Tại sao thời đại này vẫn còn ma cà rồng? Rõ ràng là năm đó đã bị chết gần hết rồi.
Cô nhớ lại theo bản năng.
Tần Dạ sửng sốt, không ngờ rằng tù nhân này có thể nhận ra chủng tộc của mình, điều này là rất hiếm thấy.
Không nghĩ nữa, bây giờ không phải là lúc để rối rắm về những chuyện như vậy.
“Khương Nha.
” Anh hạ giọng xuống để kiểm tra.
"Cô! ?"
Khương Nha nhìn người đàn ông đang đè nén du͙c vọng trước mặt, nhăn mày quay người lại, đổi thành tư thế nằm nghiêng, che gần hết bộ ngực mềm mại.
Cô nhắm mắt lại, cảnh giác căng thẳng cơ thể, chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển, không trả lời.
"Cô! là omega?" Tần Dạ chần chờ hỏi.
Khương Nha vùi nửa khuôn mặt vào gối, không chịu nói chuyện.
Cô có thể nói cái gì?
Cô cũng vừa mới nhớ ra mình là một Omega!
Nhìn phản ứng của Khương Nha, Tần Dạ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Hương vị tin tức tố trong không khí dần dần trở nên có tính công kích, nhưng vẫn nồng nặc quyến rũ, Tần Dạ nhỏ đã ngẩng lên từ lúc nào.
Mẹ nó!
Phải nhanh chóng chạy ra ngoài mới được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chứng cuồng hoá sẽ phát tác, anh ta lại không mang theo thuốc ức chế.
À, đúng rồi, còn phải đo nhiệt độ cơ thể và cho cô ấy uống thuốc nữa.
Tần Dạ hít một hơi thật sâu rồi nín thở, nhìn Omega đang nằm trên giường, mím môi, nhét nhiệt kế điện tử vào dưới nách cô.
Trong quá trình đó, ngón tay anh không thể tránh khỏi chạm vào bên cạnh bộ ngực căng mọng của cô, khiến cả hai đồng thời khẽ run lên.
Một người là do hưng phấn kích thích, còn người kia là do cảnh giác quá mức.
“Tích ──44 độ.
” Nhiệt kế vang lên.
Trái Tim của Tần Dạ bỗng nhiên nhảy dựng, suy nghĩ mê loạn mất đi non nửa.
Không xong, lúc này vẫn còn sốt cao, chẳng lẽ đã sốt một ngày rồi sao?
Nếu cô vẫn là Beta của nước địch thì anh cũng không quan tâm lắm.
Nhưng Omega luôn rất mong manh, sốt cao trong một ngày có thể mất đi tính mạng.
Tần Dạ không biết nên dùng tiêu chuẩn giới tính nào để đánh giá sức mạnh thể chất của Khương Nha.
“…Uống thuốc và dịch dinh dưỡng đi.
” Tần Dạ thúc giục nói, tách viên con nhộng ra, đổ ra một nửa thuốc bột.
Trường hợp này không thể không uống thuốc, nhưng thuốc của Alpha quá mãnh liệt đối với Omega nên chỉ có thể giảm liều lượng trước.
“A…” Khương Nha cố gắng đứng dậy, sau khi đụng tới miệng vết thương, cô vô thức cau mày, phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Hầu kết của Tần Dạ lăn lộn, anh dùng sức nhắm mắt lại, mồ hôi ẩn nhẫn từ trên trán chảy xuống, cơ bắp toàn thân đều căng cứng.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh ta đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm của Khương Nha, mạnh mẽ đổ dinh dưỡng dịch và viên con nhộng vào, không dám nhìn vẻ mặt của Khương Nha do bị sặc nghẹn mà sinh ra những giọt nước mắt sinh lý như thể vừa bị lăng nhục, quay người liền bỏ chạy, gần như chạy trối chết.
Khương Nha ngẩn người nhìn bóng lưng Tần Dạ một lát, sau đó sờ sờ trán mình, lại lần nữa nằm xuống.
Trong mơ màng, cô lại chìm vào giấc ngủ say.
!
Tần Dạ rời khỏi phòng giam, nhưng sự tra tấn vừa đau đớn lại sung sướng vẫn chưa kết thúc.
Chóp mũi của anh dường như vẫn còn vương vấn mùi hương quyến rũ của Omega đó, giống như một bông hồng thối nát có gai, cứ liên tục cào vào trái tim anh.