nổi việc mình lại lãng phí thời gian ở đây cùng với loại người như vậy.
Gã ta không đi về phía vệ sinh mà lập tức cầm chìa khóa xe di chuyển về phía cửa ra, thuận tiện giễu cợt nói với đàn em đi phía sau, "Đây là đồ ngu chắc, mở mồm đã dám nói với tao rằng mua cả tấn vàng.
Hừ, cũng không tự nhìn xem chúng ta đang làm cái gì.....!Ở đâu có người nào mua vàng kiểu này?
Ngoài dự liệu là sắc mặt của đàn em trở nên biến đổi lớn từ khi nghe xong lời này: "Việc này, hai ngày trước chúng ta vừa bán được một tấn vàng đấy!"
Bước chân của tóc bạch kim dừng lại, trợn mắt há mồm nói, "Cái gì?"
"Ngài không biết ư?" Đàn em cũng rất kinh ngạc, "Tin tức này đã truyền ra hết rồi, tất cả quản lý bên chúng ta đều biết mà!"
"............."
Nói ra cũng thật sự đau lòng đó, sở dĩ gã ta không biết là bởi vì bây giờ gã ta không quan tâm đến công việc nữa.
Nhưng mà vấn đề này lại khác, trong chốc lát tóc bạch kim đã phải chịu chấn động lớn: "Nói như thế, hóa ra tên đó nói sự thật sao?"
Vãi chưởng, sức mạnh gì thế này —— cho dù là gã thì cũng chỉ có vàng treo đầy người mà thôi.
Làm sao đối phương có thể khí phách đến như vậy!
"Hơn nữa," đàn em nhìn trái nhìn phải, lại đè giọng xuống nói, "Nghe nói người đến mua lúc đó chính là người của cái tổ chức thần bí kia....!Sổ ghi chép ngày hôm đó có ghi, vàng của bọn họ nhiều lắm, một gian nhà cũng không đủ để chất hết....."
Sau khi được đàn em phổ cập khoa học, tóc bạch kim lập tức xem tài liệu truyền kỳ trong giới: nhật ký đại lão update không định kỳ của Vương Đại Vi.
Sau khi xem xong, gã ta không khỏi run rẩy hết cả hai chân, vừa như sợ hãi mà vừa giống như kích động.
Sợ hãi là bởi vì bản thân suýt chút nữa bỏ lỡ vị Phật sống này, kích động là vì cuối cùng gã ta cũng có cơ hội xoay chuyển thế trận!
Vì thế vào giây tiếp theo, đàn em trơ mắt nhìn thấy gã ta nhảy bổ vào trong phòng riêng, ngay sau đó từ bên trong truyền đến tiếng "loảng xoảng loảng xoảng" như động đất.
Tóc bạch kim ban nãy còn tràn đầy khinh thường trong lòng mà giờ đây trong lòng gã ta lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, suýt chút nữa nước mắt rơi rớt đầy mặt, "Đại lão, cầu xin ngài hãy cứu tôi!"
Đàn em: "............."
Người đến ứng phó tóc vàng là người cố vấn.
Sau khi trải qua năm lần bảy lượt từ chối, cuối cùng hắn ta giả vờ không chịu nổi sự khăng khăng kiên trì của đối phương nên đã đưa trả con dê to béo này về chỗ Tiểu Kiều.
Dê béo vừa nhìn thấy Tiểu Kiều, biểu hiện lập tức còn thân thiết hơn cả khi nhìn thấy ba mình —— thiếu điều ôm lấy chân cậu ta để gào khóc.
Tiểu Kiều nghe gã ta nói xong, nhưng vẫn làm ra vẻ do dự, nói: "Chúng tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc này."
"Đừng mà!" Tóc bạch kim nôn nóng vội vàng nói: "Chỉ cần ngài động một ngón tay thôi cũng có thể giúp đỡ tôi rồi.
Đến lúc đó mỏ vàng này nhất định sẽ đưa cho ngài điều hành, nếu ngài nguyện ý thì hãy thu tôi làm đàn em đi......"
Gã ta gảy bàn tính trong lòng, dựa theo thực lực hiện nay của gã ta thì chắc chắn không có phần thắng khi đấu với những người đó, hậu quả không cần nghĩ cũng biết, nhất định sẽ vô cùng thảm thiết.
Thay vì như thế, không bằng cứ ôm đùi trước đã, để đối phương ra mặt thay cho mình, dù sao thì tổ chức này có tiền lại còn trâu bò như thế, hẳn sẽ không nhìn trúng một cái quặng nho nhỏ của gã ta.....
Cho dù có gia nhập thật, gã ta cũng chẳng thua lỗ đâu!
Nhưng thoạt nhìn đối phương vẫn có vẻ do dự không chắc chắn, chỉ nói: "Vì một chút đồ nho nhỏ như vậy mà ầm ĩ long trời lở đất."
Từ trong miệng bọn họ, quặng mỏ đầy vàng đã trở thành "chút đồ nho nhỏ".
Tóc bạch kim nhanh nhẹn nói: "Cái này không có chuyện gì, tôi chỉ cần ngài giúp đỡ một phát.
Đương nhiên, tôi cũng không phải không có điều kiện, nếu có thể thì tôi muốn một vị trí bên dưới trướng của ngài....."
Gã ta đã sớm nhìn ra, đối phương có dáng vẻ phù hợp một cách kỳ lạ đối với những miêu tả trong nhật ký kia.
Ví dụ như trong nhật ký có nói lão đại của bọn họ có dáng người trông mảnh mai nhưng nội tâm lại mạnh mẽ, vừa vặn, dáng người của vị Kiều tiên sinh này cũng rất mảnh mai.
Hơn nữa chỉ dựa vào khí thế giàu sang quyền thế của đối phương cùng với sự bình tĩnh ổn trọng này, cho dù không phải là lão đại thì chắc chắn địa vị trong tổ chức cũng không thể nào thấp được.
Không phải người đứng thứ hai thì cũng phải đứng thứ ba.
Chỉ cần gã ta bám được vào một người này thì về sau còn sợ không có lợi ư?
Tiểu Kiều nghe thấy thế, không khỏi nhìn gã ta rồi nói với vẻ đầy ẩn ý: "Anh quả nhiên rất tinh mắt."
Bên đối diện vẫn còn đang tự hào về điều này, nhưng gã ta nào có biết mình đã tự chọn cho bản thân vị trí thấp nhất.....
Dù sao thì ở Nanh Sói, trừ mấy người làm chủ mặt ngoài thì tất cả đều đứng ngang hàng với nhau.
Gã ta mở miệng đã yêu cầu muốn vị trí thấp hơn so với đàn em cấp thấp trong tổ chức, vậy đây sẽ là cấp bậc kiểu gì nhỉ?
*
Nếu đã bàn bạc trao đổi xong với nhau rồi thì Nanh Sói sẽ không nương tay nữa, bắt đầu ồ ạt tham gia vào tình trạng rối loạn của Ong Đỏ với danh nghĩa giúp đỡ tóc bạch kim.
Chủ yếu đây chính là lĩnh vực Giản Nhiêu có thể xưng bá được, hắn cực kỳ am hiểu về bày âm mưu dương mưu, đặc biệt là kiểu dựa vào sức của một mình rồi ung dung thản nhiên quấy động tình thế.
Chỉ cần nhìn vào những gì Răng Nanh đã làm là biết, cái chết của bộ trưởng tài chính đến bây giờ vẫn chưa có kết luận chính xác nào cả.
Đổi lại chuyện này đã gây ra không ít xung đột giữa các thế gia, đặc biệt là Bạch gia đã bị một số khác liên thủ gây trở ngại đã phải chịu ảnh hưởng lớn, đến giờ vẫn còn đang oan ức chịu trách nhiệm thay cho đầu sỏ.
Khi đến chỗ Ong Đỏ, tất nhiên Giản Nhiêu sẽ không nhân từ nương tay, vì sợ Triều đại lão mềm lòng, trước đó hắn còn phải tiêm sẵn một liều dự phòng cho y, vì dù sao đây cũng coi như là đang đi ăn cướp đồ của người khác.
Ai ngờ nhìn qua Triều Thu còn có vẻ cây ngay không sợ chết đứng hơn so với cả hắn: "Cái này sao có thể coi là cướp đoạt của bọn họ được? Quặng mỏ kia cũng có phải do bọn họ tạo ra đâu nhỉ! Bọn họ sử dụng nó miễn phí nhiều năm như thế rồi mà còn không hài lòng sao?"
Giản Nhiêu: "..........."
Suy nghĩ kỹ lại vậy mà lại thấy có vẻ đúng.
"Huống chi, quy tắc từ trước đến giờ không phải đều là kẻ thắng làm vua sao?" Triều đại lão xa xăm nói, ánh mắt hiện ra vẻ tang thương không hề phù hợp với diện mạo của y, "Bọn chúng phải tự biết rõ rằng chúng ta chẳng ai thoát khỏi quy tắc này được."
"—— Vì thực hiện được mục tiêu, chúng ta ắt phải đạp lên trên đầu của người khác để tiến lên."
Y xuôi miệng nói hết một câu này, đột nhiên thấy mặt nạ đen đang kinh ngạc nhìn y, không hề có phản ứng gì khác.
Triều đại lão không khỏi kỳ quái nói: "Làm sao thế?"
Giản Nhiêu hồi phục lại tinh thần, chỉ thản nhiên nói: "Không có gì."
Tuy nói ngoài miệng thì thế, trong lòng Giản Nhiêu vẫn không tránh khỏi việc bị chấn động một chút.
Bởi vì suy nghĩ của đối phương cùng với suy nghĩ trong lòng hắn lại có thể không mưu mà hợp.
Đột nhiên bên ngoài lóe lên một vệt sáng nhọn lạnh lẽo, kéo theo đó là tiếng sấm ầm ầm vang lên.
"A......" Triều Thu đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói, "Bên ngoài mưa rồi."
Một trận mưa thật lớn, lốp đốp nện xuống mặt đất, gió thổi mạnh đến mức cây ở hai bên đường cũng phải đung đưa qua lại.
Bầu trời trở nên âm u tối tăm, mây đen chồng chất, mấy thành viên Nanh Sói đang ở ngoài sân đều chạy hết vào trong biệt thự để tránh mưa.
Ngón tay của Giản Nhiêu không khống chế nổi mà lạnh run hết cả lên.
Trong nháy mắt đó, thời không như thể bị đảo ngược, hình ảnh của năm đó dần hiện lên trước mắt hắn một cách sinh động rõ ràng ——
Cũng là mưa dông.
Không khí thiêu được được bao bọc xung quanh bởi những ngọn lửa khổng lồ, đến cả cơn mưa to ngập trời cũng không thể dập tắt được hết.
Bên tai hắn tràn ngập tiếng la hét thảm thiết, không biết là ai lảo đảo phá tan cửa sổ, tiếp sau đó là một tiếng súng vang lên.
Bọn họ đứng trông coi ở bên ngoài còn đang cười nói chuyện phiếm với nhau, những họng súng đen ngòm chĩa vào mọi lối thoát có thể thoát được ra bên ngoài.
Mà hắn thì được cha mình ôm chặt lấy, co quắp ngồi sụp xuống trong một góc nhà vệ sinh.
Trên cổ hắn vẫn còn đeo nơ, thứ được đặc biệt thắt riêng lên để chúc mừng sinh nhật của hắn hôm đó, nhưng hiện giờ, chiếc nơ này lại biến thành một con rắn siết chặt lấy cổ hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi.
"Không sao đâu," cha đứt quãng dỗ dành hắn, từ đầu đến cuối giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Không sao đâu....."
Người ấy là một Omega rất thanh tú, lúc cười lên trông vô cùng dịu dàng, cho dù đến tận lúc này rồi thì nụ cười của người vẫn tươi tắn.
"Ba con đang ở bên ngoài rồi, anh ấy sẽ đến tìm chúng ta."
"Anh ấy nhất định sẽ đến tìm chúng ta....."
Nhưng lúc này đây, người ấy đã nuốt lời.
Bọn họ không thể chờ đến khi cứu viện tới, khói lửa càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn khiến Omega không thể không tìm một cách khác.
Phần trí nhớ này đã dần trở nên mơ hồ, hắn chỉ nhớ rằng không khí phía sau lưng như một bàn tay khổng lồ đã đẩy người ấy, khiến cho cả người bị cháy xém đau rát.
Hắn thất tha thất thểu bị đẩy lên trên cửa sổ, nghe thấy cha hắn dồn dập nói với hắn rằng: "Đếm từ số 20 xuống! Đến lúc đó con hãy nhảy xuống nhé!"
Dưới cơn hoảng loạn, hắn túm chặt lấy vạt áo sắp rời đi của cha mình.
"Không....."
"Không sao cả đâu," Omega kéo bàn tay non nớt của đứa con ra khỏi quần áo của mình, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đi đường riêng nhé, được không nào? —— Chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài, được không con?"
Bên tai hắn tràn ngập tiếng nổ vang trời của phòng ốc khi sụp xuống.
Trong tầm mắt đỏ rực đó, cơ thể nhỏ bé của Omega đã nhanh chóng biến mất trong biển lửa chỗ cầu thang, tay của hắn run rẩy không chịu được nhưng vẫn cố gắng nắm chặt tay lại, dựa theo lời cha mình rồi nhỏ giọng đếm số.
Hai mươi.
Mười chín.
Âm thanh của ngọn lửa dường như nuốt chửng hết mọi thứ, xen lẫn vào trong đó có một tiếng ca đứt quãng vang lên, người ở trên nóc nhà nhảy một điệu nhảy như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, giẫm chân lên trên đống gạch ngói đang bốc cháy, phát ra những tiếng cười như người điên.
Mười hai.
Mười một.
Họng súng đen như mực nhắm về phía người ấy, có ai đó kinh hãi tức giận, bước chân dần trở nên lộn xộn mất trật tự.
Tám.
Bảy.
Tiếng súng vang lên chọc thủng bầu trời đêm, xuyên thẳng qua màn mưa.
Năm.
Bốn.
Người đứng trên nóc vẫn còn đang say sưa xoay tròn, giống như thứ đang ở dưới chân không phải là lửa cháy bừng bừng mà là hoa tươi sáng rực.
Chúng nó hôn lên đầu ngón chân của người ấy, chiếu toàn bộ cơ thể người ấy thành màu đỏ cam.
—— Ba.
—— Hai.
—— Một.
Vào giây cuối cùng đó, cùng lúc với bóng dáng xuyên qua cửa sổ của hắn chính là cơ thể của người ấy đột nhiên rơi thẳng xuống từ trên cao —— phần lớn mọi người đều ùa lên chạy về phía hình dáng rơi từ trên xuống kia, không một ai chú ý đến góc cửa sổ vỡ nát này.
Cả thế giới chỉ còn lại tiếng thở dốc khàn đặc của hắn, cuối cùng hắn giẫm chân bước đi trên nền đất đã sớm bị nhuộm đỏ thẫm, cũng nhìn thấy đầu của cha mình —— bình thản ngủ gục trên mặt đất.
Mưa gió rít gào đè ép về phía hắn —— tất cả những gì còn lại trong hắn chỉ là một góc nhỏ vụn vỡ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, vật lộn đấu tranh để chui đầu ra khỏi vực thẳm - một nơi không hề có ánh sáng ban ngày.
Triều Thu nói không sai.
Một kẻ tràn đầy thù hận trong lòng giống như hắn —— ắt phải đạp lên đầu người khác để tiến lên.
[07/09/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
[Lời cảm ơn các bạn đọc đã tặng quà ủng hộ truyện ở trên Tấn Giang]