Khi cô ta thỏa hiệp lần nữa nhưng không hề có tác dụng, có phải cô ta cũng sẽ cảm thấy ấm ức, cũng sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?
Nếu như lúc này mẹ ruột xuất hiện, sau đó dùng chiêu dịu dàng với cô ta, bày tỏ sám hối các thứ sau đó bất lực cầu xin cô ta tha thứ, tỏ vẻ bản thân vẫn luôn tìm kiếm cô ta thì sao?
Cô ta nhất định sẽ cảm thấy uất nghẹn, thậm chí sẽ cảm thấy không đáng, dựa vào cái gì người thân ruột thịt có thể bắt nạt người không phải ruột thịt cơ chứ, dựa vào cái gì cô ta phải luôn là người nhường nhịn đối phương cơ chứ, cũng không phải cô ta bắt ép bọn họ nhận sai đứa con của mình!
Khi cô ta có những suy nghĩ nguy hiểm này, mẹ ruột sẽ nắm lấy cơ hội thừa dịp mà xông vào, chẳng khác nào cho cô ta một cọng rơm cứu mạng, dưới sự dụ dỗ và dịu dàng của đối phương, cô ta có thể làm ra bất cứ chuyện bất lợi gì đối với cha mẹ nuôi.
Ý nghĩ này quả thực cực kỳ khủng bố!
Hứa Dao cố gắng ổn định tâm trạng phức tạp lúc này, chậm rãi đi về phía phòng đối phương chỉ định.
Sau khi đứng ở cửa phòng, cô ta lại hít sâu một hơi, rồi gõ cửa phòng.
Sau ba tiếng vang nhỏ, người phụ nữ bên trong cửa nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia: "Cô ta đến rồi, đợi lát nữa.
"
Sau khi người phụ nữ cúp điện thoại, thở ra một hơi và đứng dậy mở cửa.
Nhìn bóng dáng duyên dáng yêu kiều ngoài cửa, người con gái xinh đẹp có khuôn mặt tương tự mình, Chu Tân Di lập tức đỏ hốc mắt.
Bà ta run rẩy và lo lắng, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn con đã chịu tới gặp mẹ.
"
Bà ta biết rõ sự xuất hiện của mình sẽ làm cho con gái hoang mang luống cuống, ngoại trừ lúc gửi tin nhắn nói rõ thân phận ra, những tin nhắn liên lạc sau đó cũng không còn tự xưng là mẹ nữa.
Hứa Dao ngước mắt nhìn bà ta, tầm mắt nhìn từ đôi mắt lệ nóng doanh tròng của bà ta, nhanh chóng liếc qua cả khuôn mặt, cùng với cách ăn mặc toàn thân của bà ta.
Người phụ nữ trước mắt này, từ trạng thái làn da đến trang sức và quần áo, đều lộ ra vẻ ung dung và thảnh thơi vì được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống không có con gái, bà ta sống tốt thật đấy.
Hứa Dao gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đi vào rồi nói.
"
Dứt lời, cô ta trực tiếp đi lướt qua bà ta rồi tiến vào phòng.
Sự lạnh nhạt của con gái đã được Chu Tân Di dự đoán trước, mà bà ta cũng không cố ý ăn mặc tiều tụy nghèo túng, dùng cái này để tranh thủ đồng tình trong lần gặp mặt đầu tiên.
Bà ta có biện pháp tốt hơn, để cho cô ta có thể tin tưởng và hiểu được thân bất do kỷ của bà ta trong thời gian ngắn.
Sau khi ngồi xuống, Chu Tân Di cầm ấm trà tinh xảo lên muốn rót trà cho cô ta.
"Để tôi làm.
"
Hứa Dao tiếp nhận ấm trà, rót đầy cho bà ta, lại rót đầy cho mình, tao nhã nhấp một ngụm.
Chu Tân Di nhìn con gái được nuông chiều tự nhiên hào phóng, dáng vẻ săn sóc dịu dàng, lại đỏ hốc mắt.
Bà ta nói, "Cha mẹ nuôi của con đã nuôi dạy con rất tốt, và mẹ! "
Bà ta nghẹn ngào đưa tay che miệng, nước mắt theo hốc mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bởi vì tướng mạo thanh tú, toàn thân lại lộ ra sự dịu dàng như có như không, dáng vẻ nước mắt như mưa dịu dàng, không khác gì nước mưa rơi trên cánh hoa yếu ớt cùng cảm giác vỡ nát nhìn thấy mà thương.
Nhưng những thứ này đối với Hứa Dao đã mang lòng đề phòng từ lâu thì một chút tác dụng cũng không có.
Bà ta càng diễn vai yếu ớt, cô ta càng cảm thấy bà ta dối trá đến cực điểm.
Cô ta chỉ muốn nhìn xem bà ta có thể diễn tới trình độ nào, có thể nói ra bao nhiêu lời khiến cô ta "xúc động".