Một chữ "nha", thể hiện ra một người khát vọng được tha thứ vô cùng vô tận mà bất chấp hèn mọn và cầu xin, nghẹn ngào, run rẩy lại càng thêm rất nhiều đau thương thê lương, khiến người nghe cũng phải rơi lệ, người nào nhìn thấy cũng phải khóc.
Hứa Dao rũ mắt nhìn người phụ nữ thất thố kinh sợ trước mắt, đôi mắt như sóng thu kia giờ phút này tựa như hoa tàn đã trải qua gió sương, trong vẻ mặt mệt mỏi lộ ra cầu xin cùng mong ngóng vô cùng vô tận, thật đáng thương.
Nhưng, chuyện này thì có liên quan gì đến cô ta.
Cô ta chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng giả thiết kia và kế hoạch mà mẹ ruột dùng trăm phương ngàn kế muốn thực hiện, sống lưng lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Chu Tân Di diễn càng tập trung, diễn càng quên mình, Hứa Dao lại càng hận bà ta đến thấu xương.
“Xin bà hãy nhớ cho rõ, là bà không cần tôi trước, tất nhiên bà ngoại rất đáng hận, nhưng người đáng hận hơn chính là bà, bà biết rõ mình không bảo vệ được máu mủ mình sinh ra, lại kiên quyết muốn mang tôi đến thế giới này.
”
Bàn tay của Chu Tân Di nắm tay cô ta run lên, nước mắt đang chảy vỡ đê đột nhiên ngừng lại.
"Khoảnh khắc bà tìm một người đàn ông vô trách nhiệm để ở bên cạnh đối phương, trái với ý nguyện của cha mẹ, lựa chọn thành toàn cho bản thân, duyên phận mẹ con giữa tôi và bà đã hết, cho nên, trước khi tôi nói ra nhiều điều bà không muốn nghe hơn, xin hãy để tôi rời đi.
"
Hứa Dao chậm rãi giãy khỏi tay bà ta, kiên quyết muốn đi.
Giờ phút này, Chu Tân Di giống như là bị người ta ném vào trong hầm băng, ý lạnh từ lòng bàn chân nhanh chóng tràn tới toàn thân.
Tại sao mọi chuyện lại khác với kế hoạch của bà ta?
Tại sao Hứa Dao lại vô tình với bà ta như vậy, rốt cuộc bà ta đã phạm sai lầm ở chỗ nào?
Bà ta nhanh chóng thu lại sự hoảng sợ trong lòng, dùng đầu gối lê lết về phía trước tiếp tục giữ Hứa Dao lại, "Đừng mà, Dao Dao, con đừng đi mà!”
Khi nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Dao tiếp tục xa dần trong tầm mắt, hung hăng đâm vào trái tim Chu Tân Di làm bà ta đau đớn, bà ta thậm chí còn nghĩ đến chuyện con bé chết tiệt này hành động nhẫn tâm như vậy, thật sự là đã kế thừa một trăm phần trăm tính quyết tuyệt và tàn nhẫn từ bà ta.
Mãi cho đến khi bóng dáng Hứa Dao hoàn toàn biến mất, Chu Tân Di mới đứng lên, tao nhã phủi đi chút bụi dính trên đầu gối.
Bà ta hít sâu một hơi, một lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh lùng như thường, khác biệt hoàn toàn so với người mẹ hèn mọn đau đớn ban nãy, giống như hai người khác nhau.
Bà ta gọi nhân viên tới, sau khi xác nhận Hứa Dao đã hoàn toàn rời đi, mới gọi điện thoại cho Tiền Xuyên.
Với tình hình trước mắt như thế này, e là phải điều chỉnh lại phương án.
Khi Tiền Xuyên mệt mỏi chạy gấp tới đây, Chu Tân Di đang ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khi thấy người tới rồi bà ta cũng chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua một cái rồi lại quay mặt đi.
“Hai người nói chuyện như thế nào rồi, có phải con bé kia rất dễ lừa hay không?” Trong giọng nói Tiền Xuyên lộ ra sự vội vàng.
Chu Tân Di cười lạnh một tiếng: "Quả thật rất dễ lừa, những người mà anh tìm đến rốt cuộc đã điều tra cái kiểu gì vậy, rõ ràng nói con bé kia là đứa ngốc nghếch ngây thơ, nhưng tại sao hiện giờ con bé kia lại biến thành đứa cứng đầu cứng cổ, có nói gì cũng không nghe lọt tai vậy, thật sự không biết tên rác rưởi Hứa Ngạn Ôn đó bình thường dạy con như thế nào nữa?"
Tiền Xuyên bỗng dưng sầm mặt, đáy mắt hiện lên một chút âm u, xem ra kế hoạch không thuận lợi.
Hắn ta rót cho mình một tách trà, giọng điệu mang theo vài phần ủ rũ, "Nói đi, em nói chuyện với con bé thế nào.
”