[Nếu như chuyện thiên kim thật và thiên kim giả là một âm mưu, vậy người đứng đằng sau phải có thù oán lớn bao nhiêu, mới có thể sắp xếp một vở kịch đầy tổn thương như vậy, tốt xấu gì cũng là người đã từng yêu nhau, không yêu nữa thì cũng không đáng để bị tổn thương như vậy nha.
]
Hứa Dao yên lặng nắm chặt bàn tay, không chỉ chị nghĩ mãi không ra mà ngay cả cô ta cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Nếu như mẹ ruột thật sự yêu cha nuôi, cho dù cuối cùng cả hai chia tay nhau, cũng là lựa chọn của bà ta, cha nuôi đã từng giữ mẹ ruột của cô ta lại, vì sao bà ta phải làm chuyện tổn thương ông đến vậy?
Nếu đã lựa chọn để cho cô ta tới thế giới này, thì tại sao bà ta phải biến cô ta trở thành công cụ báo thù cơ chứ, hổ mẹ còn không ăn thịt con mà, tại sao mẹ ruột của cô ta phải nhẫn tâm như vậy?
Cô ta có quá nhiều nghi hoặc cần giải đáp, những chuyện này vẫn cần chờ tới lúc sau khi hai mẹ con gặp mặt nhau, mới có thể điều tra rõ ràng từng chuyện một.
"Em nhất định sẽ hiếu thảo với cha mẹ cùng chị, em cam đoan.
" Hứa Dao giơ ngón tay lên biểu thị lòng trung thành.
"Ừ, chị tin em.
" Hứa Nhân Nhân ôm cô ta vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô ta.
Cô tin tưởng chắc chắn rằng, chỉ cần cho em gái nhiều tình yêu thương hơn, cô ta sẽ vĩnh viễn không phản bội cha mẹ, nếu cô có thể trở thành biến số trong kế hoạch này, nhất định em gái cũng có thể.
"Cộc cộc cộc - -"
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Đại tiểu thư, cô Ngạn Văn tới rồi ạ, cô ấy nói là muốn gặp cô.
" Dì Từ dịu dàng nói.
Hứa Nhân Nhân buông tay ra, đáp lời, trong lòng thầm nghĩ: "Cô út tìm con làm gì?"
"Dao Dao muốn đi gặp cô út với chị không?" Hứa Nhân Nhân chủ động hỏi, không muốn để cho cô ta cảm thấy mình có bất kỳ hành động nào muốn xa lánh cô ta.
"Em không đi đâu, em muốn ngủ bù, chị đi trước đi, thuận tiện thay em hỏi thăm cô út một tiếng.
"
Cô ta đoán nhất định cô út muốn tìm chị gái nói về chuyện của dượng út, nếu cô ta đi sẽ chỉ khiến cho cô út cảm thấy khó xử hơn.
"Ừ, vậy em nghỉ ngơi đi, chị đi đây.
"
Sau khi tạm biệt Hứa Dao, Hứa Nhân Nhân mang theo rất nhiều nghi hoặc đi xuống lầu.
"Chào cô út.
" Hứa Nhân Nhân cười chào hỏi, thuận tiện thay Hứa Dao hỏi thăm một phen.
"Nhân Nhân, ngồi đi cháu.
" Thoạt nhìn sắc mặt của Hứa Ngạn Văn rất tốt.
[Thoạt nhìn tâm trạng của cô út khá tốt, đoán chừng tên đàn ông cặn bã lại triển khai chiêu thức dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô út rồi, ai!]
Tay Hứa Ngạn Văn cầm quà hơi run lên, mặt lộ vẻ khó xử.
"Đây là quà gặp mặt cô đã chuẩn bị từ lâu, hôm qua quên mất, hôm nay cô cố ý đưa tới cho cháu.
" Hứa Ngạn Văn lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.
Hứa Nhân Nhân nhìn logo của nhà C, được tặng quà mà lo sợ nói: "Hả? Cái này, cái này quý giá quá rồi ạ, cháu không thể nhận được đâu!"
Nói giỡn cái gì thế, một món hàng cũng có giá từ sáu con số trở lên, cô vẫn hiểu được đạo lý không thể lấy đồ của người khác để tránh việc vì nợ ân tình mà không thể giữ vững nguyên tắc.
[Vừa đến đã đưa quà gặp mặt quý giá như vậy, đừng nói là tên đàn ông cặn bã phái cô út tới để tìm hiểu mục đích ông nội phái tôi đến công ty nha?]
Hứa Ngạn Văn cả kinh, cũng không phải Quách Thành bảo cô nàng tới tìm hiểu, là chính cô nàng muốn thay Quách Thành tìm hiểu chuyện này.
Cô nàng nghĩ, nếu đã quyết định sinh con với anh ta, vậy cần phải khiến Nhân Nhân có thiện cảm với Quách Thành nhiều hơn, để cho cô không chán ghét Quách Thành như vậy nữa, cho anh ta chút mặt mũi, đừng châm chọc tàn nhẫn như vậy.
Ít nhất, cô nàng vẫn muốn có được thể diện hài hòa bên ngoài.
Hứa Ngạn Văn tự mình mở hộp quà, lấy vòng tay bằng bạc vô cùng tinh xảo ra.