[Cô cũng nói bản thân đã chờ ba năm, tại sao anh ta sớm không đi muộn không đi, ngay thời điểm mấu chốt này lại đi kiểm tra sức khỏe cơ chứ?]
[Nếu ngay từ đầu anh ta đã muốn có con, năm thứ nhất không thành công thì cả hai người đã nên đi khám sức khỏe rồi, chứ không phải bỏ mặc cô út tự mình trông chờ suốt ba năm, anh ta là tên đàn ông cặn bã đứng đầu thế giới hay sao, tức chết tôi rồi! ]
[ Ôi, cậu cũng đã nói trong não cô út chỉ toàn chuyện yêu đương mà, tên đàn ông cặn bã đánh rắm một cái cô nàng cũng có thể bảo thơm,anh ta nâng lên tận trời, mỗi ngày tắm rửa dâng hương tự mình đến cúng bái, làm bản thân tức chết cũng không được lợi gì đâu, cục cưng Nhân Nhân à, ngoan, chúng ta chỉ cần ăn dưa là được rồi, đừng tức giận ha! ]
[Không được, tôi không nhịn được, cậu không cảm thấy gã đàn ông cặn bã kia khinh người quá đáng hay sao, anh ta xem cô út như kẻ ngốc để đùa bỡn vậy, hu hu, cô út dịu dàng săn sóc của tôi, chẳng lẽ là chỉ số thông minh của cô nàng đã được dùng để đổi thành nhan sắc hết rồi sao?]
[A a a, ông trời xấu xa, ông bất công quá rồi đó nha!]
Hứa Ngạn Văn bị cô quở trách dở khóc dở cười, vừa tức vừa chua xót, làm gì có chuyện cô nàng không nghĩ tới những chuyện đó cơ chứ.
Nhưng cô nàng có thể làm gì bây giờ?
Cô nàng yêu Quách Thành nhiều năm như vậy, vì yêu anh ta mà hao phí bao nhiêu tâm tư và sức lực, vì để gả cho anh ta, cô nàng suýt chút nữa làm cha tức chết.
Cô nàng cố gắng quyết tuyệt với người nhà để có thể ở bên cạnh người mình yêu như vậy, làm sao cô nàng có thể chấp nhận sự thật người cô nàng yêu không phải người tốt cơ chứ!
Cô nàng cũng từng hận Quách Thành, nhưng cô nàng vẫn không nỡ.
Quách Thành là tình yêu tuổi trẻ ngông cuồng và nồng cháy của cô nàng, là tấm lòng hết sức dũng cảm muốn được yêu của cô nàng, nếu thật sự vứt bỏ anh ta, e là ngay cả niềm kiêu ngạo kia của bản thân cũng bị cô nàng vứt bỏ!
Không ai hiểu nỗi khổ của cô nàng, không ai hiểu sự giãy dụa và hoang mang của cô nàng.
Điều cô nàng có thể làm, chỉ có tiếp tục lừa mình dối người để kéo dài tình yêu cố chấp cay đắng này.
Cô nàng kiên trì tự thôi miên chính mình: "Yêu một người thì phải cho anh ta đủ tự do, yêu là nhường đường, là khoan dung, A Thành chịu buông bỏ tự tôn, chấp nhận đi kiểm tra sức khỏe với cô út đã là thỏa hiệp lớn nhất rồi, chỉ cần có con, tình yêu của chúng ta sẽ được kéo dài, không phải sao?"
Hứa Nhân Nhân nắm chặt ly trà, miễn cưỡng cười gật đầu: "Vâng vâng vâng, cô út nói đúng.
"
[A a a Tiểu Thất, tôi muốn cắn người quá, tôi muốn nắm chặt bả vai cô út rồi lắc cô út tới chết, để cho cô nàng tỉnh lại đừng nằm mơ nữa!]
[Con cái chưa bao giờ là keo dán sắt của cuộc hôn nhân tan vỡ, nếu vô trách nhiệm để cho con cái xuất hiện, sẽ chỉ làm cho tâm hồn nhỏ bé của nó gánh phải hậu quả của tình yêu thương sứt sẹo này mà thôi.
]
[Gia đình không có tình yêu không thể nuôi dạy một đứa trẻ có tình yêu, đứa trẻ phải là kết tinh của tình yêu đến từ hai phía, mà không phải là gông xiềng dùng để mưu toan trói buộc của người đàn ông cặn bã, tại sao cô út lại hồ đồ như vậy chứ!]
[ Tiểu Thất, cậu có thể hack vào điện thoại di động của cô út hay không, cho cô nàng xem tin tức mấy tên đàn ông cặn bã lừa gạt lấy tiền bảo hiểm thuận tiện hạ độc giết chết con cái, người chồng muốn tranh đoạt di sản nhà vợ nên giết cả nhà mẹ đẻ của vợ nhiều một chút, để trị chứng bệnh trong não toàn là yêu đương của cô nàng.
]
[Ặc, Tiểu Thất là hệ thống ăn dưa, không phải hệ thống cứu vớt, chẳng phải cậu nói không thể cứu sống người trong não chỉ có yêu đương hay sao, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ gã đàn ông cặn bã tự lộ ra bộ mặt thật của anh ta mà thôi! ]