"Chỉ một cái vòng tay bình thường, không đáng giá, chau cho cô út một tí mặt mũi nhé, mau nhận lấy đi.
"
Ngày hôm qua mới gặp Hứa Nhân Nhân, cô nàng đã thăm dò được tâm tư không tham lam và không có ham muốn gì cao xa của cô gái nhỏ này, tuy rằng cô nàng mua đồ hàng hiệu, nhưng đây là món đồ có thiết kế đơn giản có giá cao nhất của thương hiệu bọn họ, khi đeo vào vừa không rêu rao, vừa rất xinh đẹp.
Tuy rằng Hứa Nhân Nhân không mua nổi mấy món hàng hiệu, nhưng bình thường cô có đọc khá nhiều tạp chí thời trang, liếc mắt một cái đã nhận ra sản phẩm nổi tiếng kia, người làm công bình thường tiết kiệm tiền lương ba năm cũng không mua nổi, đối với cô út mà nói thì quả thật món này không tính là đắt.
Hơn nữa từ dụng ý chọn quà của cô út có thể thấy được cô út có để tâm đến tình cảnh của cô, vừa không rêu rao cũng có thể làm nổi bật giá trị con người cô, rất tinh tế.
Thấy tầm mắt cô rơi vào vòng tay, Hứa Ngạn Văn hiểu ý cười một tiếng, trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại đeo vòng tay lên cho cô, dùng ánh mắt thưởng thức khen ngợi: "Tay của cháu vốn đã thon dài và trắng nõn, hợp với vòng tay bạch kim nhất, rất đẹp mắt.
"
Hứa Nhân Nhân giơ cổ tay lên, càng xem càng thích, "Cảm ơn cô út, cháu rất thích.
"
"Thích là tốt rồi, về sau nếu cháu có muốn cái gì, cũng có thể nói với cô út, cô út sẽ mua cho cháu, cũng mua cho Dao Dao.
"
"Không cần không cần, mẹ cho cháu rất nhiều tiền tiêu vặt, mua gì cũng được hết, không cần làm phiền cô út nữa.
" Hứa Nhân Nhân nhanh chóng từ chối.
[Cô út tốt như vậy, tại sao trong não lại chỉ toàn biết yêu đương thôi, ông trời xấu xa, ông không làm chuyện con người nên làm được à! ]
Hứa Ngạn Văn cố gắng nhịn cười, dường như lơ đãng uống một ngụm trà, sau đó nói: "Hôm nay cô út tới là muốn thông báo một tin tức tốt với con.
"
Trong lòng Hứa Nhân Nhân lộp bộp: [Trăm ngàn lần đừng là chuyện có liên quan đến chú út!]
Cô giả vờ tò mò hỏi: "Tin tức tốt gì vậy?"
"Cô út sắp được làm mẹ rồi.
"
Hứa Nhân Nhân suýt chút nữa phun ra một ngụm nước: "Khụ, khụ khụ khụ, xin lỗi, xin lỗi.
"
Cô luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau khóe miệng.
[Đậu xanh rau má, đây là tin dữ khiến người ta kinh ngạc sợ hãi gì vậy, cô út à, cô nên cẩn thận một chút đi, gã đàn ông cặn bã kia vốn dĩ không muốn sinh con với cô, đây là kế hoãn binh của anh ta đó có được không?]
Nụ cười của Hứa Ngạn Văn hơi cứng, muốn theo lý tranh luận, lại muốn nghe những suy nghĩ tiếp theo của cô, bèn nói: "Con cũng vui mừng thay cho cô út sao, cô cũng vui mừng, cô chờ ngày này ba năm, ba năm qua, không có một ngày nào cô không muốn mang thai thành công, A Thành lại chủ động nói muốn đi bệnh viện kiểm tra cơ thể, con có biết điều này khó khăn tới cỡ nào không?"
Khóe miệng Hứa Nhân Nhân co rút, gật gật đầu, trên mặt mỉm cười phụ họa cho những lời cô út nói, trong lòng kích động.
[Hiếm khi thấy trí thông minh của anh ta hoạt động cơ đấy, biết nắm bắt được nhu cầu lớn nhất của cô út, mạnh mẽ làm cho lực chú ý của cô út bị dời đi mới đúng chứ]
[Nếu như cô út là người tỉnh táo hơn, nên theo một màn tối hôm qua cô út nhìn thấy, mà điều tra chuyện cẩu thả giữa anh ta với thím hai, thu thập chứng cứ ngoại tình trong hôn nhân, sớm ngày khiến anh ta rời khỏi nhà mà không mang theo được tí tài sản nào mới đúng nha!]