Lương tâm của Hứa Nhân Nhân chịu đủ mọi loại tra tấn trong nỗi ai oán ẩn nhẫn của ông cụ.
[Hu hu, tôi có thể có lương tâm hơn chút không, ông nội đã bất lực đến mức này rồi, chẳng lẽ tôi không thể đồng ý yêu cầu nho nhỏ này của ông hay sao?]
[Nhưng mà một khi tôi nói ra lời đồng ý, chẳng khác nào tôi sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh quyền đoạt tài sản của nhà giàu, sau này khó lòng an toàn thoát ra khỏi đó lắm]
Hứa Nhân Nhân lẳng lặng nhìn bóng lưng ông cụ, bóng dáng vừa rồi còn cao ngất và tràn ngập quyền uy kia, giờ phút này giống như một cây đại thụ đã trải qua gió sương, thân hình còng xuống tràn ngập vẻ tang thương và bất lực.
[Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này cơ chứ, tại sao lại tra tấn lương tâm người khác như vậy cơ chứ, nào có ai lại cưỡng ép một con cá muối khô ăn no chờ chết sống lại đi làm cơ chứ, hu hu~]
Ông cụ lẳng lặng nghe tiếng lòng của cô, không hề cảm thấy áy náy vì bản thân đã tỏ vẻ đáng thương để hãm hại người khác, ông cụ chỉ cảm thấy tự tin với cái đầu chuyên bày mưu nghĩ kế trăm ngàn lần chưa từng có lần nào bại trận cả.
]
Nếu Hứa Nhân Nhân có thể nghe được tiếng lòng của ông cụ, chắc chắn cô sẽ nói, ông cụ có trí thông minh cao đến mức này, tại sao lại nuôi ra ba người con không có tài cáng gì như vậy cơ chứ, chậc!
Năm phút im lặng qua đi, Hứa Nhân Nhân chấp nhận số phận, mở miệng nói: "Cháu đi là được, ông nội, ông đừng khổ sở nữa được không?"
Hứa Nhân Nhân yên lặng phỉ nhổ lương tâm không chịu cứng rắn hơn của mình.
Ông cụ giả vờ hơi giật mình một chút, gian nan quay người lại, trong đôi mắt luôn luôn khôn khéo kia lại dâng lên một lớp nước mắt mỏng manh.
Hứa Nhân Nhân sợ tới mức trợn tròn mắt.
[Ông nội cảm động đến mức khóc luôn rồi à? Không phải đó chứ, ông nội càng làm như vậy thì cháu sẽ càng áy náy hơn đó!]
Cô nhanh chóng đi về phía ông cụ, thuận tay kéo một tờ khăn giấy.
Khi cô ngẩng đầu, nước mắt im lặng chảy xuống trên gương mặt già nua của ông cụ, hung hăng nện thật mạnh vào lương tâm của Hứa Nhân Nhân.
Tay Hứa Nhân Nhân lau nước mắt khẽ run rẩy.
Hình như hôm nay cô đã nhìn thấy quá nhiều hình ảnh mà bản thân không nên thấy rồi, cái này nếu như ở trong truyện cung đấu thì chắc chắn cô sẽ bị đầu một nơi thân một nẻo đó!
Sự yếu đuối của đế vương là thứ mà người bình thường như cô có thể nhìn thấy hay sao? Chẳng lẽ cô ngại bản thân mình sống lâu quá rồi à!
“Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ cố gắng rèn luyện, thím hai sắp xếp cho cháu làm cái gì thì cháu cũng sẽ cố gắng làm cho thật tốt, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho ông đâu ạ.
”
“Nhân Nhân à, không phải vì thương hại ông nội cho nên cháu mới miễn cưỡng đồng ý để bản thân mình đến công ty làm việc đó chứ, ông nội không muốn dùng đạo đức để bắt ép cháu đâu.
”
Hứa Nhân Nhân cười khổ nói: "Không có không có, tuyệt đối không có việc đó đâu, là do cháu tự nguyện ạ.
”
Dùng đạo đức để trói buộc thì chưa tính tới, nhưng ông nội chắc chắn đã thành công khiến cho lương tâm cháu khiển trách bản thân rồi đó!
[Ông nội thật sự nên cảm thấy may mắn vì cháu là kiểu người dễ cho ông nội trói - không, dễ nói chuyện đi, nếu không cháu cứ thành tâm giả chết từ chối ông mãi, thế thì cho dù có ai tới khuyên cháu cũng không khuyên nổi đâu!]
Ông cụ vui mừng vỗ vỗ bả vai cô, "Cảm ơn cháu, Nhân Nhân, cảm ơn cháu đã giúp ông nội.
”
Hứa Nhân Nhân cố gắng phối hợp nở một nụ cười xã giao vốn dĩ cô còn tưởng rằng bản thân làm thiên kim nhà giàu có là có thể nằm yên ăn không lo ngủ không cần nghĩ, chẳng ngờ cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi số phận làm việc!
Ai da~~
Lúc hai ông cháu trở lại phòng khách lần nữa, những người còn lại cũng đã quay trở lại nhà chính.